Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 257: Không lẽ là còn nghĩ cho ta thổi tiêu trợ hứng?

Tào Thừa An toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Liễu tiên tử, đây là ngươi nói chữa thương sao?"
Liễu Mị mặc kệ hắn, cứ liên tục phát ra những tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt tim đập để trợ hứng cho Lâm Phong Miên.
Lâm Phong Miên cực kỳ hài lòng với biểu hiện của yêu tinh này, rồi quay ra ngoài nói: "Tào công tử còn chưa đi sao, chẳng lẽ là muốn thổi một khúc «Phượng Cầu Hoàng» cho ta thêm hứng?"
Tào Thừa An tức giận đến muốn xông vào giết Lâm Phong Miên, nhưng bị Tiểu Lý bên cạnh ngăn lại.
"Công tử, đừng manh động, Hợp Hoan tông này nổi tiếng với song tu, Liễu tiên tử kia chắc là đang hái bổ để hồi phục, thằng nhãi kia không sống được lâu đâu." Tiểu Lý an ủi.
Tào Thừa An vẫn cảm thấy giận không trút được, run giọng nói: "Chỉ có cái thứ tiện nghi này thôi sao?"
Tiểu Lý liền trấn an: "Công tử đừng nóng, nếu công tử muốn mang Liễu tiên tử đi, không thể mạo phạm nàng, phải từ từ tính toán."
"Vả lại Liễu tiên tử này phong cách phóng khoáng, không phải là càng để cho Dịch công tử đắc thủ sao? Với thân phận địa vị của công tử, chẳng phải nàng ta sẽ nhanh chóng chạy đến ngay?"
Tào Thừa An nghe vậy trong lòng dễ chịu hơn chút, nhưng nghe âm thanh hoan ái của hai người bên trong, vẫn khó chịu vô cùng.
Hắn cố kìm nén lửa giận nói: "Nếu Liễu tiên tử có việc quan trọng, Tào mỗ xin cáo từ, ngày khác sẽ trở lại."
"Đi thong thả, không tiễn!" Lâm Phong Miên cười lạnh nói.
Tào Thừa An chờ một lúc cũng không nghe thấy Liễu Mị trả lời, chỉ có trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ mỗi lúc một cao, khiến dục hỏa trong hắn bốc cháy.
Nhưng nghĩ đến người ở trong đó không phải là mình, hắn liền tức giận quay đầu rời đi, không muốn nán lại một chút nào.
Đáng chết, tuy biết nữ tử Hợp Hoan tông không phải là người băng thanh ngọc khiết gì.
Nhưng việc ngay trước mặt mình cùng người khác hoan ái, vẫn khiến hắn cảm thấy mình mọc sừng xanh.
Nữ thần trong lòng mình là món đồ chơi bị người khác chơi chán, lại ngay trước mặt mình cùng người khác hoan hảo.
Chuyện này khiến người ta uất ức.
Một thân tà hỏa của hắn không có chỗ trút, muốn đi tìm Trần Thanh Diễm, lại nghĩ đến việc hôm nay bị nàng cho ăn quả đắng.
Tiểu Lý kịp thời nhắc nhở: "Công tử, ở Hồng Loan phong này có hai tiên tử vừa gặp đã mến công tử, sùng bái không thôi."
"Hay là tiểu nhân đi sắp xếp ngay bây giờ, để công tử đêm nay hưởng phúc tề nhân?"
Tào Thừa An cũng nhớ tới hai người Trương Vũ Phỉ và Phạm Giai Giai kia, tuy hai người nhan sắc bình thường, không thể so với Liễu Mị, nhưng cũng không đến nỗi nào.
Nghĩ đến đây, dục hỏa của hắn liền bốc lên, có chút phiền muộn nói: "Đi đi, ta cũng đang có vài món đồ chơi mới."
Chờ hắn đi rồi, Liễu Mị véo Lâm Phong Miên một cái, thở hổn hển nói: "Người đi rồi, ngươi có thể nhẹ tay chút được không, đau chết tỷ tỷ."
Lúc này Lâm Phong Miên mới phát hiện tay mình dùng sức hơi lớn, chỗ cô nàng bị véo đều đã ửng xanh, hắn không khỏi áy náy khẽ hôn lên má nàng một cái.
"Sư tỷ, ta không cố ý mà."
"Ngươi là cố ý!"
Liễu Mị không vui lườm hắn một cái, rồi hỏi: "Thế nào, ở trước mặt người kia sẽ khiến ngươi hứng thú hơn sao?"
"Việc đó thì ngược lại không, là để chọc tức hắn thôi. Không ngờ hắn không xông vào, ngược lại khiến ta hơi bất ngờ." Lâm Phong Miên thật lòng nói.
Lúc này Liễu Mị mới phát hiện tên gia hỏa này nhìn thì có vẻ lỗ mãng, nhưng một tay lại luôn nắm chặt chăn trên giường, xem ra là chuẩn bị sẵn lúc người khác phá trận, để cho mình che chắn.
Nhưng mà Lâm Phong Miên rõ ràng đã nghĩ nhiều, trận pháp của nàng có thể nói là một thể với Hồng Loan phong, không dễ phá như vậy.
Nếu không thì nàng sao dám lớn gan như vậy cùng Lâm Phong Miên hoan ái trước mặt người ngoài, suy cho cùng nàng cũng không muốn để người khác thấy thân thể của mình.
Lâm Phong Miên dù biết có trận pháp, nhưng lại không biết rõ trận pháp này lợi hại đến mức nào.
Cho nên hắn không dám cởi hết áo váy của nàng, lại luôn chuẩn bị sẵn chăn để che cho nàng.
Liễu Mị quay đầu lại, giống như cười mà không cười hỏi: "Ngươi cầm một cái chăn, định cho ai dùng đây?"
"Đương nhiên là cho ngươi rồi, ta không cần che chắn, ai xem người nấy tự ti." Lâm Phong Miên ngạo nghễ nói.
"Tư thái của ta không nhìn được người?" Liễu Mị không phục nói.
"Không nhìn được người, chỉ có thể mình ta xem." Lâm Phong Miên nói chắc như đinh đóng cột.
Liễu Mị khanh khách một tiếng, quay đầu khẽ vuốt má hắn cười nói: "Con ngựa hoang này của tỷ tỷ, ngươi cho ăn no được sao?"
"Không thử một chút sao ngươi biết?"
Lâm Phong Miên giục ngựa vung roi, bắt đầu thuần phục con ngựa hoang này, gần như cả đêm đều dong ruổi trên lưng ngựa.
Âm thanh phát ra từ tiểu viện khiến những yêu nữ xung quanh chửi rủa ầm ĩ, không hiểu Liễu sư tỷ hôm nay sao hứng thú lại cao như vậy?
Bình thường không phải kêu vài tiếng là ngừng sao?
Sao lần này lại kêu cả đêm thế?
Vả lại nghe cũng không giống bình thường.
Chẳng lẽ vị sư đệ nào dũng mãnh như vậy, hi vọng sư tỷ đừng chơi đến c·h·ế·t, mình cũng có thể đi hưởng thụ một chút.
Vừa nghĩ tới đây, không ít nữ tử Hợp Hoan tông buổi tối có chút trằn trọc khó ngủ, không tài nào ngủ được.
Các nàng hậm hực, có chút lăn lộn khó ngủ, không khỏi lần lượt thức dậy tìm đồ chơi nhỏ để tạm an ủi bản thân.
Một bên khác, cũng ở Hồng Loan phong, Tào Thừa An nhìn hai yêu mị nữ tử trước mặt, nhưng vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Hai người Trương Vũ Phỉ so với Liễu Mị và Trần Thanh Diễm quả thực không cùng đẳng cấp, cách làm bộ làm dáng cùng vẻ mị cốt trời sinh của Liễu Mị lại càng chênh lệch quá lớn.
Vừa nghĩ đến vưu vật kia đang cùng người khác triền miên, hắn liền như bị người đội nón xanh, tức giận đến sôi máu.
Nghĩ đến Liễu Mị, hắn lại không khỏi nghĩ đến Trần Thanh Diễm lạnh lùng quyến rũ, trong lòng hơi động mà hỏi: "Các ngươi đều là người của Hồng Loan phong, có biết Trần Thanh Diễm kia có sở thích gì không?"
Rõ ràng kêu hai người đến thị tẩm, lại hỏi thăm sở thích của nữ tử khác, điều này khiến hai người Trương Vũ Phỉ vô cùng khó chịu.
Hôm nay bọn họ đã bị Trần Thanh Diễm cho một vố đau điếng, cũng không muốn Trần Thanh Diễm lại đứng trên đầu mình.
Trương Vũ Phỉ miễn cưỡng cười nói: "Tào công tử có hứng thú với Trần Thanh Diễm kia sao? Công tử đừng nhìn bộ dạng của nàng, thực ra đều là giả tạo thôi."
"Nàng không phải là thanh thuần ngọc nữ gì, giả bộ kín đáo đấy thôi, dâm đãng lắm, hôm nay vì một tên xấu xí mà còn gây gổ với chúng tôi."
Phạm Giai Giai cũng hùa theo: "Đúng đấy, nàng ta nhìn thì băng thanh ngọc khiết, kỳ thực ai cũng có thể ngủ, bẩn thỉu cực kỳ."
"Chỉ cần có gã đàn ông nào ngoắc tay, nàng liền đi theo, ngay cả quỷ xấu xí cũng không tha, công tử cũng có thể hiểu nàng dâm đãng cỡ nào rồi."
Tào Thừa An nghe vậy sắc mặt không được dễ nhìn, nhíu mày nói: "Ngươi nói chỉ cần là đàn ông đều có thể ngủ?"
Hai tiện nhân, các ngươi ý gì, mỉa mai mình không phải đàn ông à?
Hai người Trương Vũ Phỉ còn cho rằng mình châm ngòi ly gián có hiệu quả, vội vàng gật đầu: "Chính xác đấy, cứ là đàn ông là nàng không buông tha."
Phạm Giai Giai cũng cười duyên làm bộ nói: "Tào công tử cần gì để ý loại phụ nữ đó, cùng chúng tôi chung vui chẳng phải tốt hơn sao?"
Sắc mặt Tào Thừa An âm trầm như nước, đột nhiên đi về phía hai nữ, nhếch miệng cười tàn nhẫn: "Tốt, tốt lắm!"
Hai người Trương Vũ Phỉ không nhận ra nguy hiểm đang đến, vẫn chủ động cười duyên đưa tới.
Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của nữ tử, tiếng cầu xin tha thứ, cùng tiếng gầm thét giận dữ của nam tử.
"Ai cũng có thể ngủ, cứ là đàn ông đều dùng được, chỉ là không thèm để mắt đến ta sao?" . ."Hai tiện nhân các ngươi ý gì, ta không phải đàn ông à?"
"Công tử, chúng tôi không có ý đó. . . A!"
"Hai con kỹ nữ thối tha, hôm nay ta sẽ cho các ngươi sướng cả đời." . .
Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của nữ tử, dần dần trở nên khàn khàn, cuối cùng không một tiếng động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận