Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 371: Thiên Tà

Chương 371: Thiên TàQuân Vân Thường ánh mắt đờ đẫn nhìn ba người hoặc là cầu xin tha thứ, hoặc giãy giụa, hoặc bình tĩnh bị mang xuống dưới. Nhưng mà máu tươi chảy ra từ tay nàng lại chứng tỏ nàng không hề bình tĩnh, nàng và Quân Lăng Thiên năm đó, lùi không thể lùi.Nhìn Quân Vân Thường thờ ơ, Quân Phong Nhã cả hai đều cảm thấy một cảm giác lạ lẫm. Đây chính là An Tây Vương yêu thương nàng nhất, trừ phụ hoàng ra sao? Vậy mà nàng lại bị đánh vào thiên lao, phế bỏ tu vi? Đây có đúng là nha đầu ngây thơ ngu ngốc kia không? Chẳng lẽ nàng luôn giả heo ăn thịt hổ?Quân Vân Thường hít sâu một hơi, tiếp tục dựa theo an bài trước khi Quân Lăng Thiên qua đời, đâu vào đấy ban ra từng đạo mệnh lệnh.Từng vị tướng lĩnh đáng tin cậy được gọi ra, đi đến đóng quân ở lãnh địa của Trấn Nam Vương và Liêu Đông Vương, đề phòng bạo động có thể xảy ra. Đồng thời, trong phạm vi toàn quốc truy bắt dư đảng tam vương, bắt giữ toàn bộ người nhà tam vương, giải về kinh.Mọi người đều biết, tiếp theo Quân Viêm hoàng triều sẽ nghênh đón một đợt tẩy bài, nhấc lên một trận sóng lớn kinh hoàng. Nhưng mà nhìn Quân Vân Thường đâu ra đấy tuyên bố mệnh lệnh, cùng Lâm Phong Miên lặng lẽ đứng sau lưng nàng, tất cả mọi người đều không khỏi an tâm một chút. Vị tân Thánh Hoàng này thế mà không một tiếng động đã giải quyết phản loạn của tam vương, tựa hồ còn xuất sắc hơn những gì mọi người tưởng tượng.Quân Thừa Nghiệp và Quân Phong Nhã nhìn Quân Vân Thường xa lạ này, không khỏi càng thêm nghi ngờ. Nữ tử tỉnh táo điều binh khiển tướng, bày mưu tính kế này, có đúng là muội muội nhát gan sợ phiền phức của mình không? Chẳng lẽ không phải là bị người đoạt xá rồi chứ?Chờ Quân Vân Thường xử lý xong công việc, Khâm thiên giám thiên sư kiên trì đứng ra."Bệ hạ, thần có việc muốn bẩm báo."Quân Vân Thường gật đầu nói: "Chuẩn!"Vị lão thiên sư nói: "Bệ hạ, hiện nay đại điển đăng cơ sắp cử hành, phong hiệu cho thân vương và hầu gia cũng nên định ra."Quân Vân Thường bình tĩnh nói: "Trương thiên sư đã mở lời, hẳn là đã chọn xong phong hiệu rồi?"Trương thiên sư gật đầu nói: "Thần đã liên hệ với lễ bộ, phong hiệu hẳn là theo chiếu tiên hoàng đã định." "Tức Thừa Nghiệp điện hạ là Mạnh Sơn Vương, Phong Nhã điện hạ là Thiên Hoa Vương, Ngọc Đường điện hạ là Thành Cùng Hầu!"Lâm Phong Miên nghe xong hơi nhíu mày, không nhịn được mở miệng nói: "Vậy tôn hiệu của Vân Thường đâu?"Hắn vừa mở miệng, Trương thiên sư đã trả lời: "Hồi Thánh Quân, tôn hiệu của bệ hạ là Phượng Đao."Lâm Phong Miên có chút khó hiểu, bởi vì trừ Quân Vân Thường, phong hiệu của những người khác đều không đúng. Nếu mình nhớ không sai, Quân Thừa Nghiệp là Thiên Trạch Vương, Quân Phong Nhã là Bình Dung Vương, Quân Ngọc Đường là An Nhạc Hầu. Chẳng lẽ mình hai người còn cải biến lịch sử sao? Thấy hắn không hỏi tiếp, Trương thiên sư mới nói: "Bệ hạ, không biết đất phong của hai vị thân vương?" Quân Ngọc Đường là phong hầu, hưởng lộc chứ không có đất phong, vì vậy chỉ có Quân Phong Nhã hai người cần đất phong.Quân Vân Thường bình tĩnh nói: "Tứ hoàng huynh lĩnh đất phong Trấn Nam Vương, cửu hoàng tỷ lĩnh đất phong Liêu Đông Vương, chư khanh thấy thế nào?"Mọi người không khỏi thầm nói một tiếng hay, từng người đứng ra cất tiếng khen ngợi. Xét cho cùng hai vùng đất này đều không nhỏ, phù hợp với quy cách của phiên vương, Quân Viêm hoàng triều không cần phải cắt ra bất cứ vùng đất phong nào khác. Hiện giờ hai nơi này sau khi Liêu Đông Vương và Trấn Nam Vương bị bắt, chắc chắn bất ổn, đúng lúc mượn hai người đi trấn an. Chiêu này vừa có thể diệt sói vừa đuổi hổ, vừa phòng ngừa hai đại phiên địa làm loạn, lại có thể để Quân Phong Nhã rời xa hoàng đô. Như vậy hai người này có thực lực vẫn còn, sẽ không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với Quân Vân Thường ở Quân Lâm thành.Sắc mặt của Quân Phong Nhã còn khá, suy cho cùng có thể thành công phong vương, có được đất phong của mình, nàng còn có thể tiếp nhận. Đất phong của Liêu Đông Vương tuy nằm ở vùng biên giới hẻo lánh nhưng không đến nỗi quá cằn cỗi, tối thiểu vẫn là một nơi màu mỡ.Nhưng mà Quân Thừa Nghiệp thì cả người không tốt, sắc mặt trầm xuống. Trấn Nam Vương vốn là một dị tính vương, đất phong phía nam chân núi làm sao có thể là một nơi tốt? Vùng đó gần dãy núi Đông Vọng, giáp với Đông Hoang, vô cùng cằn cỗi! Thật sự đến cái nơi chim không thèm ị đó, có thể sống cuộc sống vô vị sao? Mà lại Trấn Nam Vương suýt chút nữa đã là cha vợ của hắn, hiện giờ người bị bắt không nói, hắn lại còn bị cắt cử đi tiếp nhận địa bàn của Trấn Nam Vương. Những thế lực tàn dư của Trấn Nam Vương sẽ nghĩ gì? Chẳng phải đây là nướng hắn trên lò lửa hay sao? Nhưng mà hắn có tính toán khác, cũng không nói gì nhiều mà cùng Quân Phong Nhã ra khỏi hàng tạ ơn long ân.Trương thiên sư của Khâm thiên giám nhìn Lâm Phong Miên rồi chần chừ nói: "Tôn hiệu của Thánh Quân còn chưa định, không biết Thánh Quân có yêu cầu gì?" Quân Vân Thường nhìn Lâm Phong Miên một cái, Lâm Phong Miên khoát tay áo nói: "Ta không có ý kiến." Dù sao mấy ngày nữa mình có lẽ phải liều mạng nơi chân trời, đâu còn tâm trí để nghĩ đến cái tôn hiệu gì nữa. Quân Vân Thường nói khẽ: "Vậy thì định là Thiên Tà đi."Lâm Phong Miên kinh ngạc nhìn nàng một cái, không ngờ nàng lại nghĩ cho mình một tôn hiệu. Bất quá, Thiên Tà Thánh Quân nghe cũng rất hay, cũng thản nhiên nhận lấy.Một nhóm triều thần đương nhiên không có ý kiến gì, thậm chí còn tiếc nuối vì sao Quân Vân Thường không thành thân cùng Lâm Phong Miên. Nếu không, phúc khí của Quân Viêm hoàng triều này chẳng phải sẽ là thiên trường địa cửu, vững như Thái Sơn sao? Sau khi bãi triều, triều thần lui ra, cả Triệu Bạn cũng lặng lẽ lui đi, để hai người Lâm Phong Miên ở một chỗ.Quân Vân Thường lặng lẽ ngồi ở đó, rõ ràng còn chưa lấy lại tinh thần, đã lâu không nhúc nhích, hai bàn tay vẫn nắm chặt.Hai người không nói lời nào, không khí im lặng một cách lạ thường."Ngươi làm rất tốt, xem ra ta rất nhanh có thể an tâm mà thăng cấp rồi."Lâm Phong Miên nói xong liền rời đi, chỉ để lại một mình Quân Vân Thường trong điện Viêm Hoàng trống trải.Hắn biết rõ nàng cần thời gian để bình phục lại tâm tình, cũng không quấy rầy nàng, hơn nữa hắn còn có chuyện quan trọng khác. Hiện tại bản thân mới vừa thu thập Quân Ngạo Thế mấy người, chính là thời gian uy danh chói lọi. Có sự dọa dẫm như thế, trong khoảng thời gian này hẳn là sẽ không có ai dám gây sự. Trong Thánh Hoàng cung có Triệu Bạn và Vệ Đình bảo hộ, lại có long khí của Quân Viêm hộ thể, Quân Vân Thường trước mắt tạm thời không có vấn đề gì về an toàn.Vì vậy Lâm Phong Miên lựa chọn đi ra ngoài tranh thủ vượt qua kiếp Thánh Nhân, thăng cấp Thánh Nhân nghênh đón trận chiến sắp đến của Thánh Nhân cùng Chí Tôn. Sở dĩ không vượt kiếp ở đây, tự nhiên là để che mắt kẻ địch, cầu mong tương lai tốc chiến tốc thắng. Lâm Phong Miên đầu tiên là về Hồng Ngô Uyển, giống Lạc Tuyết lúc trước, để lại một đạo huyễn ảnh linh thức có thể đánh lừa trong phòng, sau đó mới lặng lẽ rời đi.Hắn vốn nghĩ mình rời đi thần không biết quỷ không hay, nào ngờ bị một người không thể tưởng tượng được phát hiện. Quân Vân Thường ngơ ngác ngồi trong điện Viêm Hoàng, đột nhiên từ trong long khí của Quân Viêm cảm ứng được Lâm Phong Miên rời khỏi Thánh Hoàng cung.Nàng bối rối đứng dậy nói: "Diệp công tử?"Nhưng mà bốn phía không có ai đáp lại nàng, nàng vội vàng chạy về Hồng Ngô Uyển, nhìn thấy đạo thân ảnh quen thuộc kia. Khi nàng đưa tay chạm vào, nó lại như ảo ảnh xuyên qua người nàng. Nàng nhất thời ngây người.Nhớ lại những lời Lâm Phong Miên nói là có thể an tâm mà thăng cấp, Quân Vân Thường bất lực ngồi xuống, khóc không thành tiếng.Đúng thế, uy hiếp cuối cùng đều đã bị hắn giải quyết, hẳn là hắn cho rằng mình không còn cần phải ở lại nữa phải không? Không phải đã sớm biết hắn sẽ đi rồi sao, vì sao còn khổ sở như vậy?Nàng một mình ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, như thể trong lòng bị khoét một lỗ, trống rỗng.Quân Vân Thường, ngươi đã là Quân Viêm Thánh Hoàng rồi, không thể khóc được nữa. Ngươi có khóc thì cũng sẽ không có ai an ủi ngươi đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận