Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 483: Ác nhân tự có ác nhân trị

Chương 483: Ác nhân tự có ác nhân trị
Lâm Phong Miên nghe tiếng nhạc ồn ào inh tai nhức óc kia, không khỏi thất vọng, lắc đầu liên tục.
“Tống môn chủ, cái gu thẩm mỹ của Thiên Quỷ môn các ngươi chỉ có vậy thôi sao?” Hắn lười biếng tựa lưng vào ghế, cười nói: “Thời gian còn sớm, Thượng Quan tiên tử, bồi bản điện uống rượu giải sầu.” Thượng Quan Quỳnh rót một chén rượu, động tác nhẹ nhàng đưa đến bên miệng hắn, dịu dàng nói: “Điện hạ mời!” Lâm Phong Miên đẩy chén rượu về, nhịn không được cười nói: “Thượng Quan tiên tử nói sai rồi, rượu đâu thể uống như vậy.” Hắn đưa tay chạm vào môi nàng, tà mị cười nói: “Rượu phải uống như vậy mới có hương vị chứ.” Thượng Quan Quỳnh liếc nhìn tên được một tấc lại muốn tiến một thước này, nhưng nghĩ kỹ lại không tiện làm mất mặt hắn.
Thôi, cứ khen thưởng hắn một lần đi.
Nàng bưng chén rượu lên, uống rượu vào miệng, hai tay vòng lấy cổ hắn, đôi môi đỏ kiều diễm khẽ chạm tới.
Lâm Phong Miên ôm eo nàng, cúi xuống hôn tới tấp, rượu hòa quyện cùng hương thơm của Thượng Quan Quỳnh, thấm vào tận tim gan.
Hai người liền hôn nhau nồng nhiệt, mặc kệ những người xung quanh nghĩ ngợi ra sao về một màn trình diễn sướt mướt, Lâm Phong Miên chỉ thoáng qua là thôi.
Nguyên nhân rất đơn giản, Thượng Quan Quỳnh phát hiện Lâm Phong Miên được một tấc lại muốn tiến một thước, còn cố tình thò cả lưỡi vào, tức khắc tình thế cấp bách cắn hắn một cái.
Lâm Phong Miên tay vẫn thoải mái tự do sờ soạng ở chỗ người khác không thấy, bất cần đời nói: "Mỹ nhân rượu ngon, đúng là càng thêm đặc sắc!"
Thượng Quan Quỳnh áp sát người vào hắn, phòng ngừa bị người khác nhìn thấy xuân quang, tay sau thì âm thầm bóp mạnh vào phần thịt mềm của hắn, dùng sức lay.
Nhưng Lâm Phong Miên sắc mặt không đổi, khiến Thượng Quan Quỳnh cũng hoài nghi mình bóp có phải là một cục thịt heo chết không.
Hai người mặt ngoài thì tình chàng ý thiếp, ngươi nồng ta đậm, kì thực bên trong là sự đấu đá ngầm, ngươi tranh ta cướp.
Một lát sau, Ảnh Vệ thống lĩnh sải bước đi tới, thi lễ với Lâm Phong Miên.
“Bẩm báo điện hạ, đã tìm được mười mấy phàm nhân còn sống và một số di thể phàm nhân ở Quỷ Đô phong và Vụ Đô phong.” “Thiên Quỷ môn này quả thực có hiềm nghi lớn dùng người sống luyện hồn, Ảnh Vệ khác vẫn đang tìm kiếm chứng cứ ở các ngọn núi khác.” Lâm Phong Miên lập tức mặt mày âm trầm xuống, vỗ bàn một cái nói: “Thật to gan! Dưới lệnh cấm rõ ràng của Phượng Dao nữ hoàng mà các ngươi dám làm trái luật pháp?” Tống Viễn Kình thần sắc khẽ biến, liếc nhìn hai vị trưởng lão kia, vẻ mặt khó có thể tin.
Hai trưởng lão lớn tiếng kêu oan, dù bọn họ có làm chuyện đó đi chăng nữa, cũng không thể nào lại để lại chứng cứ được.
Đến nước này Tống Viễn Kình làm sao không biết rõ Lâm Phong Miên chính là cố ý đến gây chuyện.
Cho dù ngươi không có chuyện gì, hắn đều có thể tạo chuyện cho ngươi được.
“Điện hạ, nhất định là có hiểu lầm ở đây!” Lâm Phong Miên lại không quan tâm đến những chuyện đó, lạnh lùng nói: “Hiểu lầm? Về nói chuyện với hình phạt tư đi, không cần phải nói với bản điện.” “Người đâu, phong tồn chứng cứ lại, người liên quan các loại đều mang về, kẻ nào dám chống cự, giết ngay tại chỗ!” Ảnh Vệ thống lĩnh cao giọng nói: “Tuân lệnh!” Ảnh Vệ lên trước, tính bắt hai vị trưởng lão kia lại.
Đúng lúc này, một nữ tử từ bên ngoài xông vào, vội vã nói: “Cha, chuyện gì thế này? Sao đột nhiên lại có nhiều người như vậy..."
Tống Viễn Kình lập tức mặt biến sắc, vội vàng nói: “Tương Vân, sao con lại tới đây?” Nữ tử tên Tương Vân kia nhìn thấy Lâm Phong Miên đang ngồi phía trên, và không khí căng thẳng trong hội trường thì cũng giật mình.
“Cha, con có vẻ như đến không đúng lúc rồi?” “Không! Con đến rất đúng lúc!” Thanh âm của Lâm Phong Miên từ phía trên truyền xuống, khiến Tống Viễn Kình hoảng hốt trong lòng, thầm hô không ổn.
“Tống môn chủ, vị tiểu mỹ nhân này là ai? Sao không giới thiệu cho bản điện một chút?” Lâm Phong Miên dẫn Thượng Quan Quỳnh từ phía trên đi xuống, ánh mắt đầy tính xâm lược trên dưới đánh giá nữ tử kia.
Tống Viễn Kình mặt âm trầm nói: “Đây là tiểu nữ Tương Vân, không hiểu lễ nghĩa, mạo phạm điện hạ, lát nữa ta sẽ dạy dỗ lại nó.” “Không sao, người không biết không có tội mà!” Lâm Phong Miên đi vòng quanh Tống Tương Vân trên dưới quan sát, cười tà nói: “Nhưng ta thấy Tống tiểu thư hơi giống một tà tu đang bị truy nã của Thiên Trạch.” “Đương nhiên, ta không phải nghi ngờ Tống tiểu thư gì cả, ta chỉ mang đi điều tra theo lệ thôi, Tống môn chủ sẽ không để tâm chứ?” Hắn không đợi Tống Viễn Kình trả lời, vung tay nói: “Người đâu, mang Tống tiểu thư về, bản điện muốn đích thân thẩm vấn!” “Cha, cứu con với!” Tống Tương Vân lập tức sợ đến mặt trắng bệch, bất lực trốn sau lưng Tống Viễn Kình, cả người run lẩy bẩy.
Cái gì mà mang đi thẩm vấn, rõ ràng không phải là thẩm vấn quang minh chính đại gì rồi!
Ai mà biết ngươi định khai thác chỗ nào của người ta!
Lâm Phong Miên khẽ cười nói: “Tống môn chủ không cần lo lắng, ta sẽ khoản đãi Tống tiểu thư thật tốt, sẽ không để ai ức hϊếp nàng.” Tống Viễn Kình thấy con quỷ còn hơn cả sắc quỷ này, trong mắt tràn đầy dâʍ tà mà nhìn con gái mình, lập tức mặt đen lại.
Dù cho có cứu được người sau đó, thì còn có thể hoàn chỉnh được không?
“Điện hạ, vừa rồi là Tống mỗ không hiểu chuyện, mong điện hạ đại nhân đại lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này.” “Tống mỗ nguyện ý hoàn trả lại toàn bộ các nữ tu của Hợp Hoan tông, cũng nhận lỗi, mong điện hạ giơ cao đánh khẽ!” Lâm Phong Miên dùng quạt xếp chỉ vào mặt Tống Viễn Kình mà giận dữ mắng: “Tống Viễn Kình, trước mặt bao nhiêu người, ngươi lại dám công khai đút lót ta?” Tống Viễn Kình lập tức hiểu ý, kéo hắn qua một bên cười làm lành đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật.
“Điện hạ đi đường xa vạn dặm đến để tra án cho Thiên Quỷ môn, dọc đường vất vả, đây là chút lòng thành của Tống mỗ với điện hạ.” Lâm Phong Miên cầm lấy nhẫn trữ vật đeo lên tay, mỉm cười nói: “Tống môn chủ, như vậy làm sao được?” “Kỳ thực ngươi sớm như vậy thì có phải tốt hơn không, hà tất phải làm khó bản điện làm gì?” Tống Viễn Kình ấm ức nói: “Vừa rồi Tống mỗ không hiểu chuyện, mong điện hạ cho cơ hội lập công chuộc tội.” Lâm Phong Miên vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Năng lực điều khiển quỷ quái của Thiên Quỷ môn bản điện vẫn hâm mộ đã lâu, Tống môn chủ ngươi xem…” Trước đây bị truy sát vạn dặm, hắn rất ghen tị bản lĩnh Thiên Lý Truy Hồn của Thiên Quỷ môn này.
Hắn cảm thấy Quân Vô Tà thân phận không hề đơn giản như vậy, cầm được bí thuật thần hồn này xem như có thêm sự phòng bị cũng tốt.
Tống Viễn Kình sắc mặt cứng đờ, lại vẫn là lấy ra một quyển sách không biết chất liệu gì đưa tới.
“Điện hạ đã hứng thú với công pháp của Thiên Quỷ môn ta, thì quyển Câu Hồn Khiển Phách bí thuật này ta xin dâng cho điện hạ.” Lâm Phong Miên hài lòng cười nói: “Vậy bổn điện xin nhận cho không mất lòng tốt, nhưng mà theo thông lệ vẫn là nên làm theo quy củ.” “Bản điện nghi ngờ bảo khố của ngươi chứa chấp tà tu, muốn vào điều tra một phen, Tống môn chủ ý như thế nào?” Tống Viễn Kình nhìn hai vị trưởng lão và Tống Tương Vân bị bắt, sao dám nói không, chỉ có thể ấm ức gật đầu.
“Theo điện hạ quyết định, nhưng mà tối đa chỉ có thể năm kiện, không thể hơn!” Lâm Phong Miên lắc đầu, phất phất tay nói: “Vậy vẫn nên bắt người đi thôi.” Tống Viễn Kình vội vàng kéo hắn lại, cắn răng nói: “Mười kiện, mười kiện!” Lâm Phong Miên cũng không ép quá đáng, ôm Thượng Quan Quỳnh hôn lên mặt nàng một cái.
“Mỹ nhân, chúng ta đi cướp bảo vật, không đúng, là điều tra!” Hắn vênh váo hất hàm sai khiến với Tống Viễn Kình: “Tống môn chủ, còn không mau dẫn đường?” Thượng Quan Quỳnh nhìn Lâm Phong Miên ngông cuồng tự cao tự đại và Tống Viễn Kình luôn bị hụt hẫng, trong lòng vui mừng thầm.
Tuy rằng tên tiểu tử này giở trò xấu với mình rất đáng ghét, nhưng nhìn hắn ức hϊếp người khác, quả là hả dạ a.
Quả nhiên ác nhân tự có ác nhân trị a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận