Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 610: Ai mới là oan đại đầu?

Chương 610: Ai mới là kẻ ngốc bị lừa?
Lâm Phong Miên nghe lão giả nói, lúc này cũng có chút dở khóc dở cười.
Chính mình trông giống kẻ ngốc bị lừa lắm sao?
Bất quá nghe đến Bát Hoang Phong Lôi Trận, hắn vẫn là có chút động lòng.
Bát hoang, phong lôi!
Mấy chữ này đối với hắn mà nói có chút đặc thù.
Suy cho cùng pháp tướng của hắn chính là Bát Hoang Tà Thần, mà linh căn chính là phong lôi hỏa.
Thấy Lâm Phong Miên có vẻ hơi động lòng, Nguyệt Ảnh Lam giật nhẹ tay áo của hắn, nhỏ giọng truyền âm.
"Vô Tà vương tử, ngươi đừng để bị lừa, đống kiếm trên đất kia có 105 thanh."
"Ngươi vừa mới mua mười ba thanh, nói rõ là một trăm lẻ tám thanh, cái này đã dư ra mười thanh rồi."
Cùng lúc đó, U Diêu ở phía sau bọn họ cũng truyền âm nhắc nhở Lâm Phong Miên về chuyện này, phòng ngừa hắn tiếp tục bị lừa.
Có nhiều tiền là một chuyện, nhưng không thể tiêu tiền như rác được.
Lâm Phong Miên nghe vậy cũng không khỏi cúi đầu nhìn về phía chỗ đống kiếm kia, thần thức khẽ quét qua, trên mặt đất quả nhiên có 105 thanh kiếm cổ giống nhau.
Trong đám đông vây xem, có người cũng phát hiện ra chuyện này, không nhịn được cười thành tiếng.
Nhưng mà trừ Nguyệt Ảnh Lam và U Diêu ra thì không ai lên tiếng nhắc nhở, từng người nghiền ngẫm nhìn Lâm Phong Miên, muốn xem hắn bị trò cười.
Diêm Hổ càng đắc ý cười phá lên, cười nói "Vô Tà vương tử thật là hào phóng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ duyên này đâu?"
Lâm Phong Miên khẽ mỉm cười nói "Điện hạ ta mua về làm chuông gió, nghe cho vui tai!"
"Ta còn đang ngại mười mấy thanh không đủ khí phách, có hơn trăm thanh này vừa vặn treo ở trong viện để trang trí."
"Lão đầu, ngươi ra giá đi, ta lấy hết!"
Hắn không phát hiện ra cái khí tức huyền bí kia ở bên trong mười thanh kiếm, mười thanh kiếm kia dường như là hàng giả lẫn lộn.
Lão giả cười hì hì nói "Ta thấy công tử có duyên với nó, cùng nhau gói cả một vạn cực phẩm linh thạch thì sao?"
Lâm Phong Miên ném ra một chiếc nhẫn trữ vật, nhẹ nhàng nói "Được! Ta lấy hết!"
Dù sao hiện tại trong túi có linh thạch, hắn quyết định tin vào trực giác của mình, cứ chơi trội một phen.
Nguyệt Ảnh Lam không ngăn được, cũng chỉ có thể mặc kệ.
Chính mình lại có phải người của hắn đâu, đã nhắc nhở rồi mà.
Hắn nhất quyết muốn đâm đầu vào hố, mình cũng hết cách.
Vị thiên Trạch vương tử này cũng không biết là thật sự giàu có, hay là quá thích sĩ diện.
Chỉ vì chút sĩ diện, mà ném ra hơn vạn cực phẩm linh thạch như thế này.
Người xem náo nhiệt xung quanh không khỏi hít sâu một hơi, không ít nữ tu nhìn Lâm Phong Miên với ánh mắt tràn đầy vẻ khác lạ.
Người này vốn đã lớn lên tuấn lãng phi phàm, giờ ra tay còn hào hoa như thế, càng lộ vẻ quý khí bức người, đẹp trai hơn cả Phan An.
Diêm Long và Diêm Hổ nhìn Lâm Phong Miên bị thiệt, lại không hề cảm thấy vui vẻ như trong tưởng tượng, chỉ toàn là sự ghen ghét, đố kị.
Thế gia tử đệ quả nhiên không sung sướng như những gì ngươi tưởng tượng, chỉ là so với những gì ngươi tưởng tượng sung sướng hơn thôi!
Lão giả nhận lấy linh thạch, vui vẻ ra mặt, cả người cười đến toe toét như đóa hoa, đưa cho hắn một cuốn da dê.
"Công tử sảng khoái, cái Bát Hoang Phong Lôi Trận này xin tặng cho công tử, mong công tử đừng phụ lòng nó."
Diêm Hổ chua chát nói "Tổng cộng có 118 thanh, ngươi thật là ngốc nghếch."
Lâm Phong Miên vẫn cứ thản nhiên nói "Ta nào có không biết, mà ngược lại ta chỉ cần một trăm lẻ tám thanh, nhiều hơn thì ta không cần."
Hắn trông có vẻ tùy ý rút ra mười thanh vứt sang một bên, rồi đem những thanh còn lại thu vào nhẫn trữ vật.
Trong mắt lão giả lóe lên một tia khác thường, cười xấu hổ lại lấy ra một cuốn da dê khác đưa tới.
"Công tử hào phóng như vậy, lão phu cũng không dám giấu dốt, cái Dưỡng Kiếm Quyết này xin tặng ngươi."
Lâm Phong Miên nhận lấy nhìn qua, quả thật là một pháp quyết cổ xưa để dưỡng kiếm và uẩn kiếm, chỉ là nhất thời chưa xem hiểu, bèn thu lại.
"Cảm ơn!"
Diêm Hổ âm dương quái khí nói "Thật là bị người bán còn giúp người ta đếm tiền đấy!"
Lâm Phong Miên quay đầu lại cười đầy ẩn ý nói "Ngươi có mắt mà không thấy vàng ngọc, đừng cho rằng ai cũng giống ngươi."
Hắn tiện tay cầm một thanh cổ kiếm rỉ sét loang lổ và một thanh trường kiếm cấp bậc hạ phẩm pháp khí, tùy ý va vào nhau.
Thanh hạ phẩm pháp khí theo tiếng mà gãy, còn thanh phá kiếm kia vẫn nguyên vẹn không hề bị tổn hại.
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, trợn mắt há mồm nhìn thanh kiếm gãy kia.
Cái này ít nhất cũng phải là thượng phẩm pháp khí đấy chứ!
Lâm Phong Miên thản nhiên nói "Điện hạ ta tuy rằng mua về để nghe tiếng leng keng, nhưng mà không phải thứ gì cũng vào được mắt ta."
Lão giả kia cũng lộ vẻ nghẹn họng trân trối, hối hận muốn chết, dường như muốn mở miệng xin lại kiếm của Lâm Phong Miên, nhưng lại kiêng dè thân phận của hắn.
Lâm Phong Miên thu lại cổ kiếm, thuận miệng nói "Lam công chúa, chúng ta đi thôi!"
Nguyệt Ảnh Lam ngơ ngác đi theo hắn rời đi, có chút hiếu kỳ nói "Điện hạ đã nhìn ra thanh kiếm này bất phàm, vì sao không lấy hết luôn?"
Lâm Phong Miên thản nhiên nói "Tuy rằng của trời cho không lấy, nhưng ngược lại sẽ mắc tội. Nhưng mà người không thể quá tham, chuyện cũng không thể làm đến tuyệt đường."
"Phàm sự thái quá thì sẽ phản tác dụng, vẫn là nên để lại cho người khác một tia cơ duyên đi."
Nguyệt Ảnh Lam cùng mọi người xung quanh đều cảm thấy Lâm Phong Miên cao thâm khó lường, lập tức nảy sinh lòng tôn kính.
Chờ Lâm Phong Miên đi rồi, ánh mắt mọi người nhìn mười thanh trường kiếm còn lại trở nên tham lam, tranh nhau trả giá.
"Ta trả ba trăm cực phẩm linh thạch!"
"Bốn trăm!"...
Lão giả cuối cùng cũng bán được mười thanh kiếm với giá bảy trăm cực phẩm linh thạch một thanh, đến cả mấy thứ rách nát còn lại trên quầy hàng cũng bị vét sạch.
Ông ta cầm theo một đống linh thạch lớn, cả đám vải rách dưới đất cũng không buồn nhặt, vội vã chui vào đám đông.
Nhưng phía sau lưng ông ta vẫn lén lút có mấy cái đuôi bám theo.
Suy cho cùng, tiền tài luôn làm động lòng người mà!
Diêm gia huynh đệ dốc hết cả vốn liếng, còn mượn thêm tiền của đồng môn, mua được năm thanh kiếm cổ, vội vàng rời đi.
Đến một nơi hẻo lánh, Diêm Hổ kích động nói "Đại ca, lần này kiếm đậm rồi!"
Thượng phẩm pháp khí có thể bán được hơn hai ngàn cực phẩm linh thạch một thanh, huống hồ đây còn là pháp khí thời thượng cổ.
Diêm Long gật gù, vừa nghĩ tới tên nhóc kia bỏ ra một vạn cực phẩm linh thạch để mua hơn trăm thanh kiếm, liền hối hận phát điên.
Hắn cầm một thanh kiếm tàn ra, tính xem phẩm cấp thế nào.
Kết quả vừa hơi dùng sức một chút, răng rắc một tiếng, thanh trường kiếm liền gãy làm đôi.
Hai người như thể nghe thấy tiếng linh thạch vỡ tan.
Diêm Long không tin vào mắt mình, lại bẻ hai thanh nữa, vẫn xảy ra tình huống tương tự, lập tức mặt đen như nhọ nồi!
Hắn còn định bẻ nữa thì Diêm Hổ liền ngăn lại.
"Anh ơi, đừng bẻ nữa, đây là cả ngàn cực phẩm linh thạch một thanh đó, có phải là mình dùng sai cách không?"
Một lát sau, hai người nhìn đống mảnh vỡ, cuối cùng cũng xác định được một chuyện.
Mẹ nó, đây chỉ là mấy thanh sắt vụn!
Diêm Long nổi giận lôi đình nói "Tên nhóc đó cố tình gài bẫy ta, bọn chúng là một bọn!"
Diêm Hổ cũng cảm thấy lão đầu kia tuyệt đối là đồng bọn với Lâm Phong Miên, cố tình đào hố cho bọn họ nhảy vào.
"Đuổi theo! Lão đầu kia chắc còn chưa đi xa, tìm ông ta tính sổ!"
Hai người vội vàng đuổi theo, quả nhiên đã thấy lão già vẻ mặt hớt ha hớt hải kia.
"Lão già lừa đảo, đừng chạy!"
Lão giả thấy thế không nói hai lời liền bỏ chạy, trong thành chạy đông chạy tây, khiến hai người một phen vất vả đuổi theo.
Hai người lại không phát hiện ra, những người khác đều không hề đuổi theo, chỉ có hai người bọn họ là đuổi kịp lão giả này.
Những người khác dường như gặp phải quỷ nhập tràng, chẳng hiểu sao liền bị mất dấu.
Một lát sau, hai anh em chặn lão giả trong một con hẻm nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nhìn ông ta.
"Lão đầu, ngươi dám hãm hại ta!"
Lão giả giang tay ra nói "Vị đạo hữu này, ta đây là công khai niêm yết giá, người già trẻ không gạt nhé!"
"Sao có thể nói là ta gài bẫy các ngươi chứ? Ta đã bảo không bán rồi, là các ngươi nhất quyết muốn mua!"
Diêm Long phiền muộn đến mức muốn chết, hừ lạnh nói "Bây giờ ta không muốn mua nữa, trả lại linh thạch cho ta!"
"Được thôi!"
Lão giả sảng khoái đáp ứng, giơ tay nói "Vậy đạo hữu trả kiếm lại cho ta đi?"
Mấy thanh phá kiếm sớm đã bị bẻ thành mảnh vụn, Diêm Long làm sao tìm trả được cho ông ta, trong lúc đó vậy mà không thể phản bác lại.
"Kiếm thì không còn, nhưng mà linh thạch nhất định phải trả lại cho ta, nếu không thì…"
Ý nghĩ trong mắt Diêm Long rất rõ ràng, càng là âm thầm nắm chặt quả đấm, cùng Diêm Hổ chặn đường lui của lão giả.
Đột nhiên, một tràng tiếng vỗ tay vang lên, một giọng nói mang chút giễu cợt vang lên.
"Thú vị, thú vị, thật là mở rộng tầm mắt mà!"
Hai người Diêm Long quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên tiểu tử đáng ghét kia đang phe phẩy quạt giấy, cùng với mỹ nhân và gia nô đứng ở đầu ngõ.
Hắn không biết đã đi tới phía sau bọn họ từ lúc nào, đang mỉm cười nhìn hai người bọn họ.
"Đường đường là sứ giả của Bích Lạc hoàng triều, thế mà lại giữa đường phố của Quân Viêm mà ức hiếp người già tàn tật, còn chặn đường cướp của?"
"Như vậy còn có thiên lý sao? Còn có vương pháp sao? Đây là không coi pháp lệnh của Quân Viêm ra gì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận