Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 425: Chính mình đang chờ mong cái gì đâu?

Chương 425: Rốt cuộc mình đang mong chờ điều gì chứ?
Lâm Phong Miên lập tức vác Thượng Quan Quỳnh lên cổ rồi cắm đầu chạy như điên, nhanh như chớp hướng về phía Hợp Hoan tông mà bay đi. Mà trên bản đồ hình chiếu kia, vị trí chấm đỏ cũng chậm chạp di chuyển theo, khiến hắn nhìn mà da đầu tê dại.
Cái đệch mợ, đây là còn có định vị truy dấu à?
Thấy vẻ mặt hấp tấp vội vàng của hắn, Thượng Quan Quỳnh khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
"Chúng ta không biết rõ đã bại lộ như thế nào, toàn bộ lệnh bài đệ tử Thiên Quỷ môn trên tay đều đang hiển thị vị trí của chúng ta." Lâm Phong Miên trầm giọng nói.
"Cái gì?"
Thượng Quan Quỳnh cũng giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chẳng lẽ là do lệnh bài?"
"Không biết, đổi một cái là biết rõ thôi!"
Rất nhanh Lâm Phong Miên gặp một đệ tử Trúc Cơ kỳ đang cầm lệnh bài bay về phía mình. Đối phương thấy hắn bay tới thì trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, còn tưởng rằng phú quý to lớn đang rơi xuống đầu mình. Nhưng một giây sau hắn đã bị Lâm Phong Miên một kiếm chém giết, đến chết cũng không hiểu ra cơ sự gì.
Lâm Phong Miên vứt lệnh bài trong tay xuống, đổi sang lệnh bài của hắn rồi tiếp tục đi tới. Nhưng chấm đỏ phía trên vẫn cứ vững vàng di chuyển theo mình, khiến nội tâm hắn hơi trầm xuống.
"Không phải lệnh bài!" Lâm Phong Miên tỉnh táo phân tích nói, "Loại thuật pháp này sẽ không vô duyên vô cớ mà định vị, trên người hai ta nhất định có gì đó có thể bị nó định vị đến."
"Hoặc là trên người ta có Truy Hồn Ấn, hoặc là trên người tông chủ ngươi có Tử Hồn Chú, chỉ là không biết ở trên người ai." Thượng Quan Quỳnh nghĩ một lát cũng thấy có lý, gật đầu nói: "Vậy giờ làm sao?"
Lâm Phong Miên cười nói: "Vì kế hoạch hôm nay, vẫn nên làm thực nghiệm trước đã."
"Thực nghiệm gì?" Thượng Quan Quỳnh nghi hoặc hỏi.
"Đó là chúng ta rốt cuộc ai mới là người bị định vị." Lâm Phong Miên vừa nói vừa thả Thượng Quan Quỳnh xuống đất, rồi dùng cành khô lá rụng che nàng lại, ngụy trang như một thi thể đã chết.
"Tông chủ, ngươi đợi ta ở đây, ta đi một lát rồi sẽ quay lại!" Nói xong hắn lại lần nữa thay đổi hình dạng, nhanh như chớp mà chạy đi.
Thượng Quan Quỳnh nhìn Lâm Phong Miên chạy còn nhanh hơn thỏ, trong lòng thầm nghĩ không biết có nên phát động Triền Miên Cổ chơi chết tên tiểu tử này không. Nhưng nàng suy nghĩ một chút rồi thôi, mình có không ở đây thì chỉ cần hắn cùng Ngọc Nhi phối hợp, Hợp Hoan tông cùng Ngọc Nhi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nàng trơ mắt nhìn Lâm Phong Miên biến mất ở nơi xa, nhắm mắt chờ chết. Xét cho cùng thì khả năng rất lớn cái ấn ký này chính là do Tào Chính Du đã hạ Tử Hồn Chú lên người nàng. Nàng vô cùng chắc chắn rằng nếu như ấn ký ở trên người mình, tiểu tử này nhất định sẽ bỏ lại mình mà chạy trốn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thượng Quan Quỳnh cảm thấy một giây dài như cả năm, không khỏi tự giễu cười một tiếng. Rốt cuộc mình đang mong chờ điều gì chứ? Còn thực sự tin tưởng tiểu tử này sẽ quay lại mang mình đi sao?
Một lúc sau, một thân ảnh từ phía xa chạy thẳng đến chỗ nàng, Thượng Quan Quỳnh không khỏi cảm thấy tim mình hẫng xuống. Ấn ký truy tung quả nhiên ở trên người mình! Nhưng mà khi cảm nhận được trên người người vừa tới có dao động của Triền Miên Cổ, nàng không khỏi sững sờ. Người tới thuần thục ôm Thượng Quan Quỳnh lên rồi chạy, Thượng Quan Quỳnh có chút không chắc chắn hỏi: "Lâm Phong Miên?"
Lại đổi một gương mặt, Lâm Phong Miên cúi đầu nhìn nàng, nhếch mép cười nói: "Không phải ta thì là ai?"
"Ấn ký ở trên người ngươi?" Thượng Quan Quỳnh kinh ngạc nói.
"Không, ở trên người ngươi." Lâm Phong Miên mặt không đỏ tim không đập mà nói.
Thượng Quan Quỳnh ngẩn người nhìn Lâm Phong Miên, không kìm được mà mím môi, ánh mắt dịu dàng hơn không ít.
"Vậy ngươi còn quay lại làm gì?"
Lâm Phong Miên cười nói: "Ta luyến tiếc tông chủ của ngươi chứ sao! Hơn nữa chẳng phải trên người ta còn có Triền Miên Cổ của ngươi sao? Ngươi mà chết rồi, ta cũng sống không nổi."
Thượng Quan Quỳnh nhàn nhạt cười nói: "Ngươi mang theo ta thì chạy không được đâu, Tống Viễn Kình khẳng định đang trên đường đến rồi."
Khóe miệng Lâm Phong Miên hơi nhếch lên, ngạo nghễ nói: "Không thử một lần thì sao biết được?"
Thượng Quan Quỳnh ngơ ngác nhìn Lâm Phong Miên, bất đắc dĩ cười cười. Gia hỏa này bản lĩnh không cao, ngược lại thì ngạo khí cực kỳ. Bất quá hai người mình cũng không phải là hoàn toàn không có đường sống. Chỉ cần đến gần phạm vi nhất định của Hợp Hoan tông, mình liền có thể gọi Ngọc Nhi ra để tiếp ứng.
Rất nhanh, phía trước Lâm Phong Miên có ba đạo thân ảnh đối diện mà đến, lại là ba đệ tử Thiên Quỷ môn. Thấy Lâm Phong Miên đang ôm Thượng Quan Quỳnh bay tới, bọn chúng ra lệnh: "Đứng lại!"
Kim Ô kiếm trong tay Lâm Phong Miên phi ra, chợt quát một tiếng: "Kiếm suối!"
Kiếm quang dày đặc hướng về phía trước kích xạ đi, đánh cho ba người không kịp trở tay. Lâm Phong Miên biết rõ lúc này nếu bị bắt lại hoặc bị ngăn cản đó là đường chết, không dám có bất kỳ giấu diếm nào. Sát ý lóe lên trong mắt hắn, toàn lực vung một kiếm ra. Nhất Kiếm Định Càn Khôn!
Người cầm đầu vội vàng ở giữa điều động một tấm khiên linh lực màu xanh, nhưng chỉ một giây sau đã bị đánh thủng, một kiếm xuyên qua thân. Lâm Phong Miên hít sâu một hơi, dùng Huyễn Ảnh Bộ, phân ra mấy đạo hư ảnh thật giả. Hai người còn lại bị sự hung hãn của hắn làm cho giật mình, đứng tại chỗ toàn lực phòng ngự, nhưng những thứ này tất cả đều là ảo ảnh.
Chân thân Lâm Phong Miên đứng trước mặt hai người, cười lạnh, ngoắc ngón tay nói: "Đến!"
Hai người cảm thấy bị trêu đùa, giận dữ mắng một tiếng: "Tiểu tử, tìm chết!"
Nhưng một người trong đó đột nhiên kêu thảm một tiếng, bị một vệt kim quang xuyên qua người. Lại là Kim Ô kiếm mới ném sau lưng lượn một vòng rồi kích xạ trở về, chớp mắt đã đánh chết một người không chút phòng bị. Người còn lại mới biết được hắn vừa nãy không phải đang nói với hai người mình, mà là nói với thanh kiếm kia. Chỉ trong một chớp mắt mà thôi, ba người đã chết hai, kẻ còn lại sợ mất mật, hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
Lâm Phong Miên cười lạnh cầm Kim Ô kiếm đuổi theo không buông, nhưng lại đuổi mà không giết, chỉ là ép hắn chạy về phía Hợp Hoan tông. Thượng Quan Quỳnh có chút khó hiểu, còn chưa kịp hỏi thì đã phát hiện trời đất quay cuồng. Nàng bị Lâm Phong Miên vác lên vai, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn, rõ ràng là bị thổ phỉ giành được gái nhà lành vậy.
Nàng không kìm được mà giãy giụa nói: "Lâm Phong Miên, ngươi làm gì vậy!"
Lâm Phong Miên đưa một tay vỗ xuống cái mông tròn trịa của Thượng Quan Quỳnh, một tiếng thanh thúy vang vọng bên tai. Hắn lạnh lùng nói: "Tông chủ, ngươi muốn sống thì ngoan ngoãn một chút, ngươi mà rơi vào tay bọn họ thì chỉ càng thảm hơn thôi."
Thượng Quan Quỳnh nằm trên vai hắn, vừa thẹn vừa giận, nhưng cũng ngoan ngoãn nằm im xuống. Một lát sau, có một đệ tử Thiên Quỷ môn từ bên cạnh bay tới. Thấy Lâm Phong Miên vác Thượng Quan Quỳnh, vừa đuổi theo người kia, thì hắn không khỏi có chút không rõ tình hình.
"Sư huynh, đồng bọn của tên tiểu tử kia bị ta bắt rồi, mau giúp ta bắt hắn lại!" Lâm Phong Miên ác nhân cáo trạng trước.
"Sư huynh, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, hắn mới là cái... " Tên đệ tử Thiên Quỷ môn phía trước chưa dứt lời thì đã thấy người bên cạnh bị Lâm Phong Miên một kiếm chém giết.
Lâm Phong Miên vung đi huyết dịch trên kiếm, hướng về phía hắn mỉm cười, trong mắt hắn lại giống như một con ác quỷ đòi mạng. "Ngươi có thể chọn tiếp tục chạy, hoặc là chết ở đây."
Đệ tử Thiên Quỷ môn kia bi phẫn muốn tuyệt, chỉ có thể tiếp tục liều mạng hướng về phía Hợp Hoan tông mà chạy. Thượng Quan Quỳnh cũng có chút giật mình, không ngờ tiểu tử này lại còn có cái nhanh trí này. Nhưng mà không thể không nói, phương pháp này lại khá là có tác dụng.
Kẻ làm mồi nhử kia không được không phải phi nước đại dọc đường, lại còn bị những kẻ khác tập kích. Còn Lâm Phong Miên thì nhân lúc kẻ khác phân thân mà chớp nhoáng chém giết bọn chúng, rồi tiếp tục tiến về Hợp Hoan tông. Lúc này, Thượng Quan Quỳnh đã có thể dựa vào cảm ứng đặc thù giữa mình và Thượng Quan Ngọc mà cảm nhận được vị trí của Thượng Quan Ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận