Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 100: Ngươi là ta tương lai nàng dâu, cùng ta cùng nhau ngủ thế nào rồi?

Chương 100: Ngươi là vợ tương lai của ta, ngủ cùng nhau thì sao? Gặp Lâm Phong Miên, Hạ Vân Khê kinh ngạc vui mừng nói: "Sư huynh, huynh về rồi!" Lâm Phong Miên trong lòng ấm áp, nở nụ cười, bước tới ôm nàng dịu dàng nói: "Sao còn chưa ngủ?" "Ở đây muội hơi không quen, ngủ không được, nên ra ngoài chờ huynh..." Hạ Vân Khê nhỏ giọng nói. Lâm Phong Miên nhịn không được bật cười: "Nha đầu ngốc, có gì mà không quen, nhà của ta cũng là nhà của muội, chỗ nào có ta ở thì nơi đó chính là nhà của muội." Hạ Vân Khê dựa vào trong lòng hắn, ừ một tiếng nói: "Sư huynh, huynh tốt quá." Lâm Phong Miên kéo tay nàng nói: "Được rồi, đêm dài rồi, chúng ta về ngủ thôi." Hạ Vân Khê ừ một tiếng, ngơ ngác đi theo hắn, đi vài bước mới phát hiện không đúng. "Sư huynh, phòng của muội ở bên kia." Lâm Phong Miên ghé sát vào tai nàng, cắn nhẹ vành tai nhỏ nhắn tinh xảo của nàng rồi nói: "Có thể là phòng chúng ta ở bên này, chúng ta ngủ chung đi." Mặt Hạ Vân Khê không khỏi ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Ơ? Như vậy có ổn không?" "Sao lại không, muội là vợ tương lai của ta, ngủ chung có sao đâu?" Lâm Phong Miên hùng hồn nói. Hạ Vân Khê mơ mơ màng màng liền bị hắn kéo vào phòng, nghe tiếng cửa phòng khóa trái mới bừng tỉnh như trong mơ. "Sư huynh..." Lâm Phong Miên đã sớm nhịn không được, ôm ngang nàng lên cười khẽ: "Được, Vân Khê, chúng ta vào trong nghiên cứu thảo luận học vấn một phen." Hạ Vân Khê lập tức đỏ mặt như mông khỉ, ngượng ngùng từ chối: "Sư huynh, muội rất ngốc..." "Không sao, ta rất kiên nhẫn, chúng ta còn nhiều thời gian, đêm còn dài, có cả đống thời gian!" Lâm Phong Miên bắt đầu truyền đạo thụ nghiệp, hướng dẫn Hạ Vân Khê một kèm một. Hạ Vân Khê cũng chỉ đành nhận mệnh, cần cù học tập, một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời. Nàng lóng ngóng, tay chân vụng về, khiến Lâm Phong Miên không khỏi hoài niệm đến bản lĩnh miệng lưỡi dẻo quẹo, lưỡi hoa sen xán lạn của Liễu Mị. Xem ra muốn dạy dỗ nha đầu này, chính mình còn gánh đường xa gian nan a. May là nha đầu này ngộ tính không tệ, thỉnh thoảng còn có thể suy một ra ba, phối hợp thêm dung nhan tuyệt mỹ kia, khiến người ta nhiệt huyết căng phồng. Chẳng bao lâu, Lâm Phong Miên có chút không kìm được, bắt đầu xoay người làm chủ. Cùng lúc đó, Tà Đế Quyết trong cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển, không ngừng hấp thụ linh lực trong cơ thể Hạ Vân Khê. "Vân Khê, muội cũng vận chuyển công pháp theo lý thuyết, song tu không nên chỉ có một bên có lợi." Hạ Vân Khê thật ra cũng cảm thấy linh thức của mình linh mẫn hơn xưa rất nhiều, nhưng lại tưởng đó là ảo giác của mình. Nàng vô thức vận chuyển Triền Miên Quyết của Hợp Hoan tông, hai loại công pháp vừa gặp, lập tức giống như lửa đổ thêm dầu. Củi khô lửa bốc, một luồng linh lực bốn phương tám hướng cuồn cuộn không ngừng tụ về phía Lâm Phong Miên và nàng, nhanh hơn bình thường gấp mấy lần. Hạ Vân Khê cũng kinh ngạc đến ngây người, tốc độ tu luyện như thế này, thật sự là trước kia chưa từng dám nghĩ tới. Nàng lo lắng mình sẽ làm thương Lâm Phong Miên, nhưng lại phát hiện Triền Miên Quyết căn bản không hút được lực lượng trong cơ thể Lâm Phong Miên. Lâm Phong Miên cũng phát hiện ra tình huống này, khẽ mỉm cười nói: "Xem ra về sau chúng ta cần phải giao lưu sâu rộng hơn nhiều." Hạ Vân Khê ngượng ngùng không thôi, không biết nên nói gì. Lâm Phong Miên động tác không ngừng, ôm nàng nghiêm túc nói: "Yêu nữ, ta muốn muội giúp ta tu hành." Hạ Vân Khê khúc khích cười, khẽ đánh hắn một cái nói: "Sư huynh, huynh hư quá." Giường bắt đầu nhịp nhàng rung lắc, y a y a vang lên hơn nửa đêm, tiếng kêu như khóc như hét cũng vang lên hơn nửa đêm. Đến khi Hạ Vân Khê không chịu được, liên tục xin tha. Lâm Phong Miên lại không buông tha, vẫn y như cũ miệt mài gian khổ, cần cù chăm chỉ cày cấy. "Sư huynh, ngọc bội trước ngực huynh lại sáng rồi..." Hạ Vân Khê yếu ớt nói. Lâm Phong Miên lập tức giật mình, liền lập tức giương thương xông trận, đánh Hạ Vân Khê đến tơi bời, triệt để không còn sức đánh trả. Hắn mới hài lòng thu binh, nhìn Hạ Vân Khê ánh mắt mê ly rồi nói: "Ngủ sớm chút đi." Nếu không phải bị Lạc Tuyết chen ngang một chân, thì Hạ Vân Khê đã muốn trắng đêm không ngủ. Nàng mơ màng ừ một tiếng. Nàng cũng không còn sức để tắm rửa, liền cứ thế ôm lấy Lâm Phong Miên ngủ say. Lâm Phong Miên thì nhìn Song Ngư Bội vẫn phát ra ánh sáng yếu ớt, vội vàng tiến vào không gian kia. Vừa vào không gian, Lạc Tuyết nhìn Lâm Phong Miên cau mày nói: "Sao ngươi lâu vậy mới tới?" Lâm Phong Miên có chút chột dạ nói: "Có chút việc nên chậm trễ." Mình cũng đâu có đến trễ quá lâu, mình đã nhanh hết mức rồi, cũng chỉ chậm có gần nửa canh giờ, không tính là quá lâu mà. "Sao ngươi bộ dạng chột dạ vậy? Làm chuyện xấu rồi à?" Lạc Tuyết ngó đầu lại gần, nghi ngờ hỏi. Lâm Phong Miên lập tức có cảm giác như thiết ngọc thâu hương bị vợ bắt tại trận, liền vội vàng đánh trống lảng: "Sao lại thế, Lạc Tuyết, muội vội tìm ta làm gì?" Lạc Tuyết cũng không nghĩ tới mình lại đi quấy rầy sinh hoạt vợ chồng của tên gia hỏa này, vì thế không nghĩ nhiều nữa. "Ngươi đã về Ninh Thành rồi à?" Lâm Phong Miên gật đầu nói: "Sáng nay mới đến, còn muội? Xong việc rồi à?" Lạc Tuyết ừ một tiếng rồi gật đầu nói: "Ta và sư tỷ rời di tích Thần Ma rồi, đang chuẩn bị về Quỳnh Hoa đây." Lâm Phong Miên lộ ra nụ cười nói: "Vậy tốt quá, muội không bị thương chứ?" Lạc Tuyết cười ngạo nghễ nói: "Ta có thể bị thương gì chứ, ngươi còn không bằng lo cho chính mình đi." Đợi đến ngàn năm sau ta đến, phải đánh cho ngươi mẹ ngươi cũng không nhận ra! Lâm Phong Miên tò mò hỏi: "Sao muội biết rõ bên ta gặp rắc rối rồi?" Lạc Tuyết à một tiếng, vẻ mặt khó hiểu nói: "Ngươi lại gặp rắc rối rồi à?" Lâm Phong Miên ngượng ngùng gãi đầu nói: "Lần này cũng không có gì lớn, Ninh Thành xuất hiện yêu quái, nghe nói là hồ yêu." Lạc Tuyết nhíu mày nói: "Hồ yêu? Ở Đông Hoang mà ngươi cũng gặp được hồ yêu, ngươi xui xẻo cỡ nào vậy?" "Ngươi kể chuyện đó cho ta nghe đi?" Lâm Phong Miên không rõ, tại sao ở Đông Hoang lại không thể gặp được hồ yêu? Nhưng mà hắn vẫn kể đầu đuôi sự việc cho Lạc Tuyết, Lạc Tuyết nghe những tin đồn đó, có chút im lặng. "Chỉ với chút tin tức đó, còn chưa chắc đã xác định có thật là hồ yêu không đâu, ngươi trước cứ tự mình tìm hiểu kỹ càng đã, tự bảo vệ mình là hơn." "Nếu không được, ba ngày sau ta đến, tiện tay dọn dẹp, không cần lo lắng quá." Lâm Phong Miên tuy biết Lạc Tuyết rất có khả năng sẽ không đến, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. "Được, vậy ta ở thành trung chờ Lạc tiên tử đến trảm yêu trừ ma." Lạc Tuyết cười cười nói: "Lâu vậy không gặp, để ta xem kiếm thuật của ngươi có tiến bộ gì không?" Lâm Phong Miên sau trận chiến với Lục Tốn, có chút ngộ ra, lúc này liền biểu diễn một lần. Lạc Tuyết hài lòng gật đầu nói: "Hình như có chút tiến bộ, có gì không hiểu cứ nói, ta cố gắng chỉ dạy cho ngươi nhiều hơn chút." Để đến ba ngày sau khi ta đánh ngươi, ngươi không đánh trả, lại nói ta ức hiếp ngươi. Lâm Phong Miên làm sao biết được tính toán trong lòng Lạc Tuyết, lập tức đem những điều mình chưa hiểu nói ra. Bên này Lâm Phong Miên thức trắng đêm, cùng Hạ Vân Khê bận rộn trong hiện thực xong, còn phải cùng Lạc Tuyết chuyên cần khổ luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận