Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 286: Ngươi chỗ nào đến tự tin?

Chương 286: Ngươi lấy đâu ra tự tin?
Lạc Tuyết vung kiếm chém xuống, hộ thân pháp bảo của Chung Hạc trực tiếp vỡ tan, trong ánh mắt kinh hãi của hắn, lưỡi kiếm đâm xuống. Chung Hạc mất hết tiên cơ, muốn phản công cũng không kịp, lập tức bị Trấn Uyên một kiếm xuyên qua người. Luồng lôi đình cuồng bạo trong nháy mắt từ thân kiếm phát ra, tràn vào trong cơ thể hắn. Chung Hạc thảm thiết kêu lên một tiếng, trong chớp mắt hóa thành tro tàn, ngay cả Nguyên Anh cũng bị lôi đình ma diệt trong nháy mắt, hài cốt cũng không còn.
Trấn Uyên bay về trong tay Lạc Tuyết đang độ kiếp, nàng trấn giữ ở cửa thành, hờ hững nhìn về phía đám người.
"Còn có ai muốn thử không?"
Đám người kiêng kị không thôi, lần lượt ngậm miệng không dám nói lời nào, cũng không dám nhìn nàng, sợ bị nàng để ý tới. Trong khoảnh khắc, tràng diện im phăng phắc, chỉ có kiếp lôi trên bầu trời không ngừng oanh kích xuống.
Lâm Phong Miên không khỏi cười ha ha một tiếng nói: "Lạc Tuyết, ngươi học được không tệ đó."
Sắc mặt Lạc Tuyết tối sầm, tức giận nói: "Cám ơn ngươi khen ngợi!"
Lâm Phong Miên liền chỉ huy nói: "Lạc Tuyết, thừa dịp bây giờ đi bắt Quân Phong Nhã kia, nếu không chờ một lát sẽ có chút phiền phức đấy."
Lạc Tuyết ừ một tiếng, nhìn chằm chằm Quân Phong Nhã cười nói: "Cửu điện hạ, đi với ta một chuyến đi!"
Quân Phong Nhã ý thức được nguy hiểm, không nói hai lời quay đầu liền khống chế Sư Hồng Thú kia bỏ chạy. Hướng chạy trốn tốt nhất của nàng là chạy về Trọng Minh thành, bởi vì trong thành cấm đấu đá động đao. Nhưng Lạc Tuyết đang đứng ở cửa thành chặn lối, đám người bọn họ ở ngoài cửa thành chắn Lâm Phong Miên, ngược lại bị phản chắn. Bất đắc dĩ, nàng khống chế Sư Hồng Thú kia nhanh chóng bỏ chạy, muốn thoát khỏi Lâm Phong Miên, chờ thiên kiếp qua đi.
Lạc Tuyết khẽ cười một tiếng nói: "Chạy? Chạy được sao?"
Nàng ôm Quân Vân Thường, vừa độ giả lôi kiếp, vừa hướng Quân Phong Nhã đuổi theo.
Quân Phong Nhã hạ lệnh: "Ngăn hắn lại!"
Nhưng lúc này Lạc Tuyết có giả kiếp lôi trợ trận, đám thủ hạ của nàng và các công tử thế gia như Sở Dương sợ cuốn vào trong đó, không dám nghênh đón mũi nhọn của nàng, lần lượt nhường đường. Lạc Tuyết như vào chỗ không người xuyên qua bọn họ, cười khẩy.
Quân Phong Nhã thầm mắng một tiếng phế vật, thúc giục Sư Hồng Thú dưới thân tăng tốc chạy trốn.
"Điện hạ Phong Nhã không phải muốn để ta biết trời cao đất rộng sao? Chạy làm gì?" Lạc Tuyết cười nói.
"Ngươi đừng đắc ý, chờ thiên kiếp qua đi, chính là tử kỳ của ngươi." Quân Phong Nhã hừ lạnh một tiếng, hai bên một trước một sau chớp mắt rời xa Trọng Minh thành.
Sở Dương lúc này tức giận nói: "Đuổi theo đi! Lũ phế vật các ngươi, còn không mau bảo vệ Phong Nhã!"
Thủ hạ Quân Phong Nhã không khỏi mắng thầm trong lòng, chỉ có thể cố gắng đuổi theo. Nhưng bọn hắn không chạy được mấy bước, đối diện đã là từng đạo kiếm quang như mưa lớn giăng khắp trời đất rơi xuống. Có người theo bản năng phản công, trong chớp mắt đã bị thiên lôi từ trên trời giáng xuống chém thành tro tàn. Thiên kiếp này mặc dù là giả, nhưng thiên lôi lại có uy lực của thiên kiếp thật. Với thực lực của Lạc Tuyết, chém giết một tu sĩ Hợp Thể cảnh cũng chỉ là chuyện một đạo thiên lôi. Những người khác đều tưởng là lực lượng của thiên kiếp, lập tức bị dọa sợ đến rùng mình, không dám trả đũa.
Đợi bọn họ cố gắng gánh chịu vài đợt công kích, Lạc Tuyết và Quân Phong Nhã sớm đã chạy mất dạng.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Đám người hai mặt nhìn nhau, một lúc im lặng. Bọn họ vạn vạn không ngờ tới, lời nói lúc trước của Lâm Phong Miên lại thành thật. Ngay trước mặt bao nhiêu người, gia hỏa này vậy mà thật sự như vào chỗ không người, đuổi người của mình chạy khắp nơi. Điện hạ của mình còn bị hắn đuổi theo, nhìn có vẻ như sắp rơi vào ma trảo. Nhỡ đâu điện hạ thật sự rơi vào tay hắn làm ấm giường nha hoàn, cả đời này của mình sẽ không còn mặt mũi gặp ai.
Đỗ Hưng An đột nhiên phát hiện trong không khí có ánh huỳnh quang nhàn nhạt, vội nói: "Là ấn ký Phong Nhã điện hạ để lại, mau đuổi theo!"
Đám người lúc này mới mừng rỡ như điên, liền đuổi theo.
Quân Phong Nhã khống chế Sư Hồng Thú, lại căn bản không thoát khỏi Lạc Tuyết phía sau, khiến nàng có chút bất đắc dĩ. Nàng vốn nghĩ sau khi ra khỏi thành sẽ đi một vòng lớn, sau đó quay về Trọng Minh thành, nhưng Lạc Tuyết căn bản không cho nàng cơ hội. Lạc Tuyết không ngừng tung ra các đòn công kích, đuổi theo như vịt, mạnh mẽ đuổi nàng vào sâu trong núi.
Quân Phong Nhã tức giận, ánh mắt từng bước trở nên băng lãnh. Chờ ngươi thiên kiếp kết thúc, xem ta sẽ thu thập ngươi thế nào! Nàng không chỉ có một mình, dưới thân còn có một con Sư Hồng Thú Hợp Thể cảnh. Với thế hai đánh một, nàng có thể nói là nắm chắc phần thắng.
Trong sự dày vò vô cùng của nàng, Lạc Tuyết cuối cùng cũng độ xong giả thiên kiếp.
Quân Phong Nhã lập tức thở phào một hơi, không trốn nữa. Nàng và Sư Hồng Thú dừng lại, ở giữa không trung lạnh lùng nhìn Lạc Tuyết đuổi theo.
Lạc Tuyết ôm Quân Vân Thường, khẽ cười nói: "Không chạy nữa?"
Quân Phong Nhã hừ lạnh một tiếng nói: "Không có thiên kiếp trợ giúp, ngươi thật sự cho rằng ngươi là đối thủ của ta?" Một kẻ tự hủy tiền đồ, mới vừa đột phá Hợp Thể cảnh, pháp tướng còn chưa luyện ra, Hợp Thể cảnh này nàng căn bản không xem vào mắt. Thực lực của bản thân nàng cùng đám rác rưởi Hợp Thể cảnh như Độc Long chênh lệch không phải là nhỏ.
"Không thử làm sao biết?" Lạc Tuyết thản nhiên nói.
Quân Phong Nhã nắm chặt thanh hỏa hồng trường kiếm trong tay, cao cao tại thượng nói: "Diệp Tuyết Phong, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa."
"Hiện tại thần phục ta, ta còn có thể ban thưởng cho ngươi một viên phá hư đan trung phẩm."
Lạc Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Vì thế ta không thích đám tử đệ thế gia các ngươi, luôn cho mình cao cao tại thượng, có thể quyết định sinh sát của người khác trong tay!"
Quân Phong Nhã lại kiêu ngạo nói: "Ta là hậu duệ của Thánh Nhân, sinh ra đã cao quý, cùng phàm phu tục tử tự nhiên khác biệt."
"Vừa bị ta đuổi chạy khắp nơi, ngươi lấy đâu ra tự tin?" Lạc Tuyết có chút buồn cười nói: "Chẳng lẽ ngươi đang đợi đám thủ hạ kia đến à? Loại kiến sâu đó đến thêm nữa cũng vẫn là kiến!"
Sắc mặt Quân Phong Nhã trở nên lạnh lùng: "Nếu ngươi u mê không tỉnh, vậy ta chỉ có thể để ngươi biết sự khác biệt giữa người và người."
"Chưa từng có ai dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi là người đầu tiên." Lạc Tuyết vừa cười vừa nghiền ngẫm nói.
Quân Phong Nhã nắm chặt trường kiếm, hai chân kẹp lấy, Sư Hồng Thú bỗng nhiên gầm lên một tiếng, nhanh chóng hóa thành luồng sáng nhào về phía Lạc Tuyết. Trong tiếng gầm của Sư Hồng Thú mang theo công kích thần hồn trực diện, đinh tai nhức óc. May mà Lạc Tuyết kịp thời bố trí kết giới cho Quân Vân Thường, nếu không cô bé này nhất định bị chấn đến ngây người.
Trường kiếm trong tay Quân Phong Nhã khẽ nhấc lên, trên mũi kiếm, hỏa quang lấp lánh, phối hợp với Sư Hồng Thú đâm ra một kiếm, như bôn lôi.
Lạc Tuyết khóe miệng khẽ nhếch, liền ôm Quân Vân Thường mà không hề buông tay. Nàng khinh miệt thu hồi Trấn Uyên, trông như tùy ý giơ một tay nắm lấy trường kiếm.
Quân Phong Nhã giận dữ nói: "Tự tìm cái chết!"
Chưa từng có ai dám vô lễ như thế, dám tiếp một kích này của nàng như vậy. Nàng quyết tâm phải cho Diệp Tuyết Phong này nếm chút đau khổ, một kiếm đâm thẳng về phía tim của Lạc Tuyết, không hề lưu tình. Nàng dường như đã nhìn thấy cảnh tiên huyết tung tóe, khóe miệng treo lên một nụ cười lạnh.
Nhưng một giây sau, nàng cảm giác mình như đụng vào một tảng băng ngàn năm, một luồng cự lực không thể diễn tả phản xung đến. Toàn thân nàng bị hất bay ra khỏi lưng Sư Hồng Thú, suýt chút nữa không cầm được trường kiếm trong tay. Quân Phong Nhã còn chưa kịp phản ứng lại, lôi đình mênh mông đã theo thanh kiếm dài xông vào cơ thể, khiến đầu óc nàng lập tức trống rỗng.
Oanh một tiếng, Sư Hồng Thú to lớn bị Lạc Tuyết đạp một cước xuống, trực tiếp giống như đạn pháo ghim vào lòng đất. Mặt đất bị đập ra một hố sâu, xương cốt Sư Hồng Thú gãy nát, toàn thân lông dính đầy máu, tại chỗ không thể động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận