Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 125: Ngươi cho ta sờ sờ ngươi bảo bối, ta liền cho ngươi sờ sờ ta bảo bối

Chương 125: Ngươi cho ta sờ sờ bảo bối của ngươi, ta liền cho ngươi sờ sờ bảo bối của ta
Đi vào trong hẻm nhỏ, Lâm Phong Miên nhìn Triệu Nhã Tư cau mày nói: "Triệu Nhã Tư, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Triệu Nhã Tư lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhìn vào con hồ ly nhỏ trong ngực hắn, ánh mắt sáng lên nói: "Con hồ ly nhỏ đáng yêu quá, cho ta ôm một cái được không?"
Lâm Phong Miên sững sờ một chút, nhìn Triệu Nhã Tư từ trên xuống dưới một lượt, ôm lấy con hồ ly nhỏ hỏi: "Ngươi thích nó sao?"
Triệu Nhã Tư luôn bị dị ứng với động vật có lông, chỉ cần đụng vào lông xù sẽ ngứa toàn thân, cho nên nàng không bao giờ lại gần.
Chuyện này là sao vậy, mặt trời mọc ở đằng tây rồi à?
Hắn nhạy bén phát giác có gì đó không ổn.
Cùng lúc đó, giọng của Lạc Tuyết vang lên trong đầu hắn: "Lâm Phong Miên, người phụ nữ này không ổn, trên người nàng có yêu khí."
Trong lòng Lâm Phong Miên hẫng một tiếng, Triệu Nhã Tư quả nhiên chính là yêu nghiệt kia?
Triệu Nhã Tư khẽ gật đầu, cười nói: "Tiểu gia hỏa thật đáng yêu."
Nàng vừa nói vừa đưa tay định sờ con hồ ly nhỏ, Lâm Phong Miên liền ôm con hồ ly lùi lại phía sau né tránh.
"Cái này không thể để ngươi tùy tiện sờ, đây là bảo bối của ta."
"Ca ca, cho người ta ôm một cái nha, có được không," Triệu Nhã Tư làm nũng nói.
Lâm Phong Miên nghe Triệu Nhã Tư trước mặt gọi mình là ca ca, không khỏi dựng tóc gáy.
Lúc này hắn đã xác định, Triệu Nhã Tư này chắc chắn có vấn đề!
Triệu Nhã Tư ngoài hồi còn nhỏ gọi hắn ca ca, lớn lên thì đến cười còn chẳng thèm đáp lại, làm sao lại gọi hắn là ca ca?
Trong lòng hắn hoảng hốt, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: "Không được, nó rất quan trọng với ta."
"Nếu như ngươi tìm ta chỉ vì chuyện này, thì ta đi trước đây. Ta còn có việc phải bận!"
Hắn quay người muốn đi, nhìn về phía Ôn Khâm Lâm ở đằng xa mà thầm mắng không thôi.
Ôn huynh à, ngươi nói ngươi trông ta, ta vừa mới vào, kết quả ngươi lại xem náo nhiệt à?
Hắn lại không biết, trong mắt Ôn Khâm Lâm, cảnh tượng ở đây lại là một bộ dạng khác.
Trong mắt Ôn Khâm Lâm, Lâm Phong Miên và Triệu Nhã Tư đang cười nói vui vẻ, nào có chút sát cơ nào.
Thấy Lâm Phong Miên muốn đi, Triệu Nhã Tư kỳ lạ vội đưa tay giữ chặt hắn, nói: "Ca ca, đừng như vậy mà, cho ta ôm một lần thôi, chỉ một lần."
Lạc Tuyết nhắc nhở: "Cẩn thận, trên người nàng có sát khí, nàng không phải người, là Yêu tộc Kim Đan cảnh!"
Lâm Phong Miên nghe thấy Kim Đan cảnh lập tức không dám manh động, chỉ có thể từ từ xoay người.
Hắn gượng gạo nở nụ cười, nói: "Nhã Tư à, nó sẽ rụng lông, làm bẩn người ngươi đó."
'Triệu Nhã Tư' mặt cứng đờ, giậm chân một cái nói: "Ta không sợ, ngươi cứ cho ta ôm một cái nha."
Lâm Phong Miên vẫn lắc đầu, Triệu Nhã Tư tức giận nói: "Vậy ngươi muốn thế nào mới cho ta ôm nó một cái?"
Lâm Phong Miên ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi cho ta sờ sờ bảo bối của ngươi, ta sẽ cho ngươi sờ sờ bảo bối của ta, thế nào?"
'Triệu Nhã Tư' sững sờ, mới để ý đến ánh mắt hắn đang nhìn đại bảo bối trước ngực mình, không khỏi vừa xấu hổ lại tức giận.
"Vậy ngươi qua đây?"
Ánh mắt Lâm Phong Miên lập tức sáng lên, mỉm cười nói: "Vậy thì ta không khách khí nhé!"
Hắn ra vẻ hơi căng thẳng, đưa tay xoa xoa bên hông, thừa cơ kích hoạt ngọc giản truyền tin bên hông.
Làm xong tất cả, hắn mới hơi run rẩy đưa tay về phía chỗ căng phồng kia, có vẻ rất kích động.
'Triệu Nhã Tư' đột nhiên biến sắc, ngay khi Lâm Phong Miên xoa tay bên hông, nàng đã cảm nhận được một luồng sóng dao động truyền ra ngoài.
Nàng lập tức biết mình đã bị nhìn thấu, vồ tới chỗ con hồ ly nhỏ trong ngực Lâm Phong Miên.
"Thế mà ngươi có thể nhìn thấu phát hiện ra ta, cũng có chút bản lĩnh."
Lâm Phong Miên đã sớm đề phòng, đột nhiên chân điểm một cái, lướt về phía sau, Thanh Phong Diệp chớp mắt bay ra dưới chân hắn.
Kết quả một tiếng cười khẽ đã vang lên ngay sau lưng, khiến hắn rùng mình.
"Ha ha, nhóc con, phản ứng nhanh đấy, nhưng mà thực lực vẫn còn kém."
Lâm Phong Miên kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy 'Triệu Nhã Tư' giả kia đứng sau lưng hắn, một tay đã nắm lấy hắn.
Triệu Nhã Tư giả hình như cảm ứng được điều gì, không nán lại chút nào, mang theo hắn hóa thành một đạo lưu quang bay về phía ngoài thành.
Chỉ chốc lát, Ôn Khâm Lâm nhanh chóng bay tới, lại giống như đụng vào thứ gì đó.
Lâm Phong Miên và Triệu Nhã Tư lẽ ra đang nói chuyện với nhau đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, nàng vung tay lên, cái ảo ảnh hư ảo kia bị xé nát.
"Đáng chết!"
Ôn Khâm Lâm sao không biết rõ những gì phía trước mắt đều là ảo thuật, không dám dừng lại, nhanh chóng đuổi theo đạo hoàng quang đang bay xa kia.
Trong một sân nhỏ nào đó trong thành.
Tạ lão đột nhiên bay lên nóc nhà, cảm nhận được luồng yêu khí đang chạy trốn kia, nhưng không đuổi theo.
Tần Hạo Hiên nhíu mày, phi thân tới bên cạnh hỏi: "Tạ lão, chuyện này là thế nào?"
Tạ lão thần sắc ngưng trọng nói: "Trong thành có một luồng yêu khí, lôi theo tiểu tử Lâm Phong Miên kia chạy rồi."
Tần Hạo Hiên không khỏi mắt sáng lên, rồi sau đó cười ha hả nói: "Như vậy, có thể đúng là trời giúp ta rồi."
Tạ lão không phản bác, hắn vâng lệnh bảo vệ Tần Hạo Hiên, không thể tự ý rời vị trí, vì thế cho dù có yêu nghiệt gây họa, hắn cũng chỉ nhìn mà thôi.
Mà ở một nơi khác, Lâm Phong Miên lúc này ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Mình bị hồ yêu bắt cóc!
Lúc này, trước người hắn là một con hồ ly vàng đang chạy nước đại trong gió, ba chiếc đuôi hồ tung bay trong gió.
Còn hắn thì bị một chiếc đuôi hồ màu vàng lông xù cuốn lấy lơ lửng, không có thít chặt hắn mà gần như đã vắt cạn sức của hắn.
"Lạc Tuyết, cứu mạng a!"
Lạc Tuyết vẫn luôn ở bên cạnh xem, lúc này cũng không khỏi lo lắng nói: "Ta cũng không giúp được ngươi đâu, bây giờ đổi lại ta, ngươi liền xong đời rồi!"
Lâm Phong Miên lúc này mới nhớ tới, nếu một ngày đổi sang Lạc Tuyết, linh lực trong người mình gần như không có!
Lạc Tuyết dù có lợi hại, cũng phải có linh lực chống đỡ mới dùng được chứ.
Đáng chết, lần này mình bị chiếu tướng rồi.
Không biết bao lâu trôi qua, con hồ ly to lớn bay vào một khu rừng, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Ôn Khâm Lâm hóa thành một vệt cầu vồng đáp xuống, nhìn xung quanh khu rừng tĩnh lặng không khỏi nhíu mày.
Trong khu rừng này không biết từ khi nào đã được bày trận pháp, phá giải nó cần một chút thời gian, mà bên trong trận còn có không ít tiểu yêu.
Lúc này, lòng nàng nóng như lửa đốt, suy cho cùng con hồ ly kia có thể là hồ yêu Kim Đan cảnh, thực lực không thể coi thường.
Lâm Phong Miên, ngươi có thể đừng chết trong tay hồ yêu đó đấy!
Một bên khác, Lâm Phong Miên đột nhiên linh cơ khẽ động, nghĩ ra một biện pháp.
"Lạc Tuyết, ta có cách rồi, chúng ta đổi người!"
Lạc Tuyết không hiểu, nhưng vẫn tiếp quản thân thể Lâm Phong Miên, rồi sau đó trong nháy mắt đã hiểu ra.
Cái tên này cũng có tài ứng biến đấy chứ!
Khi hai người đổi chỗ, linh lực của Lâm Phong Miên tiến vào Song Ngư Bội, mục tiêu hồ yêu giam cầm đã mất đi.
Lâm Phong Miên lại lần nữa đổi với Lạc Tuyết, linh lực trong người một lần nữa xuất hiện, nhưng không còn bị giam cầm nữa.
Hắn cũng không quản nhiều nữa, không nói hai lời đã lại vận chuyển Tà Đế Quyết.
Con hồ ly to lớn vốn còn nghĩ sẽ trốn về phía trước, nhưng đột nhiên cảm giác được một luồng lực hút kỳ dị truyền đến từ người Lâm Phong Miên.
Yêu lực của nàng lại bị Lâm Phong Miên hút mất, điều này có thể làm nàng giật mình.
Nàng liền dừng lại, sau đó vung đuôi lên, ném Lâm Phong Miên xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận