Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 110: Đầu năm nay liền con tiểu hồ ly đều chê nghèo thích giàu

Về đến Lâm phủ, mấy người xúm lại quanh bàn nghiên cứu con tiểu hồ ly, nó nhìn thấy mọi người thì xù lông lên. Hạ Vân Khê và Chu Tiểu Bình dường như cũng thấy hứng thú với nó, cùng nhau đưa tay vuốt ve khiến nó bớt cảnh giác.
"Lông mượt quá, sờ thích ghê."
"Đúng đó, đúng đó, dễ thương thật."
Ôn Khâm Lâm thầm nuốt nước bọt, có chút động lòng nhưng vì đang giả nam nên chỉ dám đứng nhìn. Lâm Phong Miên đột nhiên nhấc hai cái chân nhỏ của tiểu hồ ly lên, xách nó lên:
"Tiểu gia hỏa này cũng nặng phết, mập ú à."
Tiểu hồ ly không chịu thua liền giơ nanh múa vuốt, Lâm Phong Miên vỗ nhẹ đầu nó nói: "Nói ngươi còn không chịu hả?"
"Đồ vô dụng, một con hồ yêu mà để mất cả nội đan, đúng là nỗi sỉ nhục của Hồ tộc."
Tiểu hồ ly như bị chạm vào nỗi đau, hai tai rũ xuống, mặt mày ủ rũ.
"Lâm Phong Miên, sao tự nhiên ngươi lại bắt nạt tiểu hồ ly?" Chu Tiểu Bình cau mày nói.
Lâm Phong Miên nhìn kỹ, thầm nghĩ: "Ta xem nó là đực hay cái, để không bắt nhầm hồ ly về thì mệt, ai da..."
Hắn sơ ý bị tiểu hồ ly cào vào mặt, vội buông tay. Tiểu hồ ly lập tức nhảy lên, nhanh như chớp chạy vào ngực Hạ Vân Khê, cảnh giác nhìn Lâm Phong Miên.
"Đồ hồ ly thối, còn hung dữ nữa, mặt ta sưng hết cả rồi." Lâm Phong Miên ôm mặt, vừa buồn cười vừa nói.
"Ai bảo ngươi chọc nó, đáng đời!" Chu Tiểu Bình cười ha hả nói.
Lâm Phong Miên bĩu môi: "Ngươi đắc ý cái gì, ngươi cũng có được nó thích đâu? Đầu năm nay đến cả tiểu hồ ly còn chê nghèo thích giàu."
"Hả? Cái gì chê nghèo thích giàu?" Chu Tiểu Bình ngơ ngác hỏi.
Lâm Phong Miên phát hiện mình lỡ lời, lảng tránh ánh mắt: "Ta không có nói gì hết!"
"Chê nghèo thích giàu?"
Chu Tiểu Bình lẩm bẩm, nhìn qua nhìn lại mình và Hạ Vân Khê, rồi mới giật mình nhận ra.
Cô tức giận nói: "Lâm Phong Miên, ta liều với ngươi!"
Lâm Phong Miên bị đuổi đánh khắp phòng, vừa nhảy nhót né tránh vừa nói: "Ta nói thật cũng phạm pháp hả?"
"Đồ đáng ghét, người ta chỉ là chưa lớn thôi!" Chu Tiểu Bình nghiến răng nghiến lợi nói.
Cuối cùng, Lâm Phong Miên bị Chu Tiểu Bình bắt được, cô đè cả người lên người hắn, một làn hương thơm xộc vào mũi. Lâm Phong Miên bị cô đè choáng váng, vội giơ tay lên ra vẻ thanh bạch, cầu xin tha thứ: "Nữ hiệp, tha mạng, tha mạng!"
Chu Tiểu Bình dữ tợn túm lấy hắn hỏi: "Biết sai rồi chưa?"
"Biết rồi, biết rồi."
Lâm Phong Miên liên tục gật đầu, không ngừng nháy mắt với Ôn Khâm Lâm: "Ôn huynh, cứu mạng!"
Ta không có cố ý, là tự cô ấy đụng vào ta, ta giơ cả tay lên rồi, ngoan ngoãn vô cùng.
Ôn Khâm Lâm mặt mày tối sầm, ho khan một tiếng: "Sư muội, thân là con gái, sao có thể hành xử như vậy!"
Chu Tiểu Bình lúc này mới phát hiện mình đang dính sát vào người Lâm Phong Miên, mặt hơi đỏ lên, nhảy ra xa, nhưng vẫn không quên bồi thêm một cước.
"Đồ lưu manh, chiếm tiện nghi của ta!"
Lâm Phong Miên câm như hến, có nỗi khổ không nói nên lời. Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, xông đến đè ta, lại không có “đại bạch thỏ” giảm xóc, đau chết ta.
Sau một hồi ầm ĩ, mọi người lại tiếp tục xúm lại ngắm nghía con tiểu hồ ly.
Chu Tiểu Bình chống cằm nói: "Đây là hồ yêu sao? Nhìn kiểu gì cũng không giống."
Hạ Vân Khê cũng ngơ ngác nhìn con tiểu hồ ly, gật đầu: "Đúng đó, sư huynh, các huynh không nhầm chứ?"
Ôn Khâm Lâm nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu ta đoán không sai, con hồ ly này hẳn là con hồ ly bị mất yêu đan kia."
"Yêu đan của nó bị tên yêu tu kia cướp mất, nên mất hết sức mạnh, biến về nguyên hình."
Lâm Phong Miên nhíu mày nói: "Vậy chẳng phải chúng ta mất công vô ích rồi sao, ngoài việc tìm được con hồ ly bị mất yêu đan thì không được gì khác."
Ôn Khâm Lâm cũng đau đầu, nhưng cô không có cách nào tốt hơn. Lâm Phong Miên trầm giọng nói: "Không thể ngồi chờ chết được, ta tính sẽ tuần tra trong thành, đề phòng có yêu nghiệt làm bậy nữa."
Ôn Khâm Lâm gật đầu: "Đây cũng là hạ sách, đành vậy thôi, chúng ta chia người ra tuần tra trong thành."
Lâm Phong Miên nhấc con tiểu hồ ly lên hỏi: "Vậy cái đồ này thì sao?"
Hạ Vân Khê giơ tay: "Hay là để ta mang theo nó nha?"
Lâm Phong Miên xách con tiểu hồ ly lên đối diện mặt mình, cười cười nói: "Tiện cho ngươi nha tiểu hồ ly, may là con cái đó."
Tiểu hồ ly tức đến xù hết cả lông, nhe răng với Lâm Phong Miên, trông có vẻ tức giận đến thương.
Hạ Vân Khê dở khóc dở cười, liền đưa tay ôm tiểu hồ ly vỗ về an ủi.
Sau khi báo với Lâm Văn Thành và những người khác, cả bọn bắt đầu đi tuần tra. Trước khi đi, Ôn Khâm Lâm lấy trận bàn ra, kích hoạt trận pháp mà Hạ Vân Khê đã bố trí trước.
Một đạo bình chướng màu lam từ bốn phía dâng lên, sau đó từ từ khép lại, bao phủ Lâm phủ bên trong.
Ôn Khâm Lâm khẽ mỉm cười nói: "Với tiểu ngũ hành trận này, dù là tu sĩ Trúc Cơ vào đây cũng sẽ bị kẹt nửa canh giờ."
"Ta đã để lại ấn ký trên người mọi người trong phủ, họ có thể tự do ra vào, nhưng tốt nhất là vẫn nên hạn chế ra ngoài."
Lâm Phong Miên lúc này mới yên tâm, gật đầu: "Tốt, cha, nương, mọi người ở nhà cẩn thận."
"Miên nhi..." Lý Trúc Huyên do dự một chút rồi mới dặn dò: "Cẩn thận nhé."
Lâm Phong Miên khẽ mỉm cười nói: "Nương, con không phải Lâm Phong Miên trước đây nữa, bây giờ con giỏi lắm."
Hắn vung tay, Thanh Phong Diệp xuất hiện dưới chân, chở mọi người hóa thành mấy đạo lưu quang bay lên trời.
Lâm Văn Thành nhìn theo bóng dáng mọi người cưỡi gió bay đi, bất giác mỉm cười:
"Thằng nhóc này dù sao cũng đã lớn, ta cứ tưởng nó sẽ mãi ngỗ nghịch như vậy chứ."
Lý Trúc Huyên lại có chút thất vọng: "Nhưng vẫn thấy lòng trống trải, ta còn thích nó là thằng nhóc ngỗ nghịch hơn, ít nhất sẽ không phải đối đầu với yêu nghiệt gì đó."
Lâm Văn Thành dở khóc dở cười nói: "Sao bà lại có tâm lý này, nam nhi chí ở bốn phương, phải bảo vệ quốc gia chứ, lẽ nào cứ sống tầm thường vô vị mãi à?"
Lý Trúc Huyên trừng mắt liếc ông một cái: "Ta là phụ nữ nên có góc nhìn như vậy đấy, thì sao hả?"
Lâm Văn Thành lập tức tỏ ra sợ hãi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bà nói gì cũng đúng, ta không tranh cãi với bà."
Ở một nơi khác, Lâm Phong Miên bốn người lơ lửng trên không, trong gió đêm tay áo bay phấp phới, quan sát toàn bộ Ninh Thành.
Trong thành đã đến giờ giới nghiêm ban đêm, đường phố im ắng, ngoài đội tuần tra được bố trí thì không còn ai khác.
"Bốn người chúng ta chia thành hai đội, nếu gặp tên yêu tu kia thì lập tức phát tín hiệu!"
Ôn Khâm Lâm vừa nói vừa lấy mấy miếng ngọc bội đưa cho mọi người.
Lâm Phong Miên nhận lấy ngọc bội, cười nói: "Vậy ta với Vân Khê một đội, huynh với Tiểu Bình một đội nha."
Ôn Khâm Lâm hơi do dự rồi gật đầu: "Được, mai chúng ta đổi lại đội."
"Không cần đâu, cứ như vậy là được rồi." Lâm Phong Miên không muốn làm người phá hỏng không khí, Hạ Vân Khê cũng gật đầu lia lịa.
Lúc này, bốn người mỗi người đi một ngả, mỗi bên hai người, vòng quanh thành bay lên, tuần tra toàn bộ Ninh Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận