Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 570: Diêu Diêu, uống thuốc!

Chương 570: Diêu Diêu, uống thuốc!
Nghe Lâm Phong Miên hỏi một câu không đầu không cuối, U Diêu ngẩn người một chút rồi mới nói: “Ta đương nhiên biết rõ!” Lâm Phong Miên thích thú nói: “Vậy ngươi có thể nói thử xem?” U Diêu chần chừ một chút, hừ lạnh một tiếng đáp: “Ta tại sao phải nói cho ngươi biết.” Lâm Phong Miên thản nhiên nói: “Nếu ngươi không nói, vậy ta nói chút những gì ta biết nhé.” “Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là người của U Minh gia tộc.” Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt U Diêu, muốn từ ánh mắt nàng đoán xem nàng có biết chuyện này hay không.
Nhưng U Diêu chỉ hừ mũi khinh thường đáp: “Ngươi chỉ dựa vào việc ta tu luyện công pháp mà đoán ta là người U Minh gia tộc?” Lâm Phong Miên khoát tay nói: “Đương nhiên không phải, chủ yếu là thể chất ngươi rất đặc thù, giống hệt U Minh Kiếm Thánh.” U Diêu kinh ngạc nói: “Thể chất ta giống hệt U Minh Kiếm Thánh? Tại sao ta không biết U Minh gia tộc còn có thể chất đặc thù?” Lâm Phong Miên lúc này mới nhận ra vấn đề.
Thể chất có thể điều động hồn linh của U Minh Kiếm Thánh chắc hẳn không có nhiều người biết, hơn nữa không phải ai trong tộc cũng có thể chất này.
Quân Thừa Nghiệp có lẽ cũng đã để ý điểm này, mới để U Diêu sống tiếp, còn mạnh tay đem công pháp của U Minh gia tộc cho nàng.
“U Minh Kiếm Thánh giống như ngươi, trời sinh có thể điều động hồn linh, có thể ẩn nấp trong hư không, làm suy yếu tổn thương của địch nhân.” “Mà tuổi của ngươi vừa đúng tầm tám trăm, vậy thì có khả năng lớn ngươi là hậu nhân của U Minh Kiếm Thánh!” “U Minh gia tộc chính là tộc bị Quân Thừa Nghiệp tiêu diệt, hắn có thể là kẻ thù của ngươi, ngươi đang nhận giặc làm cha!” U Diêu dù cố giữ bình tĩnh nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn thoáng hiện lên nét mờ mịt.
Nàng dù biết mình tu luyện công pháp U Minh gia tộc nhưng không hề biết thể chất của mình giống U Minh Kiếm Thánh.
Hơn nữa nàng có ký ức tuổi thơ hoàn chỉnh nên chưa từng nghi ngờ thân thế mình.
Lúc này nghe được những lời này, phản ứng đầu tiên của nàng là không thể nào, nhưng trong lòng cũng dao động.
Chẳng lẽ ký ức thời thơ ấu của mình là giả?
Lâm Phong Miên thấy sự thay đổi của nàng thì mỉm cười nói: “Thật hay giả tự ngươi đi điều tra sẽ rõ.” U Diêu còn định nói gì đó nhưng đột nhiên hậm hực trừng mắt với Lâm Phong Miên rồi bất lực ngã về giường.
Sắc mặt nàng đỏ bừng, trông vô cùng khó chịu.
Nàng cố ép vận linh lực nhưng không thể nào áp chế được thuật pháp và dược hiệu của Lâm Phong Miên, lúc này bị phản phệ.
“Ngươi khi nào thì giải thuật pháp cho ta?” Lâm Phong Miên nhìn nàng, cười hì hì nói: “Thì ra vẫn còn có tác dụng, ta cứ tưởng quá hạn rồi chứ.” Hắn lấy ra một viên đan dược, mỉm cười nói: “Diêu Diêu, uống thuốc!” U Diêu chỉ thấy nụ cười tươi tắn của tên gia hỏa này trước đây không đáng ghét mà giờ trông giống như ác ma.
Nhưng lúc này nàng đang cố gắng kiềm chế t·ình d·ục nên căn bản không còn sức phản kháng hắn, chỉ có thể bị ép uống một viên Tư Phàm Đan.
Lâm Phong Miên còn thấy chưa đủ nên lại cho nàng ăn thêm một viên Thần Tiên đảo.
“Diêu Diêu, ngủ ngon nhé, ngủ dậy là hết chuyện thôi.” U Diêu chỉ thấy trời đất quay cuồng, chỉ còn biết cắn mạnh vào tay hắn đang mớm thuốc cho mình rồi mê man ngủ thiếp đi.
“Ngươi cũng thật giống ác ma đấy!” Lạc Tuyết im lặng nói.
Lâm Phong Miên thổi thổi tay bị cắn, bất đắc dĩ lắc đầu đáp: “Chó cắn Lữ Động Tân, đúng là không hiểu lòng người tốt mà.” “Biết quá nhiều đôi khi lại chẳng vui vẻ gì, ngược lại còn có thể gây họa sát thân ấy chứ!” Hắn nghĩ ngợi, đứng dậy mang mặt nạ đi ra ngoài, muốn xem giờ mình đang ở chỗ nào.
Nếu đến được thành trì có truyền tống trận thì mình tìm cớ cáo từ rồi rời đi vậy.
Dù sao thật sự đến Quân Lâm, Quân Viêm chắc chắn sẽ kiểm tra thân phận của những người trên thuyền, lúc đó có lẽ mình sẽ không thể nào giấu được nữa.
Lâm Phong Miên vừa mới ra khỏi phòng không bao lâu thì Nguyệt Ảnh Lam đã nhanh chóng nhận được tin, vội vàng chạy tới.
“Lâm tiền bối có cần gì sao?” Lâm Phong Miên thuận miệng hỏi: “Chúng ta hiện giờ đang ở đâu?” Nguyệt Ảnh Lam cung kính nói: “Bẩm tiền bối, sắp đến địa phận Trung Châu rồi, ba ngày nữa có thể đến Trọng Minh thành.” Lâm Phong Miên không ngờ đi một vòng lớn rồi lại trở về Trọng Minh thành, không khỏi có chút xúc động.
Nguyệt Ảnh Lam thấy hắn mãi không mở lời, nên tìm chuyện nói: “Lâm tiền bối, đồng bạn của ngài không sao chứ?” Lâm Phong Miên thản nhiên nói: “Không có gì đáng ngại.” Nguyệt Ảnh Lam cười nhạt nói: “Vậy thì tốt quá.” Nói xong nàng phát hiện mình chẳng còn gì để nói, Lâm Phong Miên thấy thế liền chủ động mở lời hỏi: “Nghe các ngươi nói, các ngươi tới chúc mừng cho Phượng Dao Nữ Hoàng, có thể cho ta nghe đôi chút về cuộc đời của vị nữ hoàng này không?” Nguyệt Ảnh Lam thân là công chúa Nguyệt Ảnh Hoàng Triều, có lẽ sẽ hiểu rõ về Quân Vân Thường hơn người ngoài.
Suy cho cùng, người hiểu rõ bạn nhất thường là đối thủ của bạn.
Nguyệt Ảnh Lam nghe thế thì có chút kinh ngạc nhưng vẫn kể chi tiết những gì mình biết.
Những tin tức này phần lớn Lâm Phong Miên đều đã biết, những cái còn lại chỉ là một chút lời đồn không đáng kể.
Lâm Phong Miên nhìn vẻ mặt kích động của Nguyệt Ảnh Lam mà có chút thất thần.
Bởi vì hắn nhận ra cô công chúa này trong lời nói rất tôn sùng Quân Vân Thường, có thể nói là fan hâm mộ nhỏ của nàng.
Không chỉ nàng, ngay cả Trần Thanh Diễm và những người khác cũng vậy, rất nhiều cô gái Bắc Minh đều lấy Quân Vân Thường làm tấm gương cho mình.
Xem ra con nhỏ này ở trong ngàn năm qua sống rất thoải mái mà!
Đột nhiên, Nguyệt Ảnh Lam nói một câu khiến Lâm Phong Miên giật mình, hắn chợt tỉnh táo lại.
“Nghe nói, Phượng Dao Nữ Hoàng có khả năng đã từng tiến vào Thiên Uyên…” Lâm Phong Miên lập tức kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: “Ngươi nói cái gì?” Nghe đến Thiên Uyên, Lạc Tuyết cũng tỉnh táo hẳn lên, tập trung tinh thần lắng nghe.
Nguyệt Ảnh Lam có chút không chắc chắn nói: “Ta cũng chỉ nghe người lớn nhắc qua thôi, không biết thật hay giả nữa.” “Truyền thuyết kể rằng, Phượng Dao Nữ Hoàng có thể là người duy nhất còn sống mà bước chân vào Thiên Uyên, rồi trở ra.” Lâm Phong Miên kinh ngạc trong lòng, có chút khó tin.
Quân Vân Thường đã từng vào Thiên Uyên?
Nhưng khi nghĩ đến Trấn Uyên đang ở trong tay nàng, Lâm Phong Miên ngay lập tức cảm thấy có lý hơn.
Mà nếu thông tin này là thật, chẳng phải mình có thể biết được tin tức của Lạc Tuyết từ chỗ nàng hay sao?
Dù không thể, thì mình cũng có thể hiểu rõ tình hình bên trong Thiên Uyên, để chuẩn bị cho việc cứu Lạc Tuyết sau này.
Thông tin này khiến Lâm Phong Miên càng quyết tâm gặp Quân Vân Thường hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Nguyệt Ảnh Lam, Lâm Phong Miên bèn chuyển chủ đề.
“Chuyến đi của các ngươi chỉ đơn thuần là tới chúc mừng nàng ta kế vị ngàn năm sao?” Nguyệt Ảnh Lam cũng không giấu giếm mà nói thẳng: “Đó chỉ là một trong những mục đích, một mục đích khác nữa là tham gia Huyết Sát Thí Luyện lần này.” Nàng lo lắng Lâm Phong Miên không biết gì về Huyết Sát Thí Luyện nên đã đặc biệt giải thích một chút.
“Tại sao Nguyệt Ảnh Hoàng Triều lại đến Quân Viêm tham gia Huyết Sát Thí Luyện?” Lâm Phong Miên cau mày hỏi.
“Dù số lượng người mỗi hoàng điện có hạn nhưng vào thời điểm đặc biệt cũng sẽ mời người từ hoàng triều khác tới quan sát luận bàn.” Nguyệt Ảnh Lam giải thích.
Lâm Phong Miên bừng tỉnh nói: “Ra là vậy.” Hắn khách sáo với nàng đôi câu rồi tìm cớ trở về phòng, vì nói nhiều sai nhiều.
Tự nhiên lại dính vào một miếng da hổ của kẻ mạnh, Lâm Phong Miên chỉ còn biết cầu nguyện cho hai ba ngày này đừng xảy ra chuyện gì.
Nhưng hiển nhiên, đời không như là mơ.
Hắn vừa về đến phòng còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe thấy tiếng động oanh long long rung trời, chiến hạm cũng lay động mạnh hai cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận