Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 477: Tâm ma?

Chương 477: Tâm ma?
Lạc Tuyết kinh ngạc nói: "Sư tôn, người biết rõ?"
Quỳnh Hoa Chí Tôn vẻ mặt yêu thương, khoát tay nói: "Không sao, con cứ nói tiếp!"
Lạc Tuyết cầm Song Ngư Bội Trấn Uyên đang đeo lên, nhìn họ ôn tồn nói:
"Bốn tháng trước, khi con nhập định bắt đầu liên tiếp bị kéo vào một không gian đen kịt, bên trong có một dòng sông màu đen."
"Chỗ đó ngoài con ra còn có một gã nam tử lỗ mãng, hắn nói bậy nói bạ với con, còn muốn giở trò đồi bại."
"Con nghĩ hắn là yêu ma gì đó, liền g·iết hắn, nhưng mấy ngày sau hắn lại tái xuất hiện."
Quỳnh Hoa Chí Tôn không khỏi nhíu mày nói: "Tâm ma?"
Lạc Tuyết bất đắc dĩ cười cười nói: "Lúc đầu con cũng nghĩ là tâm ma, sau đó hắn tự nhiên biến mất."
"Nhưng hơn một tháng trước, hắn lại đột nhiên xuất hiện, cầu cứu con, nói hắn bị yêu nữ Hợp Hoan Tông bắt, muốn thải dương bổ âm…"
"Con và hắn đổi thân thể, đi đến thế giới ngàn năm sau hắn nói, mới biết mọi thứ đều là thật."
"Quỳnh Hoa hủy diệt, thế gian không còn Quỳnh Hoa, sư tôn người cũng không còn! Con bắt đầu sợ hãi, con sợ người là vì con mà c·hết."
"Con và hắn đi Bắc Minh, dùng tên giả Diệp Tuyết Phong, tính tự mình đi g·iết lại Lăng Thiên Kiếm Thánh."
Nghe đến đây, Quỳnh Hoa Chí Tôn cũng không thể bình tĩnh, kinh ngạc nói: "Con chính là Diệp Tuyết Phong? Quân Lăng Thiên là con g·iết?"
Lạc Tuyết thấp thỏm gật đầu nói: "Dạ!"
Thần sắc Quỳnh Hoa Chí Tôn dần trở nên ngưng trọng, nhìn Lạc Tuyết ánh mắt càng lúc càng kỳ lạ.
"Sau đó thì sao?"
Lạc Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại ánh mắt khác thường của nàng, vẫn tiếp tục kể:
"Sau đó chúng con thành công g·iết Quân Lăng Thiên, nhưng mà..."
"Cuối cùng chúng con bị Bắc Minh Chí Tôn đuổi giết, con trở về thời gian của mình."
Quỳnh Hoa Chí Tôn mất một hồi lâu mới trấn tĩnh lại, nửa ngày sau mới hỏi: "Con có thể gọi hắn ra cho ta xem được không?"
Lạc Tuyết lắc đầu nói: "Ba ngày chúng con mới có thể gặp một lần, nếu hắn qua đây thì phải ba ngày sau mới trở về."
"Hắn ở bên kia hiện tại đang sinh tử trước mắt, con không muốn làm phiền hắn, sư tôn, hắn là đồ sắc phôi, không có gì đáng gặp."
Quỳnh Hoa Chí Tôn thấy nàng bộ dạng như thiếu nữ, chần chừ nói: "Tuyết Nhi, con thích hắn?"
Lạc Tuyết lập tức xấu hổ, mặt đỏ bừng nói: "Sư tôn, người đang nói nhảm gì thế? Con mới không thích hắn đâu."
Thấy nàng như vậy, Quỳnh Hoa Chí Tôn càng tin tưởng, lòng chợt trùng xuống.
Thấy nàng chậm chạp không nói, Lạc Tuyết hiếu kỳ hỏi: "Sư tôn, người vừa nói quả là thế là ý gì? Chẳng lẽ người biết chuyện này?"
Quỳnh Hoa Chí Tôn nhìn Lạc Tuyết ánh mắt tràn đầy yêu mến cùng tiếc nuối, khiến Lạc Tuyết trong lòng hoảng sợ.
"Sư tôn, người đừng có nhìn con bằng ánh mắt đó, con cảm thấy người đang nhìn đồ ngốc vậy."
Quỳnh Hoa Chí Tôn thở dài một tiếng thật sâu nói: "Ôi, đều tại vi sư còn quá sơ suất với con, không nên để con tiếp xúc nhiều với các sư tỷ!"
Lạc Tuyết hết đường chối cãi, ủy khuất nói: "Sư tôn, con không đ·i·ê·n, con nói đều là thật mà!"
Quỳnh Hoa Chí Tôn nghiêm túc gật đầu, dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng.
"Tuyết Nhi, vi sư tin con, con đừng gấp, sư tôn giúp con kiểm tra não... Thần hồn trước."
Lạc Tuyết muốn khóc, thở phì phì dậm chân:
"Sư tôn, người còn nói không phải xem con là người đ·i·ê·n, ánh mắt yêu mến đồ ngốc của người, không giấu được đâu!"
Nàng chạy tới ôm lấy cánh tay Quỳnh Hoa Chí Tôn làm nũng nói: "Sư tôn, con thật không có nói đùa."
Quỳnh Hoa Chí Tôn bất đắc dĩ thở dài một tiếng hỏi: "Vậy con nói thử xem, Quỳnh Hoa vì sao mà c·hết?"
"Cái này, con vẫn đang điều tra mà! Vẫn chưa tra rõ, người cho con chút thời gian." Lạc Tuyết lúng túng nói.
"Vậy con hãy nói một chút, thế giới ngàn năm sau có gì khác biệt?" Quỳnh Hoa Chí Tôn lại hỏi.
"Con... Con chỉ mới đi một lần, cảnh giới của hắn lại thấp, con đâu có đi được nhiều nơi, con thật không biết có gì khác biệt." Lạc Tuyết có chút chột dạ nói.
"Sư tôn con là ai? Có thân phận gì?" Quỳnh Hoa Chí Tôn hỏi.
"Người là sư tôn, là Kiếm đạo Chí Tôn." Lạc Tuyết lập tức khí thế yếu đi.
"Vậy thế gian có ai có thể đ·á·n·h bại ta?" Quỳnh Hoa Chí Tôn lại hỏi.
"Chắc là không có." Thanh âm Lạc Tuyết càng nhỏ.
"Con hãy nói một chút Quỳnh Hoa của ta có bao nhiêu đệ tử? Mấy vị Thánh Nhân, mấy vị tôn giả?" Quỳnh Hoa Chí Tôn hỏi.
"Hơn một vạn tám nghìn đệ tử, tính cả con thì có năm vị Đại Thừa Thánh Nhân, bốn mươi tám vị Động Hư tôn giả." Lạc Tuyết trả lời càng chột dạ.
"Vi sư tọa trấn Quỳnh Hoa, thế lực nào có thể có khả năng hủy diệt Quỳnh Hoa của ta?"
Quỳnh Hoa Chí Tôn dù ngữ khí bình thản, lại mang theo một cổ ngạo khí coi thường thiên hạ, khiến Lạc Tuyết trong nháy mắt á khẩu không trả lời được.
Nàng yếu ớt nói: "Sư tôn, người thọ nguyên còn đủ không? Có ám tật gì không, hoặc ẩn thương khó nói?"
"Con không bằng trực tiếp hỏi vi sư có phải sắp c·hết không!"
Quỳnh Hoa Chí Tôn tức giận gõ lên đầu Lạc Tuyết, dọa nàng rụt lại.
"Con không có ý đó...."
Quỳnh Hoa Chí Tôn buồn cười nói: "Thọ nguyên của ta đầy đủ, trạng thái này có thể g·iết Chí Tôn, con cứ yên tâm là được!"
Lạc Tuyết trầm tư suy nghĩ nói: "Sư tôn, người có từng nghe qua Liệt Tiên Các không?"
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Quỳnh Hoa Chí Tôn biến đổi nói: "Con từ đâu biết cái tên này?"
Lạc Tuyết thành thật nói: "Khi con cùng Lâm Phong Miên và Bắc Minh Chí Tôn giao thủ, Chí Tôn kia nói."
"Hắn nói Liệt Tiên Các bảo họ tới bắt con về, cái Liệt Tiên Các này có thể khiến Chí Tôn làm việc cho chúng, nghĩ chắc thực lực không hề tầm thường."
"Có phải bọn chúng đã hủy diệt Quỳnh Hoa hay không?"
Quỳnh Hoa Chí Tôn trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: "Ba ngàn năm trước thì Liệt Tiên Các còn có khả năng, nhưng bây giờ thì không thể."
Lạc Tuyết không khỏi hiếu kỳ nói: "Sư tôn, người quả nhiên biết, cái Liệt Tiên Các này rốt cuộc là nơi nào?"
"Đây không phải là chuyện bây giờ con cần biết, sau này đừng nhắc đến chúng nữa!"
Thấy Lạc Tuyết vẫn một bộ lo lắng, Quỳnh Hoa Chí Tôn đưa tay điểm lên trán nàng, cẩn thận kiểm tra thức hải của nàng.
"Tuyết Nhi, đừng nghĩ nhiều, Quỳnh Hoa không sao, con là do tâm ma xâm nhập từ bên ngoài, nên mới sinh ra ảo giác."
Lạc Tuyết một mặt khổ não nói: "Có thể là bọn con thật sự đi Bắc Minh, những điều hắn nói đều thành sự thật, Quân Vân Thường thành Phượng Dao nữ hoàng."
Quỳnh Hoa Chí Tôn thu tay lại, thản nhiên nói: "Đó là do tâm ma bên ngoài khống chế thân thể con, sửa đổi ký ức con."
"Hắn có thể là muốn cướp thân thể con, con nha đầu ngốc này, làm gì có chuyện x·u·y·ê·n qua thời không."
Quỳnh Hoa Chí Tôn từ tay nàng cầm đi Trấn Uyên cùng Song Ngư Bội, chân thành bàn giao nàng:
"Tuyết Nhi, thức hải của con không có vấn đề gì, trước mắt Trấn Uyên cứ đặt ở chỗ vi sư."
"Nếu yêu ma đó tái xuất hiện, con đừng do dự, một kiếm kết liễu hắn, sau đó nói cho sư tôn biết."
"Nhưng mà..."
Lạc Tuyết còn muốn nói điều gì, Quỳnh Hoa Chí Tôn khoát tay, thản nhiên nói: "Đừng nhưng mà gì nữa, nghe lời vi sư, đi tĩnh tâm một chút đi!"
Lạc Tuyết phát hiện xung quanh trời đất quay cuồng, nàng đột ngột xuất hiện ở một đỉnh núi thật cao.
Dưới chân nàng mấy trượng là biển mây mênh mông vô bờ, xung quanh mây mù cuồn cuộn, khiến người ta có cảm giác trời rộng mây thấp, trong lòng khoáng đạt sáng suốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận