Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 508: Quân cờ

Chương 508: Quân cờ
Lâm Phong Miên nghe vậy hơi sửng sốt, hứng thú hỏi: “Tông chủ rốt cuộc đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Quả nhiên, có chân thành ắt sẽ thành công!
Không uổng công quãng thời gian này hắn ngày đêm vất vả.
Thượng Quan Quỳnh cũng không biết mình là bị thuyết phục, hay là bị làm cho thỏa mãn.
Hoặc là nàng cảm niệm việc gã vì mình đứng ra trong yến hội? Ngược lại, nàng thật sự sợ vị ân sư hay thụ ân này, tự cảm thấy mình tài hèn sức mọn, khó mà gánh vác đại sự, chỉ muốn về Hợp Hoan tông nằm ngửa hưởng lạc. Nàng kiều hừ một tiếng rồi đưa ra điều kiện của mình.
“Ngươi thả ta đi, rồi cho ta hai viên cực phẩm Hợp Linh Đan, ta liền đưa Trần Thanh Diễm đến cho ngươi.”
Lâm Phong Miên xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vừa thổi qua đã tan, cười ngẫm nghĩ nói: “Hai viên cực phẩm Hợp Linh Đan không vấn đề, giao kèo thành!”
Thượng Quan Quỳnh liếc Lâm Phong Miên một cái, nói: “Tiểu tử ngươi ngược lại là có diễm phúc không cạn, mấy nữ tử xinh đẹp nhất Hợp Hoan tông hầu như đều rơi vào tay ngươi.”
Lâm Phong Miên trêu chọc nói: “Bao gồm cả tông chủ cô sao?”
Thượng Quan Quỳnh đưa tay véo hắn một cái, cảnh cáo: “Trần Thanh Diễm ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi không thể đụng vào nàng!”
Lâm Phong Miên do dự nói: “Sao vậy? Không được đụng vào Trần Thanh Diễm? Chẳng phải nàng là con gái cô sao?”
Cặp mẫu nữ này có vẻ không bình thường nha!
Nhưng nghĩ kỹ lại thì có chút kích thích, chuyện gì xảy ra vậy?
Thượng Quan Quỳnh suýt nữa muốn quay ra bóp chết hắn, tức giận cắn lên vai hắn một cái, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
“Bỏ đi, bỏ đi, đau quá đi!”
Lâm Phong Miên vén quần áo lên, nhìn dấu răng rõ ràng trên vai mình mà kinh hãi.
Ngày nào đó nếu mình bức ép nàng, nàng cho "tiểu lão đệ" của mình một cú này thì chẳng phải tuyệt tử tuyệt tôn sao?
Trước khi thành Kim Đan thì vẫn là không thể nóng vội được. Gà không thể để mất, mất rồi sẽ không tìm lại được đâu!
“Dù sao ngươi cũng phải cho ta một lý do không được chạm vào nàng chứ?”
Thượng Quan Quỳnh nhìn thành quả của mình, hài lòng cười nói: “Nàng là thạch nữ, không có ‘cái đó’!”
Lâm Phong Miên cả người đều kinh ngạc.
Thạch nữ? Đây chẳng phải là không có chỗ nào để khai thác, không thể tìm ra sơ hở sao? Đây đúng là bức tường sắt vững chãi a! Sư tỷ Trần, sao lại kín kẽ thế kia? Phàm chuyện gì cũng nên chừa một đường, sau này còn dễ nói chuyện chứ?
Thượng Quan Quỳnh không để ý đến Lâm Phong Miên đang hóa đá, lấy ra một ngọc giản có lưu lại thần niệm, đưa cho Lâm Phong Miên.
“Ngươi bảo người cầm ngọc giản này về Hợp Hoan tông, nàng sẽ nghe lời đến.”
Lâm Phong Miên cầm lấy ngọc giản, mở ra pháp trận cách âm, cao giọng nói: “U Diêu, cô vào đây một lát!”
Một làn khói đen phiêu động, U Diêu tiến vào phòng ngủ, cảnh giác ‘nhìn’ Lâm Phong Miên. Tên này sẽ không phải háo sắc quá độ, lại nghĩ làm gì mình chứ?
Lâm Phong Miên ném ngọc giản kia ra, nói: “Tông chủ Thượng Quan nói trong tông môn của cô ta có một đệ tử phù hợp yêu cầu.”
“Nàng muốn dùng ba viên cực phẩm Hợp Linh Đan để trao đổi, cô đi xin ý kiến vị kia thử xem.”
U Diêu không nghĩ tới Hợp Hoan tông vậy mà thật có loại hạt giống tốt này, Thượng Quan Quỳnh lại còn nguyện ý giao ra, có chút khó tin.
“Nữ tử này thật sự phù hợp điều kiện sao?”
Thượng Quan Quỳnh nhìn Lâm Phong Miên đang trả giá tại chỗ, không khỏi cười một tiếng.
“Nàng tên Trần Thanh Diễm, có băng linh căn, Kim Đan sơ kỳ, đạo hữu đến xem một lần sẽ rõ.”
U Diêu gật đầu, nói: “Được, nếu quả thật phù hợp thì chuyện này chấp nhận!”
Lâm Phong Miên trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Ba viên cực phẩm Hợp Linh Đan, người phụ nữ này lại trực tiếp chấp nhận, địa vị không thấp nha!
“Vậy cô đi xem một chút, khoảng thời gian này bên ta có người khác trông coi, cô dùng trận truyền tống nhanh chóng trở về!”
U Diêu khẽ gật đầu, trực tiếp quay người rời đi, xem ra là định đi thẳng đến trận truyền tống.
Thượng Quan Quỳnh vốn tưởng rằng mình đã giao Trần Thanh Diễm ra thì Lâm Phong Miên sẽ tha cho mình một lần. Ai ngờ tên này về đến phủ đã ôm nàng rồi kéo thẳng vào phòng.
“Mỹ nhân, ba ngày này, chúng ta sẽ không rời giường!”
Thượng Quan Quỳnh nhìn gian phòng tối tăm như hang động mà sợ hãi tái mặt, tay chân mềm nhũn. Vào phòng xong, nàng đẩy Lâm Phong Miên ra, nói: “Không cho chạm vào ta, ta đã đem Trần Thanh Diễm cho ngươi rồi mà!”
Lâm Phong Miên cười hắc hắc nói: “Tông chủ, trước khi sư tỷ Trần đến thì cô cứ vất vả thêm một chút vậy.”
Hắn đã lập tức đạt đến Trúc Cơ tầng tám, thực sự tính toán chộp lấy Thượng Quan Quỳnh như con dê đến tận nơi để làm hao tổn. Thấy dạo gần đây người phụ nữ này biểu hiện khá tốt nên hắn quyết định sửa đổi Tà Đế Quyết, để tránh gây tổn thương đến căn cơ của nàng. Trước đây, hắn và Thượng Quan Quỳnh song tu chỉ mang lại lợi ích đơn phương cho hắn, tuy lợi ích tối đa nhưng đối phương lại bị hao tổn. Lần này, hắn quyết định chuyển thành hình thức song tu giữa hắn và Liễu Mị cùng mấy người, tuy chậm hơn nhưng cả hai bên đều có lợi. Ai, cuối cùng vẫn là do ngày dài sinh tình thôi! Không cẩn thận để tình cảm tuôn trào như lũ thì có ai mà tránh được chứ?
Thượng Quan Quỳnh cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị động thân kết hợp. Nàng nằm trên giường, tạo thành tư thế động lòng người, có chút muốn khóc mà không ra nước mắt. U Diêu, cô mau trở về nhanh lên đi mà!
Trong vương cung Thiên Trạch.
Quân Khánh Sinh chậm rãi bước đi, việc Lâm Phong Miên đột nhiên thay đổi vẫn khiến ông có chút để ý.
“Người đâu, bảo Ảnh Vệ mang đến đây cho ta tất cả những gì Vô Tà đã làm và lộ trình trong một năm qua!”
Rất nhanh, hành động trong một năm qua của Quân Vô Tà, kể cả những việc không chi tiết, đều được đặt trước mặt Quân Khánh Sinh. Quân Khánh Sinh kiên nhẫn lật xem, cuối cùng dừng lại ở đoạn ghi chép Thủy Điệt Yêu giúp đỡ luyện linh, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng. Tuy nhiên, ông đã điều tra qua độ phù hợp thần hồn và thân thể của Lâm Phong Miên, tất cả đều bình thường, không phải là bị người đoạt xác.
“Xem ra sau khi được trọng dụng một lần nữa và thoát thai hoán cốt thì tiểu tử này tự tin tràn đầy rồi, nhưng như vậy cũng tốt.”
Bốn phía đột nhiên xuất hiện một trận sương đen, sau lưng ông truyền đến tiếng cười khàn khàn, khiến người ta không rét mà run.
“Tính tình nóng nảy của người trẻ tuổi rất bình thường, ai mà chẳng trải qua như vậy, tiểu tử này chỉ là hơi tự cao một chút thôi.”
Quân Khánh Sinh nhìn lão giả thần bí đột nhiên xuất hiện kia, cung kính thi lễ một cái.
“Ngài đến rồi!”
Lão giả hờ hững ừ một tiếng rồi nói: “Khoảng thời gian này, ngươi trông coi cho tốt tên tiểu tử Vân Tránh kia, đừng để hắn làm hỏng đại sự của ta.”
Hắn đã điều tra qua dấu ấn thần hồn trong cơ thể Lâm Phong Miên, rất tự tin rằng Quân Vô Tà không bị đánh tráo. Ngay cả hắn cũng không ngờ rằng kẻ giả mạo sẽ đổi thành hàng thật, và thế gian còn tồn tại cả Thiên Điệt bán yêu.
Quân Khánh Sinh khẽ gật đầu, do dự hỏi: “Thật sự muốn để Vô Tà đi tham gia Huyết Sát Thí Luyện sao?”
Lão giả thần bí lạnh lùng nói: “Đương nhiên, đây là cơ hội ngàn năm có một, hơn nữa thời gian của ta không còn nhiều.”
Thần sắc Quân Khánh Sinh khẽ biến, gật đầu đáp: “Ta hiểu! Nhưng hoàng hậu có tin không?”
Nhắc đến Phượng Dao hoàng hậu, ánh mắt lão giả có chút xa xăm, dường như đang chìm trong hồi ức. Hắn thật không ngờ rằng người luôn tỏ ra vô hại như Quân Vân Thường lại biến thành Phượng Dao hoàng hậu liệu sự như thần hiện tại. Trước đây hắn đã nhìn nhầm người rồi, hoặc là từ đầu đến cuối, người phụ nữ này đều đang giả heo ăn thịt hổ. Những người của hắn, kể cả Diệp Tuyết Phong kia, e là đều bị nàng chơi đùa!
Lão giả lạnh lùng nói: “Dù nàng ta tính toán kỹ đến đâu thì cuối cùng cũng không thể thoát khỏi chữ ‘tình’, mà một khi vướng bận đến ‘tình’ thì nàng ta không thể vô địch được.”
Quân Khánh Sinh không hỏi thêm nữa, lão giả cũng không nói nhiều, lấy một ít thiên tài địa bảo rồi rời đi. Sau khi lão giả đi rồi, ánh mắt Quân Khánh Sinh trở nên phức tạp, một hồi lâu sau mới cay đắng cười một tiếng.
“Chúng ta đối với ông mà nói, tính là cái gì? Quân cờ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận