Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 53: Đại ân đại đức, không thể báo đáp, không bằng lấy thân báo đáp?

Lạc Tuyết tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, ngượng ngùng cười nói "Biết sơ sơ, bất quá không phải rất tinh thông, nhưng mà sau quá trình trị liệu này, sẽ không để lại sẹo." Nghe vậy, Liễu Mị không khỏi mắt sáng lên hỏi "Thật sao?" Lạc Tuyết gật đầu ừ một tiếng, tiếp tục trị liệu cho nàng, may mắn là Liễu Mị và Trần Thanh Diễm không tiếp tục truy hỏi, chỉ là có chút suy tư. Lạc Tuyết mất mấy canh giờ mới chữa trị hết ngoại thương trên người Liễu Mị, giữa chừng nàng vì linh khí không đủ nên điều tức mấy lần. Trong quá trình trị liệu, Liễu Mị không tránh khỏi phải cởi bớt quần áo, nửa kín nửa hở vô cùng khêu gợi. Nàng tỉ mỉ quan sát biểu tình của Lâm Phong Miên, lại thấy ánh mắt hắn trong veo, không có một chút tà ý, đều là vẻ nghiêm túc và tập trung, đặc biệt mê người. Nàng không khỏi có chút mơ hồ, gia hỏa này sao đột nhiên định lực tốt vậy? Chẳng lẽ thời gian "hiền giả" vẫn chưa qua? Hay là mị lực của mình đã giảm đi? Bất quá, những nơi được Lạc Tuyết chữa trị vậy mà không hề lưu lại chút vết thương nào, vô cùng thần kỳ, khiến Liễu Mị vui mừng nhướn mày. Liễu Mị ôm chặt lấy Lạc Tuyết, hôn lên má nàng một cái, thở ra như lan nói "Sư đệ, ngươi thật lợi hại, muốn người ta báo đáp thế nào đây?" Lạc Tuyết nhíu mày, đẩy nàng ra, lạnh nhạt nói "Sư tỷ, xin tự trọng! Ta giúp ngươi không phải vì mong ngươi báo đáp." Liễu Mị thương thế hồi phục, tâm tình rất tốt, hắng giọng nói "Nhưng người ta có ơn tất báo mà, đại ân đại đức, không thể báo đáp, chi bằng lấy thân báo đáp thì sao?" Nàng vừa nói vừa dựa vào Lạc Tuyết, Lạc Tuyết liền lùi lại mấy bước, chính nghĩa nói "Không cần đâu! Ta không phải loại người này!" Liễu Mị dựa hụt, thấy Trần Thanh Diễm che miệng cười trộm, tức giận nói "Chẳng lẽ là vì Thanh Diễm sư muội ở đây, nên ngươi mới cự tuyệt ta ngàn dặm?" Lạc Tuyết một mặt buồn bực nói "Chuyện này liên quan gì đến Trần sư tỷ?" Liễu Mị mỉm cười tiến tới, nghịch ngợm nói "Ta đi tìm người đàn ông khác, ngươi ghen tức rồi?" Nàng cho là Lạc Tuyết vẫn còn xoắn xuýt chuyện đùa của mình. Lạc Tuyết nghe vậy nhíu mày, trầm giọng nói "Không có! Sư tỷ, ta muốn yên tĩnh một mình, ngươi cũng mau chóng điều tức hồi phục đi." Yêu nữ Hợp Hoan Tông này thật là không biết tự trọng gì cả! Liễu Mị nghiêm túc nhìn nàng, đột nhiên nhận thấy trong đáy mắt nàng sự cự tuyệt và chán ghét ẩn sâu, không khỏi ánh mắt ảm đạm. Nàng cúi đầu, ừ một tiếng rồi ủ rũ trở về chỗ ngồi. Lạc Tuyết không khỏi cảm thấy mình có phải đã làm sai điều gì không, nhưng mà nàng cũng không biết nên nói gì. Trong huyệt động một lúc im lặng trở lại, không khí có chút ngượng ngùng. Lại qua một canh giờ, thấy Liễu Mị đã điều tức gần xong, Trần Thanh Diễm chủ động lên tiếng phá tan sự yên tĩnh: "Chúng ta tiếp theo phải làm sao?" Liễu Mị ngẩng đầu nhìn lại, thành thật nói "Trước đi tìm những người khác, cũng không biết họ có trốn thoát được không." Nàng nhìn về phía Lạc Tuyết hỏi "Đúng rồi, Lâm sư đệ, Hạ sư muội đâu?" Cũng may Lâm Phong Miên đã dặn qua, Lạc Tuyết bình tĩnh đáp "Ta để nàng ở lại trong động phía trước, chắc là nàng vẫn còn ở đó." Mặt Liễu Mị liền biến sắc nói "Chúng ta mau trở về, nhỡ nàng bị đám yêu tăng kia tìm thấy thì phiền phức!" Trần Thanh Diễm lại lắc đầu nói "Chỗ này gần chỗ của Mạc sư muội hơn, chúng ta đi tìm Mạc sư muội trước đi, không biết nàng còn ở đó không.""Cứ đến xem thế nào đã! Nếu không chúng ta sẽ đi tìm Hạ sư muội." Liễu Mị nói. Trần Thanh Diễm gật đầu đồng ý, Lạc Tuyết tự nhiên không có ý kiến gì. Ba người từ đáy sông bơi lên, thấy bên ngoài mặt trời chói chang, thì ra đã là giữa trưa. Trần Thanh Diễm phán đoán phương vị, dẫn hai người hướng một hướng bay đi. Liễu Mị nhìn Lạc Tuyết bay lên bình tĩnh vững vàng, kinh ngạc nói "Ơ, Phong Miên sư đệ, sao ngươi bay vững vậy rồi?" Lâm Phong Miên hoàn toàn không kể chuyện xấu hổ sợ độ cao cho Lạc Tuyết biết, Lạc Tuyết không khỏi có chút mộng. Lời này có ý gì? Nàng chỉ có thể ngượng ngùng cười ha hả hai tiếng, Liễu Mị lại nhìn nàng với ánh mắt thâm sâu khác, nói "Sư đệ, ngươi cũng lắm tâm tư thật." Nàng ngộ nhận rằng việc Lâm Phong Miên giả vờ sợ độ cao để làm tê liệt người mình, mưu đồ chạy trốn. Lạc Tuyết biết càng nói càng sai nên không giải thích thêm. Trần Thanh Diễm đi đến căn nhà của người thợ săn phía trước, thấp giọng nói "Các ngươi chờ ta ở đây!" Liễu Mị còn chưa kịp nói gì, nàng đã nhanh chóng bay vào căn nhà hoang tàn kia trong núi sâu. Thấy đồ đạc trong nhà hoang tàn đã vứt lung tung, có thể thấy tình hình chiến đấu kịch liệt ngày hôm qua. Nhưng mà hai tên đầu trâu mặt ngựa hung hăng kia lúc này đã thành hai cái xác nằm gục trên đất, còn bị đá sang một bên. Có thể thấy sau khi Mạc Như Ngọc tỉnh lại đã ghét hai người kia đến nhường nào. Trần Thanh Diễm nén ác cảm, tìm kiếm xung quanh một vòng, tìm được dấu ấn đặc hữu của Hợp Hoan Tông. Nàng giải mã ý nghĩa bên trong, mới bay ra ngoài, quay lại chỗ Liễu Mị và Lạc Tuyết. "Sao rồi?" Liễu Mị hỏi. Trần Thanh Diễm sắc mặt có chút không tự nhiên, lắc đầu nói "Mạc sư muội không ở trong đó, đã rời đi rồi, nhưng có để lại dấu ấn." "Chúng ta men theo đó mà tìm!" Liễu Mị nói. Ba người một đường tìm kiếm, lại bay hơn nửa ngày, mới tìm thấy dấu vết liên lạc của Hợp Hoan Tông ở nửa đường. Trần Thanh Diễm liếc mắt một cái, hơi vui vẻ nói "Là dấu ấn Mạc sư muội để lại, chắc là nàng ở gần đây thôi!" "Đừng mừng quá sớm, có khả năng là cái bẫy!" Liễu Mị bình tĩnh nói. Trần Thanh Diễm cũng lo lắng chuyện này là do Mạc Như Ngọc bị ép buộc phải để lại, cau mày nói "Vậy giờ phải làm sao?" "Ta đi dò đường trước, nếu an toàn ta sẽ dẫn nàng về, nếu trong vòng nửa canh giờ ta không về, các ngươi cũng nhanh chóng chạy trốn." Liễu Mị quyết đoán nói. "Ngươi trọng thương chưa lành, để ta đi." Trần Thanh Diễm đứng ra nói. "Cũng bởi vì ta trọng thương chưa lành, nên mới để ta đi, ngươi ở lại còn có cơ hội." Liễu Mị phân tích tỉnh táo nói. Trần Thanh Diễm trầm mặc, gật đầu nói "Vậy ngươi cẩn thận!" Lạc Tuyết nhìn hai người giành nhau đi, không khỏi có cái nhìn mới về hai nữ. Cho dù các nàng thực sự là người của ma tông Hợp Hoan, nhưng ít nhất một điểm này thôi đã hơn rất nhiều người. Hai người nhìn Liễu Mị một mình bay đi, chỉ có thể chờ đợi tại chỗ, trong lòng vô cùng lo lắng. May là không lâu sau, Liễu Mị đã dẫn Mạc Như Ngọc bay trở về, nỗi lo trong lòng bọn họ mới hạ xuống. "Mọi người đều không sao, thật tốt quá." Mạc Như Ngọc vui vẻ nói. "Chúng ta đi tìm Hạ sư muội, vừa đi vừa nói!" Liễu Mị bình tĩnh nói. Liễu Mị phán đoán phương hướng, một đường hướng về phía động huyệt mà Lâm Phong Miên đã đưa đến bay đi. May là Liễu Mị nhớ rõ phương vị, nếu không thì Lạc Tuyết đã xấu hổ rồi, bởi lẽ nàng hoàn toàn không biết vị trí ở đâu. Bốn người tiếp tục bay đến nơi Hạ Vân Khê ẩn nấp, một đường hỏi thăm Mạc Như Ngọc về chuyện nàng gặp phải. Mạc Như Ngọc cười nói "Hôm đó Trần sư tỷ dẫn địch nhân đi, ta sau khi giải được cổ độc khí kỳ quái kia, đã tìm một chỗ ẩn náu hai ngày.""Hai ngày nay, ta trừ việc thỉnh thoảng ra ngoài lưu lại dấu ấn thì không dám đi đâu, cứ lo bị con Truy Hương Điểu kia tìm được, lo lắng bất an, may mà các ngươi tìm được ta trước." Liễu Mị hờ hững nói "Con Truy Hương Điểu kia đã bị ta giết rồi." Những người còn lại đều bừng tỉnh, Mạc Như Ngọc cười nói "Lần này thật sự nhờ Liễu sư tỷ, nếu không có lẽ chúng ta đã rơi vào tay bọn chúng rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận