Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 69: Hợp Hoan tông yêu nữ có xinh đẹp hay không, kỹ thuật có thể hay không?

Chương 69: Yêu nữ Hợp Hoan tông có xinh đẹp hay không, kỹ thuật có được không?
Lâm Phong Miên bây giờ mới hiểu ra, quả nhiên nơi nào cũng có sự chênh lệch giàu nghèo. Lạc Tuyết quả nhiên là một chủ nhân có không ít linh thạch, cứu một người không quan trọng như mình mà cũng cam lòng dùng trận truyền tống.
"Thì ra là như vậy, ngược lại là ta đã nghĩ nhiều." Hắn hiện tại ngược lại lo lắng liệu có chuyến phi thuyền nào của Triệu Quốc đi ngang qua trong khoảng thời gian này không. Nghe Ôn Khâm Lâm nói thì phi thuyền ở đây cũng giống như bên phàm tục, không phải ngày nào cũng có chuyến.
Mà là định kỳ có lịch trình sắp xếp, nếu không có thì phải đợi vài ngày. Bây giờ hắn chỉ hi vọng mình không xui xẻo đến vậy. Lâm Phong Miên đi trong thành nhìn ngó xung quanh, đột nhiên chỉ vào một tòa lầu các hùng vĩ tráng lệ trong thành mà hỏi: "Ôn huynh, chỗ kia là chỗ nào vậy?"
Ôn Khâm Lâm giải thích nói: "Chỗ kia là Phủ Thành chủ, vị thành chủ nơi đây Bạch Nghị là tu sĩ cảnh giới Động Hư, tu vi thâm bất khả trắc, trấn giữ trong thành để răn đe những kẻ đạo tặc." Lâm Phong Miên không ngờ tới lại là tu sĩ cảnh giới Động Hư trấn thủ nơi này, không khỏi có chút líu lưỡi. Theo giới này thì Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Hợp Thể, Động Hư, Đại Thừa, độ kiếp mà tính thì người này thực lực không thể nói là không mạnh.
Mặc dù đã từng gặp Lạc Tuyết và Hứa Thính Vũ cũng là cảnh giới Động Hư, nhưng mà bởi vì trên người hai người bây giờ không có phong thái của cao thủ, khiến hắn thật sự khó liên hệ các nàng với cao thủ được. Ôn Khâm Lâm chỉ vào một tòa kiến trúc hình tháp bên cạnh Phủ Thành chủ, cười nói: "Lâm huynh, chỗ kia chính là Tuần Thiên Vệ, nơi tọa lạc Tuần Thiên Tháp."
Lâm Phong Miên theo hướng đó nhìn sang, chỉ thấy một tòa tháp cao màu đen sừng sững bên cạnh Phủ Thành chủ, trang nghiêm uy nghi, khiến người nhìn mà sợ hãi. Thấy Lâm Phong Miên có chút động lòng, Ôn Khâm Lâm cười nói: "Chúng ta đến bến tàu đổi lấy lệnh lên thuyền, rồi bồi Lâm huynh đi Tuần Thiên Tháp thế nào?" Lâm Phong Miên gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền hai vị."
Ba người đến bến tàu, Lâm Phong Miên mới phát hiện nơi này có không ít người phàm ngồi thuyền. Theo Ôn Khâm Lâm nói, đa phần đều là người buôn bán, lợi dụng phi thuyền vận chuyển qua lại giữa hai địa điểm, cho nên mới có tình huống ngọc điệp của phàm tục cũng có thể dùng được. Một lát sau, ba người rời khỏi bến tàu, thở phào nhẹ nhõm hướng Tuần Thiên Tháp đi tới. Vận may của bọn họ không tệ, sáng sớm hôm sau liền có phi thuyền đi Triệu Quốc.
"Lâm huynh, trên đường đi có thể phải chịu chút thiệt thòi, bất quá cũng may đường đi không xa." Ôn Khâm Lâm áy náy nói. Lâm Phong Miên lắc đầu nói: "Ta đâu phải loại người được nuông chiều từ bé, chẳng qua là hạng khoang hạng dưới thôi sao? Đâu phải chưa từng ngồi."
Bởi vì hắn dùng thân phận phàm nhân mua vé, nên với cùng một giá tiền chỉ có thể mua được khoang hạng dưới. Đó đại khái là sự khác biệt giữa tiên và phàm, dù ngươi có bỏ ra nhiều hơn nữa thì đãi ngộ vẫn không thể so sánh với tu tiên giả được. Mà trên khoang hạng trung còn có khoang hạng thượng và vị trí khách quý chuyên dụng, chỉ là giá cả đắt hơn mà thôi.
Ba người đi đến cửa Tuần Thiên Tháp, Ôn Khâm Lâm cười nói: "Lâm huynh, ngươi cứ vào đi, thủ tục hẳn là rất rườm rà, hai người chúng ta về khách sạn chờ ngươi." Lâm Phong Miên biết Tuần Thiên Tháp không hoan nghênh người không có việc gì, như không có việc gì thì người ngoài không được phép quấy rầy.
Hắn gật đầu nói: "Vậy hẹn gặp lại!" Ôn Khâm Lâm hai người chắp tay rồi rời đi, Lâm Phong Miên thì có chút thấp thỏm bước vào tòa cự tháp hắc thạch đen ngòm này. Bên trong lầu một của tháp trống trải mà uy nghiêm, dùng màu đen làm chủ, trông trang nghiêm uy nghi.
Nhưng Lâm Phong Miên xem một vòng ở lầu một mà không tìm thấy ai, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Có ai không?" Thanh âm của hắn vang vọng khắp lầu một trong tháp, đúng lúc này, một tiếng "ê a" vang lên, một cánh cửa lớn từ từ mở ra.
Một lão đầu lôi thôi lếch thếch ngáp dài đi từ bên trong ra, còn buồn ngủ không chịu nổi nói: "Ai vậy, sáng sớm làm gì ồn ào thế?" Lâm Phong Miên trong lòng có một loại cảm giác cạn lời, bên ngoài trời đang giữa trưa, ngươi nói với ta là sáng sớm sao?
Trong lòng thầm nhủ, ngoài miệng hắn vẫn cung kính nói: "Xin ra mắt tiền bối, không biết tiền bối có phải là đại nhân Tuần Thiên Vệ không ạ?" Lão đầu buồn ngủ lại ngáp một cái mới hỏi: "Đúng, tiểu tử, ngươi có chuyện gì?"
Lâm Phong Miên cung kính nói: "Vãn bối vừa mới từ trong tay đám yêu nữ Hợp Hoan tông trốn ra, lo lắng yêu nữ Hợp Hoan tông tổn thương người ở nhà dưới, muốn thỉnh cầu Tuần Thiên Vệ bảo hộ." Lão đầu mừng rỡ, hai mắt sáng lên, đột nhiên nắm lấy tay Lâm Phong Miên kinh hỉ hỏi: "Ngươi gặp yêu nữ Hợp Hoan tông rồi? Có xinh đẹp không? Có xinh đẹp không?"
Lâm Phong Miên giật mình, nửa ngày sau mới nói: "Ách, tiền bối, chuyện này liên quan gì đến xinh đẹp hay không vậy?" Lão đầu giận dữ nói: "Ngươi cứ nói có xinh đẹp hay không, xinh đẹp là được, bớt nói nhảm!"
Lâm Phong Miên dở khóc dở cười nói: "Xinh đẹp thì ngược lại rất xinh đẹp, đẹp thì có đủ loại, mập có ốm có, không giống nhau, đủ mọi kiểu." Lão đầu lập tức hít vào một hơi, hưng phấn nói: "Bọn họ có làm gì ngươi không? Kỹ thuật có được không? Có phải thật sự phiêu phiêu dục tiên không?"
Lâm Phong Miên? ? ? Nhưng mà trước ánh mắt sáng rực của đối phương, hắn chỉ có thể thẳng thắn nói: "... Có, thật sự rất tuyệt, nhưng mà đây đâu phải trọng điểm hả tiền bối?"
"Cái này không phải trọng điểm thì cái gì là trọng điểm?" Lão đầu nghĩa chính ngôn từ nói. Lâm Phong Miên dở khóc dở cười, lão đầu kéo hắn ngồi xuống, một mặt nhiệt tình bưng lên một bình nước nói: "Tới tới tới, chúng ta từ từ nói." Hắn đành phải ngồi xuống, nghe lão đầu hỏi những câu hỏi cổ quái, từng câu đáp lại.
Nhưng mà lão đầu càng hỏi càng quá đáng, ngay cả chuyện thải bổ dùng tư thế nào, ngực lớn không, eo nhỏ không cũng hỏi ra. Lâm Phong Miên kinh ngạc hỏi: "Tiền bối, cái này có liên quan gì đến chuyện của vãn bối vậy?"
Lão đầu nghiêm mặt nói: "Ngươi không nói thì làm sao ta biết được ngươi có gạt ta không chứ?" Lâm Phong Miên dở khóc dở cười, chỉ có thể bịa chuyện ra, lão đầu càng nghe càng say sưa. Ở một bên khác, Chu Tiểu Bình theo Ôn Khâm Lâm quay trở về, hiếu kỳ hỏi: "Sư tỷ, đã đến Tuần Thiên Tháp rồi, sao tỷ không vào?"
Ôn Khâm Lâm lắc đầu, mặt lộ vẻ nghĩ mà sợ nói: "Không vào, những chỗ khác có thể vào chứ Tuần Thiên Tháp này ta không muốn vào!" Chu Tiểu Bình hiếu kỳ hỏi: "Vì sao vậy?"
Ôn Khâm Lâm vẻ mặt cổ quái, thần sắc khó coi nói: "Bên trong có một lão già sắc mị mị, nếu không có chuyện khẩn cấp, muội đừng vào." Chu Tiểu Bình kinh ngạc nói: "Vậy công tử Lâm có sao không?"
Ôn Khâm Lâm hừ lạnh một tiếng nói: "Hắn không sao đâu, hai người họ không chừng còn nói chuyện hợp ý đấy! Đàn ông đều là một dạng cả!" Chu Tiểu Bình cười nói: "Sư tỷ, ta thấy hình như tỷ có chút ý kiến với Lâm huynh thì phải, tại sao vậy?"
Ôn Khâm Lâm lắc đầu nói: "Không có gì, ta luôn đối sự việc chứ không đối người, chỉ là cảm thấy hắn có giấu diếm chuyện gì đó, tác phong làm việc hơi cổ quái thôi." Chu Tiểu Bình vốn tâm tư tỉ mỉ, sớm đã nhận ra Lâm Phong Miên không phù hợp, thản nhiên cười.
"Sư tỷ, ta thấy hắn cũng không phải người gì đại gian đại ác, ai mà không có chút bí mật chứ?" "Hắn trên đường đi tâm sự nặng nề, chẳng lẽ là có phiền phức gì, hay là tỷ giúp hắn một tay?" Ôn Khâm Lâm dở khóc dở cười nói: "Biết người biết mặt khó biết lòng, sư muội à, muội phải cẩn thận một chút!"
"À...Vậy tỷ có giúp không?" Chu Tiểu Bình hỏi. Ôn Khâm Lâm xem như thua nàng rồi, bất đắc dĩ nói: "Hắn không mở miệng, ta cũng không giúp được, đợi khi nào hắn mở miệng rồi tính sau." Chu Tiểu Bình cười hì hì nói: "Sư tỷ, tỷ tốt quá đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận