Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 145: Y phục đều nhanh che không được

Chương 145: Y phục sắp không che nổi Hạ Vân Khê trợn mắt há mồm nhìn Lâm Phong Miên đang săm soi, kinh ngạc hỏi: "Sư huynh, huynh đang làm gì vậy?"
Lâm Phong Miên khoát tay nói: "Muội không hiểu đâu, ta đây là đang giúp Ôn huynh nhiễu loạn tâm thần hồ yêu, giúp nàng nắm chắc thế thắng."
Hạ Vân Khê có chút cạn lời nói: "Có điều sao muội thấy Ôn công tử có vẻ hơi luống cuống tay chân."
Lâm Phong Miên lại tự tin cười: "Sao có thể, chắc chắn là ảo giác rồi!"
"Hồ Tiên tỷ tỷ, tỷ động tác lớn quá, y phục sắp che không nổi rồi, sắp lộ ra hết rồi kìa!"
"Câm miệng!"
Hai tiếng hét lớn vang lên, thì ra là cả Ôn Khâm Lâm và hồ yêu đều không chịu nổi cái tên này cứ ồn ào bên cạnh.
Lâm Phong Miên lập tức kêu oan: "Ôn huynh, ta đây là đang giúp huynh đó!"
Ôn Khâm Lâm nhấc thương lên chỉ vào hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Không cần đâu, huynh ngậm miệng đã là giúp đỡ lớn nhất rồi!"
Lâm Phong Miên còn muốn nói gì đó, Lạc Tuyết cũng không nhịn được nữa, lên tiếng: "Câm miệng!"
Nàng cũng không thể chịu nổi tên này, đây mà là giúp đỡ sao?
Lạc Tuyết vừa mở miệng, Lâm Phong Miên lập tức như chuột thấy mèo, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Không có hắn 'giúp đỡ', Ôn Khâm Lâm càng đánh càng hăng.
Nàng thay đổi chiến thuật, chọn lối đánh rộng mở, thế công như thủy triều mãnh liệt ập đến, khiến hồ yêu cảm thấy ngày càng khó chống đỡ.
Ôn Khâm Lâm tấn công trên diện rộng khiến ảo thuật của hồ yêu mất đi hiệu quả.
Nàng không thể không từ bỏ thân pháp linh hoạt và ảo thuật vốn có, chỉ có thể đối kháng trực diện với Ôn Khâm Lâm.
Bởi vì đối mặt với kiểu tấn công trên diện rộng này, ảo thuật của nàng trở nên vô dụng.
Nàng chỉ có thể kiên trì nghênh chiến với thương của Ôn Khâm Lâm, và dưới những đòn đánh liên tiếp, nàng dần rơi vào thế bị động.
Thương của Ôn Khâm Lâm như một đợt sóng lớn, lớp lớp chồng lên nhau, mang theo khí thế và sức mạnh vô biên, không ngừng lao về phía hồ yêu.
Mỗi một đòn đánh của nàng đều tràn đầy uy thế và khí phách, mũi thương sắc bén như lưỡi dao cắt gió, xé toạc không khí, mang theo từng luồng khí xoáy dữ dội.
Hồ yêu dốc hết sức, không ngừng vung vuốt nhọn, cố gắng ngăn cản công kích của Ôn Khâm Lâm, nhưng dần dần nàng cũng cảm thấy bất lực.
Cuối cùng, trong một lần giao phong, Ôn Khâm Lâm nắm bắt được cơ hội, một thương đâm ra, mũi thương như tia chớp hướng thẳng về yết hầu hồ yêu.
Hồ yêu vội vàng né tránh, nhưng đã quá muộn, dù cố gắng nắm chặt thương, nhưng mũi thương vẫn áp sát cổ nàng.
Hồ yêu cảm nhận được mũi thương sắc bén đang áp sát cổ họng mình, một luồng sát khí lạnh lẽo khiến nàng rùng mình.
Toàn bộ chiến trường hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng gió gào thét, mũi thương lóe lên ánh sáng lạnh.
"Ngươi thua rồi." Ôn Khâm Lâm nhẹ nhàng nói.
Hồ yêu một tay nắm thương, nhưng không thể ngăn mũi thương đâm thủng cổ mình, chỉ cần Ôn Khâm Lâm dùng lực, nàng sẽ phải c·h·ế·t oan.
"Ta nhận thua!"
Ôn Khâm Lâm thu thương về phía sau một chút, bình tĩnh nói: "Ra lệnh cho yêu thú bên ngoài thành rút lui, ta tha cho ngươi một m·ạ·ng."
Hồ yêu gật đầu đồng ý, ngửa mặt lên trời thét dài, yêu thú bên ngoài thành bắt đầu rút lui.
Nàng bất đắc dĩ nói: "Giờ có thể thả ta đi rồi chứ?"
"Muốn đi? Để m·ạ·ng lại đây đi!" Một giọng nói già nua vang lên.
Vừa dứt lời, một trận pháp sáng lên dưới chân hồ yêu, trói chặt nàng tại chỗ.
Một tiếng xé gió truyền đến, một thanh kiếm khổng lồ từ trên trời rơi xuống.
Sắc mặt Ôn Khâm Lâm đại biến, nhanh chóng rút thương muốn ngăn cản, nhưng bị một kiếm đã tính toán trước này đánh bay ra ngoài.
Hồ yêu nhanh chóng ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, rồi hóa thành một con Tam Vĩ Hồ Ly khổng lồ, phun ra một viên nội đan để gắng gượng chống lại một kích này.
Trên viên nội đan của nàng có những vết nứt dày đặc, nó đang vỡ vụn kịch liệt, điều này có nghĩa là mấy trăm năm tu vi của nàng đã h·ủ·y h·o·ạ·i trong nháy mắt.
Hồ yêu hoàn toàn tức giận, toàn thân lông dựng ngược, nổi giận gầm lên một tiếng, âm ba k·h·ủ·n·g b·ố truyền đi.
"Các ngươi dám lừa ta, đáng c·h·ế·t!"
Tiếng hú của nàng chính là mệnh lệnh cho lũ yêu thú ngoài thành, ra lệnh cho chúng tàn sát toàn bộ Ninh Thành.
Cùng lúc đó, viên nội đan vốn đang vỡ vụn đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, tựa như những ngôi sao băng lấp lánh trên bầu trời đêm, chiếu sáng xung quanh trong nháy mắt.
"Dù sao tu vi của ta cũng đã h·ủ·y h·o·ạ·i trong phút chốc, sớm muộn gì cũng phải về nguyên hình, rơi vào tay các ngươi.
Thà như vậy, không bằng tất cả cùng c·h·ế·t đi!"
"Đừng!" Sắc mặt Ôn Khâm Lâm đại biến, muốn ngăn cản lại đã muộn.
Thân thể hồ yêu tỏa ra ánh sáng chói mắt, một luồng linh lực đáng sợ dao động lan tỏa.
"Không xong rồi, con hồ yêu này muốn tự bạo nội đan! Chạy mau!" Lạc Tuyết hoảng sợ nói.
Lâm Phong Miên giật mình, vội vàng kéo Hạ Vân Khê chạy ra ngoài.
Ôn Khâm Lâm lại không chạy trốn, mà lao về phía hồ yêu, nhanh chóng thu hồi trận pháp.
Mười tám mặt trận kỳ nhanh chóng thu nhỏ lại, bay về phía nàng, nàng bỏ qua bảy mặt trận phụ, một mình vận chuyển trận pháp này.
Trận Thất Tinh Bạn Nguyệt bao phủ Ninh Thành lúc đầu nhanh chóng co lại, từ bao phủ toàn thành giờ chỉ còn vài trượng, và vẫn tiếp tục nhỏ lại.
Yêu lực của hồ yêu khuếch tán ra ngoài, lại bị trận pháp co lại vây khốn, hình thành một quả cầu vàng khổng lồ.
Cùng lúc đó, Ôn Khâm Lâm kéo hồ yêu lại, mang nàng rời khỏi mặt đất, bay lên không trung.
Lâm Phong Miên nhìn Ôn Khâm Lâm mang theo hồ yêu nhanh chóng bay lên, hoảng sợ hô: "Ôn huynh!"
Ôn Khâm Lâm biết rõ, nếu hồ yêu tự bạo dưới mặt đất, hậu quả sẽ là hủy diệt.
Vì vậy, nàng liều lĩnh mang hồ yêu lên không trung, dùng Thất Tinh Bạn Nguyệt Trận để vây hãm sức mạnh tự bạo trong trận pháp.
Bảy mặt trận phụ kia có thể rời đi, nhưng nàng, người chủ trận thì không thể rời đi.
Chính diện hứng chịu một yêu tộc Kim Đan tự bạo, nàng không nghi ngờ gì sẽ phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn.
Ôn Khâm Lâm lại không hề do dự, giống như thiêu thân lao vào lửa, mang theo hồ yêu tận khả năng rời xa mặt đất.
Nàng dồn toàn bộ sức lực vào Thất Tinh Bạn Nguyệt Trận, khiến Nguyệt Hoa trên bầu trời gia tăng sức mạnh trận pháp.
Vầng trăng trên trời càng trở nên sáng hơn, ánh trăng bao phủ toàn bộ Ninh Thành, mang đến cảm giác bình yên và hy vọng.
Sau đó, theo năng lượng tích tụ trong cơ thể hồ yêu đạt đến đỉnh điểm, một tiếng nổ long trời lở đất vang vọng cả Ninh Thành.
Ánh sáng chói lòa bao trùm toàn bộ Ninh Thành, tựa như một mặt trời khổng lồ đang mọc.
Quang mang chói mắt, thắp sáng toàn bộ bầu trời.
Trong khoảnh khắc, giữa trời đất xuất hiện kỳ cảnh Nhật Nguyệt Đồng Thiên, Ninh Thành được chiếu sáng như ban ngày.
Thời gian như ngưng đọng, vào thời khắc này, cả Ninh Thành đều dừng lại.
Mọi người nín thở, chăm chú nhìn cảnh Nhật Nguyệt Đồng Thiên trên bầu trời, không ai không chấn động trước cảnh tượng tráng lệ này.
Trên tường thành, Chu Tiểu Bình nhìn cảnh tượng đó, cực kỳ hoảng sợ nói: "Sư tỷ!"
Nàng bất chấp tất cả bay vào trong thành, nội tâm hoảng loạn không ngừng.
Trong phủ Lâm ở thành.
Lâm Văn Thành và các tộc nhân ngước nhìn lên trời, khó tin nói: "Nhật Nguyệt Đồng Thiên?"
Những tộc nhân khác cũng không khỏi ngạc nhiên dị thường, có chút khó tin nhìn lên.
Nhưng rất nhanh một đợt chấn động truyền đến, khiến họ không còn tâm trí quan sát nữa mà phải nhanh chóng tìm chỗ tránh né.
Sóng xung kích mạnh mẽ từ trên trời ập xuống, lan ra khắp bốn phương tám hướng, giống như động đất.
Phủ thành chủ đứng mũi chịu sào, phòng ốc, đình đài, lầu các trong phủ dưới sức càn quét của sóng xung kích trong nháy mắt sụp đổ, biến thành một vùng phế tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận