Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 405: Cao chạy xa bay

Chương 405: Cao chạy xa bay Liễu Mị thấy Lâm Phong Miên không có phản ứng, không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía hắn nói: "Tiểu oan gia, ngươi làm sao vậy?"
Lâm Phong Miên lấy lại tinh thần, nhìn hai nàng cười nói: "Ta mải nhìn dáng vẻ mỹ nhân ẩn hiện, đều ngẩn người ra rồi."
"Sắc phôi!"
Liễu Mị trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Muốn nhìn ta cởi sạch cho ngươi xem phải không?"
"Sư tỷ cái này không hiểu, như ẩn như hiện, nửa kín nửa hở mới là vương đạo." Lâm Phong Miên cười nói.
Trần Thanh Diễm đưa tay che ngực, vung tay lên đem nước mưa đều ngăn ở bên ngoài, bất đắc dĩ nói: "Sư đệ, ngươi đứng đắn chút đi."
"Sư muội, đừng để ý tên sắc phôi này, chúng ta trước xác định đây là nơi nào đi."
Liễu Mị cũng đem nước mưa ngăn ở bên ngoài, trên thân nhiệt khí tỏa ra, làm quần áo trên người khô đi.
Nàng là phong hỏa Song Linh căn, làm khô y phục dễ như trở bàn tay.
Nàng đưa tay nắm chặt tay Trần Thanh Diễm, cũng giúp nàng làm khô y phục.
"Sư tỷ, còn có ta đây?" Lâm Phong Miên trông mong nói.
Liễu Mị liếc mắt đưa tình với hắn, cười nói: "Khéo, ta cũng thích như ẩn như hiện, ngươi cứ như vậy đi."
Nàng vừa nói vừa kéo Trần Thanh Diễm đi, Lâm Phong Miên bất đắc dĩ lắc đầu đuổi theo.
"Sư tỷ, các ngươi chờ ta một chút a!"
Sáng sớm ngày thứ hai, ba người tìm tới một cái thôn nhỏ gần đó, mới biết được đã qua một ngày.
Điều không thể tưởng tượng nhất là bọn họ từ chân núi phía nam đi đến Quân Viêm Trung Châu, ở lại chỗ cách Trọng Minh thành không xa.
Biết được việc này, phản ứng của ba người không giống nhau.
Liễu Mị có chút vừa mừng vừa sợ, lén lút nhìn Lâm Phong Miên vài lần, ánh mắt từng bước kiên định.
Lâm Phong Miên thì theo bản năng sờ sờ chỗ ngực nóng lên, ánh mắt sâu thẳm.
Tào Chính Du hẳn là thông qua thủ đoạn truy hồn khóa chặt đại khái vị trí của mình, tìm tới mình cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Không thể mang theo Liễu Mị các nàng nữa, nếu không các nàng cũng sẽ bị mình liên lụy.
Nguyên Anh hắn còn có thể chạy trốn, nhưng mà Xuất Khiếu cảnh, đã vượt quá khả năng của hắn.
Đã lỡ bước đến gần Trọng Minh thành, vậy mình sẽ trực tiếp đi Quân Lâm thành tìm Quân Vân Thường.
Chỉ cần Quân Vân Thường tin tưởng mình, cái gì Hợp Hoan tông, cái gì Thiên Quỷ môn, đều búng tay có thể diệt.
Hiện tại chỉ xem là mình tìm tới Quân Vân Thường trước, hay Tào Chính Du tìm tới mình trước.
Thiên Quỷ môn ở nơi xa xôi, Tào Chính Du dù có đi truyền tống trận gần nhất cũng mất hai ngày, mình vẫn còn thời gian.
Chuyện này tuyệt đối không thể để Liễu Mị các nàng biết, nếu không các nàng chắc chắn không yên tâm để một mình mình rời đi.
Trần Thanh Diễm không có nhiều tâm tư như vậy, nhìn về phía hai người hỏi: "Chúng ta tiếp theo phải làm sao?"
Liễu Mị giống như cô gái ngây thơ, ôm lấy cánh tay Lâm Phong Miên lay lay, đôi mắt đẹp long lanh nhìn hắn.
"Tiểu oan gia, đã trở về Hợp Hoan tông cũng phải đối mặt với tai họa diệt môn, bằng không ngươi dẫn chúng ta cao chạy xa bay đi?"
Lâm Phong Miên và Trần Thanh Diễm đều nhịn không được nhìn nàng, hai người trong một lúc không phân biệt được nàng là đang đùa hay là nghiêm túc.
"Sư tỷ nói thật sao?" Lâm Phong Miên hỏi.
Liễu Mị gật đầu nói: "Chẳng phải ngươi không thích ta tìm người đàn ông khác sao? Đến lúc đó ta sẽ một đời theo ngươi."
"Nếu Thanh Diễm sư muội nguyện ý, ngươi còn có thể hưởng phúc tề nhân nha, thế nào?"
Lâm Phong Miên không khỏi khó xử, trên người mình còn có Triền Miên Cổ và ấn ký Thiên Quỷ môn, làm sao có thể đi được?
Liễu Mị nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hắn, đột nhiên cười khúc khích, cười đến nghiêng ngả.
"Tiểu oan gia, ngươi cho là thật hả? Ngươi nghĩ cũng hay nhỉ."
Lâm Phong Miên cười khan một tiếng nói: "Ta còn tưởng sư tỷ nói thật, hại ta còn thấy động lòng."
Trần Thanh Diễm thở phào một hơi, bất đắc dĩ nói: "Các ngươi đừng nói đùa nữa, tiếp theo phải làm gì?"
Liễu Mị cười nói: "Gửi tin cho tông môn, đợi chỉ thị đi, chúng ta ở lại đây thêm vài ngày."
Lâm Phong Miên cũng gật đầu đồng ý, tối nay lại tìm thời cơ lẳng lặng chạy đi.
Ba người lấy ra bạc, đổi với dân làng một gian phòng trống ở hậu sơn và một ít chăn đệm sạch sẽ.
Người phụ nữ đưa chăn đệm thấy Lâm Phong Miên tuy xấu xí, nhưng lại rất dễ nói chuyện, cũng không khỏi nói thêm vài câu.
"Công tử, hai tiên tử cô nương này, ai là nương tử của ngươi vậy?"
Lâm Phong Miên mỉm cười nói: "Đại tỷ, ngươi thấy ai giống?"
Người phụ nữ kia liếc nhìn Liễu Mị hai người, nhìn Trần Thanh Diễm nói: "Là cô nương áo xanh kia hả?"
Lâm Phong Miên cười hắc hắc nói: "Đại tỷ thật tinh mắt, nhưng mà đều đúng hết nha!"
Liễu Mị và Trần Thanh Diễm đang chỉnh lý chăn đệm đều cứng đờ, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Phong Miên.
Người phụ nữ kia ngạc nhiên đến ngây người, nửa ngày mới đáp: "Công tử đúng là có vốn liếng nha!"
Lâm Phong Miên bị lời nói mộc mạc này công kích một lần, đây là đang nói mình xấu sao?
Trần Thanh Diễm nhịn không được bật cười, quay mặt đi chỗ khác, vai run rẩy.
Liễu Mị thì cười đến run cả người, ngực sóng lớn dập dờn, ma mị dựa vào người Lâm Phong Miên.
"Đại tỷ, phu quân của ta dáng vẻ không được, nhưng mà lợi hại lắm nha!"
Người phụ nữ kia nghe nàng nói những lời lớn mật như vậy, không khỏi hiếu kỳ nhìn chằm chằm chỗ quần mèo của Lâm Phong Miên.
Lâm Phong Miên toàn thân không được tự nhiên, mãi mới tiễn được bà đại tỷ kia đi, trừng mắt nhìn Liễu Mị.
"Yêu tinh, ngươi muốn hại ta sao?"
Liễu Mị một mặt ủy khuất treo trên người hắn, dùng hương thơm mềm mại dán sát hắn nói: "Người ta nói thật mà."
Lâm Phong Miên vậy mà không phản bác được, tức giận nói: "Chuyện khuê phòng này, ngươi không thấy xấu hổ mà nói ra?"
Liễu Mị cười hì hì nói: "Sao lại ngại nói, biết đâu lại thành tựu cho ngươi một mối lương duyên? Ngươi xem vẻ thèm muốn của bà đại tỷ kia kìa."
Lâm Phong Miên dở khóc dở cười nói: "Ngươi bớt chọc ghẹo người phụ nữ đàng hoàng đi, ta có ngươi yêu nữ này là đủ rồi."
"Thật sao?" Liễu Mị như cười như không nói: "Ta sợ có người ăn trong bát, lại nhớ trong nồi."
Nàng vừa nói vừa liếc nhìn Trần Thanh Diễm một cái, khiến Lâm Phong Miên có chút xấu hổ.
"Sư tỷ, ngươi bớt nói bậy đi."
Liễu Mị ồ một tiếng, làm nũng nói: "Tiểu oan gia, khó được rảnh rỗi, cùng người ta đi giải sầu có được không?"
Lâm Phong Miên muốn mượn cơ hội chạy đi, cộng thêm việc thực sự không có sức chống cự với yêu tinh này, cũng đành gật đầu đồng ý.
Liễu Mị lập tức mặt mày hớn hở, nói với Trần Thanh Diễm: "Thanh Diễm sư muội, cùng đi chơi nhé!"
"Không cần, các ngươi đi chơi đi, ta còn phải khôi phục thương thế."
Trần Thanh Diễm nhắc nhở: "Các ngươi không nên đi quá xa ta, nếu có địch nhân tập kích, chúng ta còn có thể có chỗ ứng phó."
Liễu Mị ồ một tiếng, kéo Lâm Phong Miên chạy đi, giống như một cô nữ sinh vô ưu vô lự, vui vẻ không thôi.
Nàng khác hẳn với vẻ vũ mị xinh đẹp thường ngày, mang một vẻ ngây thơ giản dị của cô gái nhà bên.
Phối hợp với thân hình quyến rũ kia, lại thêm mấy động tác nũng nịu bán manh, vừa thuần khiết vừa gợi cảm, khiến Lâm Phong Miên không ngừng dao động.
Nhìn Liễu Mị như thiên diện yêu tinh, Lâm Phong Miên dù đã quen thuộc với từng tấc da thịt nàng, hiểu rõ lẫn nhau.
Lúc này lại vẫn không phân biệt được cái nào mới là nàng thật sự, hoặc là cái nào đều là nàng.
Hai người ở trong núi chơi đùa, du sơn ngoạn thủy, chơi đến quên trời quên đất.
Tiếng cười ngân linh của Liễu Mị, bất ngờ theo gió núi vang vọng trong núi, biến ảo mà xa xăm.
Trần Thanh Diễm thì đi theo từ xa, nhìn hai người nô đùa vui vẻ trên núi, có chút suy nghĩ miên man, không rõ đang nghĩ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận