Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 1142: Đến Vân Mộng trạch

Chương 1142: Đến Vân Mộng Trạch
Hơn nửa tháng sau, ngày tinh hải.
Trên mặt biển mênh mông vô bờ, một chiếc phi thuyền vụt qua.
Trên boong thuyền, Lâm Phong Miên linh hoạt đá mấy cước quả cầu trúc, khẽ cười nói: "Thính Vũ tiên tử, bắt lấy!"
Hứa Thính Vũ vặn vẹo đuôi rắn, nhanh chóng di chuyển tới, "hắc" một tiếng, đuôi rắn nhấc lên đem quả cầu trúc bắt lấy.
Nhìn nàng linh hoạt dùng đuôi rắn đánh bay quả bóng kia, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, Lâm Phong Miên cũng không khỏi hội tâm cười một tiếng.
Hơn nửa tháng này hai người Lâm Phong Miên đều ở trên phi thuyền vượt biển, nhìn thấy ngoài nước biển ra thì chỉ toàn là hải đảo, thực sự buồn tẻ vô vị.
Trên đường đi hai người cũng gặp phải một ít yêu thú trên biển, nhưng mà đối với Lâm Phong Miên, chúng thậm chí không có tư cách để hắn luyện tay.
Thường thường Lâm Phong Miên chỉ cần lộ ra một tia khí tức, bọn chúng liền sợ tới mức tè ra quần, trốn còn không kịp.
Mỗi ngày Lâm Phong Miên trừ cùng Lạc Tuyết học tập một ít kiến thức căn bản và kiếm chiêu, thì là bồi Hứa Thính Vũ chơi bóng.
Vốn dĩ việc đi trên biển nhàm chán, nhưng bởi vì có mỹ nhân bầu bạn, mà trở nên thú vị.
Ban đầu Hứa Thính Vũ còn chưa thích ứng với cái đuôi rắn, tay chân vụng về, có khi còn ngã sấp mặt xuống đất.
Nếu không phải tự có lớp đệm giảm xóc, Lâm Phong Miên cũng không dám tưởng tượng sẽ đau đến mức nào.
Hắn muốn giúp Hứa Thính Vũ xoa xoa, dù sao cũng đã sưng to thế kia rồi, có thể giúp lưu thông máu tán ứ.
Đáng tiếc Lạc Tuyết ở một bên nhìn chằm chằm, hắn cũng chỉ có thể phiền muộn uống rượu suông, ra vẻ đạo mạo chính nhân quân tử.
Trải qua thời gian luyện tập, Hứa Thính Vũ đã cơ bản thích ứng với cái đuôi rắn.
Mặc dù lực lượng trong cơ thể còn không thể điều khiển tự nhiên, nhưng ít nhất cũng không mất khống chế như trước đây.
Hứa Thính Vũ lúc đầu khá là câu nệ, không dám có động tác quá lớn.
Trước ngực mình lúc ẩn lúc hiện, lỡ để Diệp công tử nhìn thấy có phải sẽ bị cho là sắc khí không, thật chướng mắt.
Nếu không thì sao hắn mỗi lần nhìn một chút liền dời đi chỗ khác vậy?
Nhưng thời gian trôi đi, Hứa Thính Vũ phát hiện Diệp công tử quả thật là một người chính nhân quân tử.
Hắn không chỉ ôn nhu quan tâm, còn cực kỳ phong độ, đối với tình huống thất thố của mình đều không nhìn quá nhiều.
Hứa Thính Vũ cũng chậm rãi yên lòng, chỉ là thỉnh thoảng vẫn có chút xấu hổ.
Lúc này, sau khi nàng đập vài lần, liền đá quả cầu trúc về, cười nói: "Diệp công tử!"
Lâm Phong Miên đang xem bóng mỉm cười, đón lấy quả cầu trúc, rồi cùng nàng đá ở trên boong thuyền.
Hai người qua lại, quả cầu trúc không ngừng bay tới bay lui trên boong thuyền, hai trái đào lớn của Hứa Thính Vũ cũng theo đó mà nhảy lên nhảy xuống.
Lâm Phong Miên còn lén đặt cho quả cầu trúc này cái tên Thính Vũ vui vẻ cầu.
Hứa Thính Vũ có vui vẻ hay không thì hắn không biết, ít nhất là hắn xem bóng thật vui vẻ.
Hứa Thính Vũ cười tươi như hoa, hai chiếc răng nanh nhỏ dưới ánh mặt trời đặc biệt nổi bật.
Lâm Phong Miên không khỏi cảm thán, răng khểnh thật là đáng yêu!
Hứa Thính Vũ phát hiện mình lộ ra răng nanh nhỏ, vội vàng thu lại nụ cười, lại bị Lâm Phong Miên dùng cầu đập vào người.
Lâm Phong Miên bất đắc dĩ nói: "Thính Vũ tiên tử, thật ra răng nanh nhỏ của nàng rất đáng yêu."
Hứa Thính Vũ ngượng ngùng nói: "Có thể là nữ tử nên cười không lộ răng, người ta nói không được nhấc môi lên mà."
"Đâu ra cái luật lệ tập quán cổ hủ, vô lý thế!"
Lâm Phong Miên lắc đầu, đưa tay hút quả cầu trúc vào tay, thản nhiên nói: "Hôm nay luyện đến đây thôi."
Hứa Thính Vũ "a" một tiếng, có chút thấp thỏm nói: "Diệp công tử, có phải ngươi đang tức giận?"
Lâm Phong Miên không biết nên khóc hay cười nói: "Nàng nghĩ gì thế, ta chỉ là có thứ khác muốn dạy cho nàng thôi."
Lúc này Hứa Thính Vũ mới yên tâm, vặn vẹo thân rắn đi đến trước người hắn, lẳng lặng chờ đợi câu tiếp theo của hắn.
Lâm Phong Miên dò hỏi: "Thính Vũ tiên tử biết Tị Thiên Quyết không?"
Hứa Thính Vũ tuy biến thành Yêu tộc, nhưng khí tức thần hồn thì không thể thay đổi. Qua một thời gian nữa là sẽ tới Vân Mộng Trạch, lỡ như gặp Yêu Thánh, bị ghi nhớ khí tức thần hồn thì sẽ rất phiền phức.
Hứa Thính Vũ mờ mịt nói: "Tị Thiên Quyết? Đó là cái gì?"
Lâm Phong Miên cười nói: "Đây là bí thuật của Quỳnh Hoa các nàng, Mộc Phong tiên tử cùng Ngưng Sương tiên tử đều biết!"
"Thuật này có thể ẩn giấu khí huyết cùng khí tức thần hồn xung quanh cơ thể, phòng ngừa bị người truy tung và phân biệt."
Hứa Thính Vũ bừng tỉnh ngộ ra nói: "Là bí thuật sư tỷ Phong hay dùng, có thể là sư tôn cũng không truyền thuật này cho ta."
Bởi vì Tư Mộc Phong và Cam Ngưng Sương dùng thuật này liên tiếp gây họa, Quỳnh Hoa Chí Tôn đã không còn dạy Tị Thiên Quyết cho Lạc Tuyết bọn nàng nữa.
Lâm Phong Miên đối với điều này cũng sớm nghe nói, cười nói: "Không sao, ta dạy cho nàng là được."
Hứa Thính Vũ không ngờ rằng hắn thế mà lại biết, chần chờ nói: "Diệp công tử, việc này có phải sẽ không hợp quy củ không?"
Lâm Phong Miên lắc đầu nói: "Nào có quy củ nhiều như vậy, Chí Tôn đã cho nàng bí mật cùng ta đi ra ngoài, thì chính là để ta dạy nàng."
Hứa Thính Vũ nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, "ồ" một tiếng, hiếu kỳ nói: "Công tử với Quỳnh Hoa rốt cuộc là quan hệ gì?"
Câu hỏi này khiến Lâm Phong Miên khó xử, hắn lấp lửng nói: "Có chút nguồn gốc thôi."
Hứa Thính Vũ không truy hỏi ngọn nguồn, nhưng nghi ngờ trong lòng càng thêm sâu sắc.
Chính mình còn không biết bí thuật này, vì sao hắn lại biết?
Hắn và sư tôn rốt cuộc là có quan hệ gì?
Lâm Phong Miên suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng đưa tay điểm lên trán Hứa Thính Vũ, truyền thụ pháp quyết Tị Thiên Quyết.
Hắn nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy nói: "Tránh ngày ẩn mình như sương khói, tâm niệm chuyển động như mây trôi..."
Hắn bắt chước ngữ khí của Quỳnh Hoa Chí Tôn, chậm rãi kể lại những yếu quyết mà Quỳnh Hoa Chí Tôn đã từng nói với hắn trước đây.
Lời Lâm Phong Miên còn chưa nói hết, liền thấy khí tức thần hồn trên người Hứa Thính Vũ đã hoàn toàn che giấu.
Trên người nàng có một luồng khí tức hư vô mờ mịt, đó chính là khí tức đặc hữu của Tị Thiên Quyết.
Lâm Phong Miên lập tức như bị sét đánh, cảm thấy rõ sự khác biệt giữa người với người.
Ta còn chưa nói xong mà, nàng làm sao đã học được rồi?
Hứa Thính Vũ nhìn biểu tình của hắn, thấp thỏm nói: "Diệp công tử, có phải ta luyện sai chỗ nào rồi không?"
Lâm Phong Miên miễn cưỡng cười nói: "Không có, nàng luyện rất tốt! Học nhanh hơn ta tưởng tượng."
Hứa Thính Vũ mỉm cười nói: "Đều là công tử dạy tốt cả, nói dễ hiểu như vậy, nếu như vẫn không học được thì mới lạ."
Lâm Phong Miên suýt chút nữa đã hộc máu, Lạc Tuyết trong thức hải cười không ngừng.
"Đồ sắc lang, không phải sư tôn của ngươi đã từng giảng giải cho ngươi, mà ngươi vẫn học không được à?"
Lâm Phong Miên bị Lạc Tuyết vô tình đả kích sâu sắc, lặng lẽ đưa Thính Vũ vui vẻ cầu vào tay Hứa Thính Vũ.
"Thính Vũ tiên tử, nàng cứ nhìn xung quanh đi, ta về nghỉ ngơi một chút đã."
Hứa Thính Vũ "ồ" một tiếng, mờ mịt nhìn Lâm Phong Miên thất hồn lạc phách trở về khoang thuyền, không khỏi nghiêng đầu nhỏ.
Chẳng lẽ mình đã làm sai điều gì?
Lạc Tuyết cũng có chút lo lắng nói: "Đồ sắc lang, ngươi không sao chứ?"
Lâm Phong Miên về đến trong khoang thuyền ngồi xuống, u oán nói: "Có chuyện, ta sắp bị các nàng đả kích chết rồi!"
"Cái đó, thật ra ngộ tính của ngươi cũng không tệ đến mức đó, chỉ là hơi... "
Lạc Tuyết gượng gạo an ủi hắn, vẻ mặt miễn cưỡng kia khiến Lâm Phong Miên không biết nên khóc hay cười.
"Thôi đi, đừng ép mình, tư chất của mình ta tự biết rõ."
Hắn thu thập lại suy nghĩ, lại lần nữa cầm ra tư liệu Tiên Đình mà Cam Ngưng Sương đưa cho để xem.
Thật lòng mà nói, thực lực Tiên Đình này còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lâm Phong Miên.
Không chỉ có hư hư thực thực hai vị Thánh Nhân trở lên, Động Hư cảnh càng là vô số kể.
Mà Tiên Đình Chi Chủ được xưng là Tiên Tôn, nghe nói không phải là Thánh Nhân bình thường, còn có lời đồn rằng hắn là Chí Tôn!
Tiên Đình này thật sự mạnh hơn các hoàng triều bình thường rất nhiều, có lẽ không có thế lực nào nhiều cao thủ bằng Tiên Đình này.
Nơi Tiên Đình ở lại càng thần bí khó lường, trước mắt chưa ai tìm được vị trí của nó, hư hư thực thực là ở trên chín tầng trời.
Lâm Phong Miên cũng đưa ra một kết luận giống mọi người, cái Tiên Đình này, nếu có thể không chọc vào thì tốt nhất đừng nên trêu vào!
Nhưng mà vấn đề là, hình như mình và Tiên Đình này có cừu oán, vậy cũng chỉ có thể sống mái một phen!
-----
Lại nửa tháng trôi qua, bên trong một tòa thành ở phía đông bắc Vân Mộng Trạch.
Lâm Phong Miên mang theo Hứa Thính Vũ đi trên đường phố, uống một ngụm rượu suông, giọng đầy cảm khái.
"Cuối cùng cũng gặp người... Không đúng, là gặp yêu."
Bọn họ phi hành ròng rã nửa tháng mới đến Vân Mộng Trạch, lại ở trên đất liền phi hành thêm vài ngày.
Hiện tại mới khó khăn lắm gặp được thành trì, liền tính vào thành chỉnh đốn một chút, thuận tiện mua bản đồ.
Dù sao thiên Hồ hoàng triều ở chỗ nào, hai người đều hoàn toàn không biết, mà phía sau vẫn còn phải dựa vào phi hành để đi tiếp.
Hứa Thính Vũ áy náy cười nói: "Đều tại Thính Vũ liên lụy Diệp công tử."
Lâm Phong Miên bất đắc dĩ nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần khách khí với ta như vậy."
Hứa Thính Vũ "ồ" một tiếng, hai người vai sánh vai đi trên đường, nhìn cảnh vật đặc sắc đặc trưng ở từng khu vực.
Tập tính sinh hoạt của Yêu tộc cũng không giống nhau, có loại giống Nhân tộc, có loại lại không liên quan đến Nhân tộc.
Ví dụ như, có một vài hố đất nhỏ, đó lại là nơi ở của Nghĩ Tộc, những ngôi nhà gỗ dựng trên cây thì lại là nhà của Phi Vũ tộc.
Nói tóm lại, đủ kiểu cách sống kỳ lạ đều có, khiến Lâm Phong Miên không khỏi mở rộng tầm mắt.
Đi dọc trên đường, đủ loại hình thù kỳ quái của Yêu tộc đều có, có Phi Vũ tộc lưng mọc cánh, cũng có Nhân Mã Tộc bốn chân.
Trừ tai và đuôi khác với Nhân tộc ra thì các loại Yêu tộc như sư báo không khác gì, có loài thì hoàn toàn thú hình, cũng có loài thì nửa người nửa thú.
Càng có một vài loài Yêu tộc lưỡng tính, dáng vẻ đặc thù khiến Lâm Phong Miên chấn động, cả người đều không được tự nhiên.
Mà Nhân Mã tộc cũng khiến Lạc Tuyết nhớ lại những chuyện đã qua, đó là một loài thần thú với cái phía sau cong lên chưa từng có.
Lâm Phong Miên nhìn những Yêu tộc vẫn giữ hình dạng yêu thú, không khỏi tò mò hỏi.
"Lạc Tuyết, rốt cuộc yêu thú khác yêu tộc ở chỗ nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận