Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 1192: Đổ ước

Nghe Lâm Phong Miên nói chắc nịch, lão đầu đưa tiễn hắn lúc trước, lập tức giận đến râu tóc dựng ngược.
"Tiểu tử, ngươi biết gì chứ, trận văn này không phải trò trẻ con, động vào sẽ rước họa!"
"Đúng đó, bọn ta nghiên cứu mấy trăm năm còn không dám đụng, ngươi xem nó là trò đùa à!"
Lâm Phong Miên thản nhiên nói: "Vậy chỉ có thể trách các ngươi không đủ thông minh thôi!"
Lời này là vì Thương Thuật mà nói, lão đầu kia có tư cách nhận xét như vậy.
Chín đạo trận văn này đã quấy nhiễu Hồn Thánh ở Di Thánh thôn mấy trăm năm, mà Thương Thuật chỉ mất chưa tới trăm năm đã tìm ra cách giải quyết.
Lão già Thương Thuật này quả thực quá mạnh, Quỳnh Hoa Chí Tôn nhặt được ở đâu vậy?
Thấy Lâm Phong Miên dám xem thường bọn họ, đám Hồn Thánh không khỏi gầm lên giận dữ, cảm thấy bị sỉ nhục.
"Thằng nhãi ranh, đừng có mở miệng nói xằng, giỏi thì nhào vô!"
"Đúng đấy, tức chết ta rồi, ghét nhất mấy đứa ngoài ngành chỉ đạo người trong ngành, tỏ vẻ ta đây hiểu biết!"
Lâm Phong Miên cười lạnh: "Ta nhào vô thì ta nhào vô, nếu ta sửa được trận văn này, các ngươi tính sao?"
Lão đầu kia trừng mắt, thở phì phò: "Nếu ngươi làm được, lão đây từ nay về sau xem ngươi như sư phụ!"
Những người khác cũng nhao nhao nói: "Đúng vậy, nếu ngươi sửa được trận văn, ngươi muốn dọn sạch phòng luyện đan của lão phu cũng được!"
"Không sai, hôm nay ta cược với ngươi, nếu ngươi sửa được trận văn, ngươi cứ tự nhiên chọn đồ trong kho vũ khí của ta!"
Nhìn đám Hồn Thánh hăng hái, không ngừng buông lời ngoan độc, Lâm Phong Miên hài lòng gật đầu, cười ngạo nghễ.
"Tuy ta không rành về trận pháp, nhưng hôm nay ta sẽ sửa trận văn này cho các ngươi xem, để đám ếch ngồi đáy giếng như các ngươi mở rộng tầm mắt!"
Trong đám Hồn Thánh, một gã tráng hán hét lớn: "Khoan đã, nếu ngươi làm không được thì sao?"
Lâm Phong Miên nhíu mày: "Các ngươi muốn thế nào?"
Tráng hán kia cười lạnh: "Để thân xác lại đây, về sau gặp bọn ta thì nhường đường, cả đời này cấm được bàn luận về trận đạo!"
Lâm Phong Miên hơi do dự, dù sao đây cũng không phải thân thể hắn, dù nắm chắc thắng vẫn nên hỏi ý Lạc Tuyết.
Tráng hán kia lại cho rằng hắn sợ, cười khẩy: "Sao, ngươi sợ rồi à?"
Lạc Tuyết thở phì phò: "Cược với bọn họ đi!"
Lâm Phong Miên cười ngạo nghễ với tráng hán kia: "Cái thân thể ngàn vàng này của ta, đám đồng nát sắt vụn của các ngươi không đủ đâu!"
"Vả lại nhỡ ta tháo gỡ trận văn, tạo cơ hội cho các ngươi đi ra, mà các ngươi lại tiếc của thì sao?"
"Vậy nên nếu ta thắng, ta muốn cái gì ở Di Thánh thôn này thì cứ lấy cái đó, các ngươi có dám cược không?"
Mấy người tráng hán nhìn nhau, vội vàng gọi Trang Mộng Thu tới, xúm lại nhỏ to một hồi.
Lát sau, Trang Mộng Thu bước ra, cười nói: "Chúng ta có thể nhận cược, nhưng phải có thời hạn ba ngày."
"Và một mình ngươi không đủ, nếu ngươi không giải được, bảy người các ngươi phải để lại thân xác, thế nào?"
Lâm Phong Miên hơi nhíu mày, nhìn Ngao Thương mấy người, hỏi: "Mấy vị thấy sao?"
"Nếu nguyện tin ta, lát nữa mọi người cứ như ta, thích gì cứ lấy!"
Vừa dứt lời, Hứa Thính Vũ đã đứng dậy, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định.
"Người khác ta không làm chủ được, nhưng ta nguyện tin Diệp công tử!"
Nàng biết luân hồi cửu văn, còn Lâm Phong Miên học theo để gỡ trận này.
Đây đúng là gian lận, lời quá trời lời rồi còn gì!
Ngao Thương cười ha ha, hào khí nói: "Ta tin Diệp đạo hữu, ván cược này ta chơi!
"Tính luôn phần ta, mạng này là Diệp đạo hữu cứu, coi như trả lại!"
Khuê Ngưu một giây trước còn hào khí ngất trời, thoáng cái đã cười ngây ngô.
"Mà nói, cứ tùy tiện lấy là tính luôn nữ thánh nhân trong thôn sao?"
Lâm Phong Miên mặt đầy dấu chấm hỏi, sao ngươi lại nói toẹt ra ý nghĩ trong lòng ta rồi?
Đám nữ tử trong đám Hồn Thánh lần lượt giận dữ: "Không tính!"
Mọi người không biết nên khóc hay cười, Lâm Phong Miên lắc đầu quầy quậy, có chút tiếc rèn sắt không thành thép.
Lão Ngưu à, trình ngươi vẫn còn non quá.
Nói toẹt ra làm gì, để lén lút đục nước béo cò chứ!
Giờ thì hay rồi, người ta bịt lỗ hết trơn!
Rất nhanh, Tô Vân Khanh và Minh Xu cũng đứng ra, lên tiếng ủng hộ.
Các nàng nói là tin Lâm Phong Miên, không bằng nói là tin cái vẻ tiên nhân của hắn.
Đằng Xà thầm mắng một tiếng, sao lại dính vào cái thứ rắc rối này chứ?
Hắn miễn cưỡng đứng lên, thấp thỏm nói: "Diệp đạo hữu, ngươi phải chắc chắn đấy!"
Khuê Ngưu cười ha ha: "Đằng Xà, cuối cùng ngươi cũng ra dáng một lần rồi đấy."
Đằng Xà nghe thế mà mặt méo xệch, hắn vốn không muốn ủng hộ Lâm Phong Miên.
Nhưng không giúp thì sợ bị đồng bọn bài xích, đến lúc không còn giá trị lợi dụng thì Bất Quy Chí Tôn chắc chắn sẽ đoạt mạng hắn!
Thôi vậy, chết ở đây dù gì cũng còn cái hồn.
Lâm Phong Miên tuy có hơi ngạc nhiên với sự thay đổi thái độ của Đằng Xà, nhưng cũng lười nghĩ ngợi.
Hắn nhìn Trang Mộng Thu, thản nhiên nói: "Ván cược này bọn ta nhận, nhưng bọn ta không tin các ngươi!"
"Ta chỉ bổ tám đạo, chứng minh thực lực, còn một đường ta để lại, được chứ?"
Trang Mộng Thu gật đầu: "Không vấn đề gì!"
Lão đầu kia cười lạnh: "Cuồng vọng, còn để một đường, ngươi sợ một đường cũng chả sửa nổi!"
Lâm Phong Miên cũng không nói nhiều, lười tranh cãi với hắn, cứ dùng thực lực chứng minh là được.
Hai bên dùng long thần lập thệ, ván cược chính thức có hiệu lực.
Trang Mộng Thu làm động tác mời: "Diệp đạo hữu, mời!"
Lâm Phong Miên đã tính trước, cười nhếch mép, lần này mình hời to rồi.
Hắn quay người nhìn đồ trận phức tạp, bộ dạng cao thủ xa cách.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hắn, Hứa Thính Vũ cũng mong chờ.
Trước kia nàng đã phát hiện nhiều kiến giải trận đạo của Lâm Phong Miên rất giống mình, giờ có chút tò mò.
Diệp công tử thật sự có thể sửa trận pháp này sao?
Lâm Phong Miên giả vờ nhìn trận văn một hồi, sau đó vội vàng cầu cứu Lạc Tuyết.
"Lạc Tuyết?"
Lạc Tuyết ừ một tiếng, giả ngu: "Gì đó?"
Hừ, có việc thì Lạc Tuyết, hết việc thì đồ ngốc?
Ta giận đó, đừng có hòng lừa ta nữa!
Lâm Phong Miên mồ hôi nhễ nhại: "Lạc Tuyết, đừng đùa, ta biết gì về trận đạo chứ!"
"Hừ, không biết mà còn ba hoa, đáng đời, cứ đứng đấy đi!"
"Đừng mà, mất mặt lắm!"
"Ngươi ngốc à, ai đời vừa lên đã vẽ liền, dù gì ngươi cũng nên xem hết trận đồ đi chứ!"
"À..."
Lâm Phong Miên đành phải giả bộ chăm chú nhìn trận văn, nhìn tới hoa cả mắt, còn Lạc Tuyết thì nhìn say sưa ngon lành.
Hừ, phạt ngươi đứng ngẫm lỗi, xem ngươi còn dám xem ta là đồ ngốc không!
Một đám Hồn Thánh không khỏi cười lạnh, có người định châm chọc, nhưng bị Trang Mộng Thu giơ tay ngăn lại.
Tô Vân Khanh mấy người có chút lo lắng, dù sao lúc này mọi người như chung hoạn nạn.
Khuê Ngưu nhìn không hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, sửa mấy đạo trận văn khó đến vậy sao?"
Ngao Thương gật đầu: "Nào chỉ là khó, đây không phải là chuyện tùy tiện vẽ vời, mà phải dung hòa với trận văn cũ."
"Nếu không không những không phát huy tác dụng, một khi linh lực lưu chuyển, có khi toàn bộ trận văn sẽ hủy hoại, nổ tung ngay."
Minh Xu gãi đầu: "Vậy Diệp đạo hữu có ổn không?"
Tô Vân Khanh ngập ngừng: "Không có vấn đề gì đâu, gia hỏa này không nói đến cái khác, thiên phú và ngộ tính mạnh thật!"
Đằng Xà không khỏi trợn mắt, bọn ngươi còn chưa biết hắn có bao nhiêu cân, mà đã dám đánh cược cả gia tài và tính mạng rồi?
Trong đám người, chỉ có Hứa Thính Vũ kiên quyết nói: "Diệp công tử nhất định làm được!"
Nhưng theo thời gian trôi đi, nàng cũng bắt đầu lo lắng, nghĩ có nên lén nói cho hắn biết về luân hồi cửu văn không.
Một canh giờ trôi qua, Lâm Phong Miên đã gật gà gật gù, cảm giác như mình đang đứng ngẫm lỗi.
Lúc này, Lạc Tuyết đã xem xong trận văn, thấy Lâm Phong Miên thật sự mệt mỏi, liền tha cho hắn.
"Đổi người!"
Lâm Phong Miên thở phào, lập tức tinh thần phấn chấn, tới giờ giả bộ rồi!
Hắn cất cao giọng: "Trận văn này quả không tầm thường, phức tạp hơn ta tưởng..."
Đám Hồn Thánh đang định châm chọc, Lâm Phong Miên bỗng chậm rãi nhắm mắt, giọng nói chuyển đổi.
"Nhưng cũng không khó, các ngươi cứ xem cho kỹ!"
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, Lạc Tuyết đã tiếp quản thân xác, Trấn Uyên trong tay vụt bay ra.
Lạc Tuyết khẽ phất tay, Trấn Uyên lăng không múa, nhanh chóng khắc họa lên vách đá.
Đám Hồn Thánh lập tức căng thẳng, mấy lão già kia cuống cuồng kêu lên.
"Ê ê ê, sao lại trực tiếp vẽ linh tinh lên trên vậy!"
"Ngươi mau dừng lại, ngươi làm vậy là loạn hết lên..."
"Đừng nhao, tiểu tử này hình như có chút bản lĩnh đấy!"
"Bản lĩnh gì mà... ơ... hình như đúng là có chút gì đó a!"
Ban đầu mấy lão đầu còn cuống cả chân lên, nhưng rất nhanh liền như bị ai bóp cổ, tịt ngòi.
Lát sau, nhìn trận văn do Trấn Uyên vẽ, họ trợn mắt há hốc mồm, như đói khát, khoa tay múa chân.
"Thì ra là như vậy, thì ra là thế! Hay quá!"
"Mẹ nó sao mình không nghĩ ra chứ!"
"Trận văn này khớp với trận phụ không sai lệch gì, đâu phải vá, mà rõ ràng là vẽ mới hoàn toàn!"
Trang Mộng Thu không chớp mắt dõi theo mũi kiếm của Lạc Tuyết, người như si ngốc.
"Đời sau giỏi hơn đời trước a!"
Tô Vân Khanh nhìn Lạc Tuyết với vẻ mặt điềm nhiên và chuyên chú, cũng không khỏi hơi ngẩn ngơ.
"Diệp công tử quả nhiên không phải người thường!"
Ngao Thương cảm thán gật đầu, Khuê Ngưu tuy không hiểu, nhưng lại cảm thấy rất vinh dự.
"Ha ha ha, Diệp đạo hữu đúng là đỉnh, làm tốt lắm!"
Đằng Xà thở phào một hơi, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ ghen ghét.
Hứa Thính Vũ nhìn trận văn không khác gì luân hồi cửu văn, trong mắt lóe lên nghi hoặc.
Chẳng lẽ Diệp công tử cũng học luân hồi cửu văn sao?
Dù rất sùng bái Lâm Phong Miên, nhưng lý trí của nàng vẫn còn.
Dù sao cũng cùng là một loại trận văn, họa pháp có thể khác nhau.
Mà Lạc Tuyết không dám thay đổi, vẽ giống hệt luân hồi cửu văn.
Một canh giờ sau, Lạc Tuyết một hơi sửa tám đạo trận văn, chỉ để lại đường cuối.
Đám Hồn Thánh đang hớn hở vui vẻ, cảm giác sung sướng như bị ngắt quãng giữa chừng, ai nấy cũng bắt đầu ngứa ngáy khó chịu.
"Vẽ tiếp đi... Sao không vẽ nữa rồi?"
"Đúng đó, mau vẽ xong đi!"
Những người không học trận đạo, vĩnh viễn không thể trải nghiệm cái loại nhẹ nhõm sung sướng, minh mẫn sảng khoái, đây quả là một loại hưởng thụ cực hạn.
Nhưng lúc này lại đột ngột dừng lại!
Đám Hồn Thánh bực đến độ gãi đầu gãi tai, hận không thể bắt lấy Lâm Phong Miên, nghiêm hình bức cung bắt hắn vẽ hết ra.
Lâm Phong Miên thu Trấn Uyên, quét mắt qua đám người, thản nhiên: "Các ngươi bây giờ đã phục chưa?"
Đám Hồn Thánh nhìn nhau, riêng lão già hét to nhất từ đầu liên tục gật đầu, cuống đến độ vò đầu bứt tai.
"Phục, phục rồi, tâm phục khẩu phục, sư phụ, từ nay về sau ngươi là sư phụ của ta!"
"Sư phụ, ngươi vẽ riêng cho ta xem đi, ta giúp ngươi kiểm tra xem có chỗ nào sơ sót không, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận