Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 152: Ta nguyện ý về Hợp Hoan tông

Chương 152: Ta nguyện ý về Hợp Hoan tông
Lâm Phong Miên, trái tim thẳng tắp chìm xuống, hắn g·iết Tần Hạo Hiên liền biết rõ sẽ có hậu quả này. Đông Hoang hắn xem ra không thể tiếp tục ở lại được nữa.
"Hợp Hoan tông có thể bảo toàn người nhà của ta?"
Triệu Ngưng Chi tươi cười rạng rỡ nói "Đương nhiên, Hợp Hoan tông ta có thể mang đi cha mẹ ngươi cùng những người thân mà ngươi muốn mang theo, Tần gia có lợi hại hơn nữa cũng không thể với tay đến Bắc Minh."
"Dù ta thành phế nhân, các ngươi cũng muốn?" Lâm Phong Miên liên tục ho khan, tò mò hỏi.
"Muốn, tại sao lại không muốn?" Triệu Ngưng Chi hỏi ngược lại.
"Trên người ta đến cùng có cái gì giá trị mà ngươi coi trọng? Chắc chắn không phải là cái mặt này chứ?" Lâm Phong Miên tự giễu cười nói.
"Không sai nha, chính là cái mặt này đấy, ngươi cứ nói là có theo ta đi không?" Triệu Ngưng Chi hai tay ôm ngực hỏi.
Lâm Phong Miên rơi vào trầm mặc, mà Ôn Khâm Lâm sốt ruột nói "Lâm huynh, ngươi đừng nghe nàng ta mê hoặc!"
Triệu Ngưng Chi cười cười nói "Ta mê hoặc? Lâm Phong Miên, ai có thể cứu cha mẹ người thân của ngươi, ai có thể cứu ngươi, chính ngươi tự hiểu rõ đi?"
Nàng nhìn về phía Ôn Khâm Lâm mà hỏi "Hay là nói, ngươi có thể bảo vệ cha mẹ người thân của hắn?"
Ôn Khâm Lâm gật đầu nói "Ta có thể! Lâm Phong Miên, ngươi đừng đi!"
Triệu Ngưng Chi nhịn không được cười phá lên nói "Ngươi có thể? Ngươi nguyện ý, người trong tộc ngươi có đồng ý không? Lâm Phong Miên, chúng ta sẽ không g·iết ngươi, ngươi cứ yên tâm!"
Ôn Khâm Lâm im lặng, không khỏi khẩn trương nắm tay Lâm Phong Miên.
Lâm Phong Miên chậm rãi đẩy tay nàng ra, khập khiễng hướng về phía Triệu Ngưng Chi đi tới.
"Được, chỉ cần ngươi có thể làm được những gì ngươi nói, ta nguyện ý về Hợp Hoan tông, chẳng phải chỉ là một cái mạng tàn sao?"
Ôn Khâm Lâm đưa tay muốn bắt lấy hắn, lại bị một cơn lốc đột nhiên nổi lên ngăn lại, không thể tiến lên được một bước.
Nàng vội vàng đâm một thương đi, lại bị lực phản chấn bắn ngược lại.
Lâm Phong Miên vội nói "Triệu sư bá, ngươi đừng làm bị thương bạn ta!"
Triệu Ngưng Chi ngẩng đầu nhìn trời, cười nói "Ngươi yên tâm, ta hạ thủ có chừng mực."
Ôn Khâm Lâm không thể đột phá, trơ mắt nhìn Lâm Phong Miên hướng Triệu Ngưng Chi đi tới, lớn tiếng nói "Lâm Phong Miên, ngươi quay lại đây cho ta!"
Lâm Phong Miên quay đầu tiếc nuối nói "Ôn huynh, rất hân hạnh được biết ngươi cùng Tiểu Bình, nhưng ta không muốn gây thêm phiền toái cho các ngươi."
"Các ngươi thật tốt bảo trọng, thay ta nói với Tiểu Bình một tiếng gặp lại, chúng ta sau này hữu duyên gặp lại."
Ôn Khâm Lâm sốt ruột nói "Cái này tính là phiền phức gì, ngươi quay lại đây cho ta!"
Thấy Lâm Phong Miên không hề dao động, nàng không khỏi hướng lên trời gọi to: "Ôn Đình, ngăn bọn họ lại cho ta!"
"Ôn Đình, ngươi đã nghe thấy chưa? Ta lệnh cho ngươi ra đây, ngăn bọn họ lại cho ta, nếu không ngươi về sau đừng hòng theo ta nữa."
Nhưng xung quanh im lặng không một tiếng động, Triệu Ngưng Chi cười nói "Xem ra hộ đạo giả của ngươi cũng không muốn gây thêm phiền toái, người ta đã đi theo ta rồi."
Nàng nâng Lâm Phong Miên lên, hai người cùng nhau hóa thành một đạo lưu quang xông lên trời.
Ôn Khâm Lâm thất tha thất thểu vài bước rồi ngã lăn ra đất, tức giận ném mạnh thanh trường thương, ngửa mặt lên trời thét dài rồi đứng dậy.
Qua một lúc lâu, trước mắt nàng xuất hiện một đôi giày, nàng kinh hỉ ngẩng đầu lên nói "Lâm Phong Miên?"
Nhưng đập vào mắt lại là người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, hắn xoay người muốn đỡ Ôn Khâm Lâm dậy, nhưng bị nàng gạt tay.
Ôn Khâm Lâm cầm chặt trường thương đứng lên, giọng lạnh lùng nói "Vừa rồi ngươi vì sao không ra tay?"
Ôn Đình không trả lời câu hỏi của nàng, mà lấy ra một viên đan dược nói khẽ "Tiểu thư, nhanh ăn Cửu Chuyển Kim Đan đi, cẩn thận làm tổn thương căn cơ."
Ôn Khâm Lâm giáng một bạt tai lên mặt hắn, giọng lạnh lùng nói "Cút! Từ nay về sau không cần theo ta nữa."
Ôn Đình bị đánh một bạt tai, nhưng cũng không giận dữ, chỉ thản nhiên nói "Mệnh lệnh của tộc, tiểu thư ngươi không có quyền cấm ta theo ngươi."
Ôn Khâm Lâm mặt lạnh như băng, tự mình lấy đan dược ra uống, bước chân tập tễnh hướng Ninh Thành mà đi.
"Về tộc, ta tự sẽ bẩm báo chuyện này, về sau đừng hòng xuất hiện trước mặt ta nữa!"
Ôn Đình nhìn bóng lưng nàng rời đi, thở dài một tiếng rồi biến mất tại chỗ, nhìn phương xa ánh mắt vô cùng phức tạp.
Ở một nơi khác, trong Ninh Thành, thành trì tĩnh mịch ngày xưa bị tiếng gầm rú thê lương của thú dữ công kích.
Trong đêm tối, yêu thú với số lượng lên đến hàng ngàn giống như dòng lũ lũ quét, không ngừng điên cuồng công phá Ninh Thành.
Tường thành lung lay sắp đổ dưới sự tấn công dữ dội như trời long đất lở, trên tường thành, bọn thủ vệ nghiến răng, liều mạng chống cự. Nếu không nhờ có mấy vị tiên tử trên không trung liên tục ra tay, liên tục phóng xuất các loại pháp thuật đặc biệt, thì Ninh Thành đã sớm trở thành một vùng đất chết.
Liễu Mị thân hình phiêu dật, trước người lơ lửng một cây đàn ngọc, khẽ khẩy dây đàn, từng lưỡi phong nhận từ đàn bay ra, chuẩn xác chém g·iết yêu thú. Đến khi yêu thú tập trung lại quá nhiều, thấy càng ngày càng nhiều yêu thú lao đến phía mình, nàng bất đắc dĩ thu hồi đàn ngọc. Nàng hai tay kết ấn triệu hồi tường lửa khổng lồ, thổi một hơi nhẹ, cuốn lên một trận cuồng phong, gió trợ hỏa thế, thiêu đám yêu thú đang xông tới thành một đống tro tàn.
Vương Yên Nhiên nhẹ nhàng phất chiếc quạt lông trong tay, nàng tạo ra từng đợt cuồng phong, đánh bay lũ yêu thú xông tới tường thành.
Trần Thanh Diễm thân ảnh phiêu hốt, lướt qua lướt lại giữa đàn yêu thú, rồi dùng thanh băng kiếm thấu xương cắm xuống đất, vô số mũi băng nhọn đột ngột mọc lên, xuyên thủng từng con yêu thú.
Chu Tiểu Bình thì đủ sức thể hiện như thế nào là vung tiền như rác, miệng lẩm bẩm, vung tay một cái liền có cả mảng lớn phù lục bay ra. Các loại mũi băng nhọn, tường lửa, phong nhận từ trong phù lục bùng nổ, làm một đám yêu thú chịu nhiều đau khổ, cũng hấp dẫn không ít sự căm thù.
Một con Ưng Yêu Trúc Cơ tìm đúng thời cơ, thừa dịp nàng ném phù lục, từ trên trời đáp xuống, lao về phía nàng.
Chu Tiểu Bình vừa nhìn thấy, Ưng Yêu phát ra tiếng kêu lớn, làm ánh mắt nàng tan rã. Đến khi nàng lấy lại tinh thần thì Ưng Yêu cuốn theo gió lớn đã tới trước mắt, những móng vuốt sắc lạnh chĩa về phía nàng. Nàng kinh hãi kêu lên, vội vàng dán đầy hộ thân phù lên người, rồi đề phòng chờ bị đánh bay đi.
Nhưng cảm giác đau đớn không đến, mà chỉ nghe thấy tiếng kêu nhẹ, Mạc Như Ngọc khống chế mấy vòng tròn đánh bay con Ưng Yêu kia.
"Nha đầu ngốc, còn đứng đó làm gì, ra tay hỗ trợ đi chứ!"
Chu Tiểu Bình lúc này mới phản ứng lại, ném ra một quả thiên lôi tử.
"Oanh" một tiếng, con Ưng Yêu thảm thiết kêu lên rồi cháy đen thui ngã xuống, toàn thân run rẩy, trông không sống nổi nữa.
Mạc Như Ngọc lại đau lòng kêu lên "Vừa rồi đó là thiên lôi tử đi, là thiên lôi tử đấy?"
Chu Tiểu Bình gật đầu, Mạc Như Ngọc lập tức đấm ngực dậm chân, trách móc "Phá của quá, một quả thượng phẩm linh thạch một quả thiên lôi tử, ngươi chỉ dùng đối phó cái thứ đồ chơi này?"
"Ngươi đưa ta đây, ta bổ một phát là g·iết nó rồi, làm gì mà lãng phí vậy! Phá của nhà người ta!"
Nhìn nàng vừa đau lòng vừa hành hạ Tiểu Bạch Thỏ của mình, Chu Tiểu Bình khúc khích cười, lần đầu cảm thấy những yêu nữ Ma Giáo này cũng rất thú vị.
Nàng ném ra vài quả thiên lôi tử cười nói "A, cho ngươi đấy! Tặng cho, tiểu yêu nữ."
Nàng ổn định lại tâm thần, hướng về một hướng khác bay đi, lần này thì nàng ngoan ngoãn, dán trước mấy lớp hộ thân phù lên người.
Mạc Như Ngọc cầm mấy quả thiên lôi tử có chút mộng, rồi thầm nghĩ "Đúng là một con nhà có tiền."
Nàng không biết nghĩ tới cái gì, có chút hâm mộ nhìn Chu Tiểu Bình, nhưng rồi nhanh chóng vứt tạp niệm tiếp tục lao vào chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận