Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 742: Không điên thời gian còn rất bình thường!

Chương 742: Không điên thì thời gian vẫn rất bình thường!
Mắt thấy Lạc Tuyết cuối cùng cũng đồng ý, Lâm Phong Miên liền cầm lấy Trấn Uyên trong tay nàng.
"Lạc Tuyết, tình hình bên chỗ ngươi thế nào?"
Lạc Tuyết hừ lạnh một tiếng nói: "Ta còn đang ở Vân Quy Xử đợi đấy, sư tôn muốn ta loại bỏ tạp niệm, bỏ cái tâm ma là ngươi đi."
Lâm Phong Miên tâm ma không khỏi có chút lúng túng nói: "Ngươi có thể nói sơ qua cho ta nghe về tình hình sư tôn, sư tỷ của ngươi được không?"
Lạc Tuyết cảnh giác nói: "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Lâm Phong Miên im lặng nói: "Nhỡ đâu gặp phải, ta cũng dễ đối phó mà!"
Lạc Tuyết mặc dù cảm thấy hắn tỷ lệ lớn là không thoát ra được, nhưng vẫn là đem tình huống nói rõ ràng. Nhỡ đâu có chuyện gì thì sao?
"Sư tôn ta Quỳnh Hoa Chí Tôn thì không cần phải nói, ngươi gặp bà ấy tự nhiên sẽ biết là ai."
"Đại sư tỷ ta Tư Mộc Phong, nhị sư tỷ Cam Ngưng Sương, tam sư tỷ Hứa Thính Vũ thì ngươi đã gặp rồi."
"Phong sư tỷ là Vạn Tượng đạo Thánh Nhân, Đại Thừa cảnh giới đại viên mãn, tuy tu luyện Vạn Tượng đạo, nhưng nàng am hiểu nhất lại là kiếm đạo."
"Sở dĩ chứng đạo vạn tượng, là bởi vì nàng cùng Thương thuật trưởng lão học rất nhiều, đọc rộng biết nhiều, cái gì cũng biết một chút."
"Nàng thích mặc một thân hồng y, cảm xúc thay đổi thất thường, là một chiến đấu cuồng nhân, đặc biệt thích giao thủ với người."
"Nàng động thủ rất điên, không biết nặng nhẹ, lần trước suýt chút nữa chém chết ta, ngươi gặp phải nàng thì nên trốn kỹ."
Lâm Phong Miên kinh hãi nói: "Điên như vậy sao?"
Lạc Tuyết vội an ủi: "Ngươi cũng không cần sợ, những lúc không điên thì nàng vẫn rất bình thường, người rất tốt, chỉ là bình thường thời gian không có nhiều thôi."
Lâm Phong Miên xấu hổ, cái gì mà không điên thì thời gian vẫn bình thường chứ?
Lạc Tuyết tiếp tục nói: "Ngưng Sương sư tỷ là kiếm đạo Thánh Nhân, Đại Thừa hậu kỳ, thích mặc lam y, rất chú trọng vẻ bề ngoài và phong thái."
"Nàng hơi xấu bụng, thỉnh thoảng thích chỉnh người khác, mà còn chỉnh đến mức ngươi không còn cách nào khác, nàng cười một tiếng là gà bay chó chạy đấy!"
"Nàng nắm giữ hàng ngàn hàng vạn kiếm ý khác nhau, biến hóa khôn lường, trong Kiếm Chi Lĩnh Vực của nàng, đại sư tỷ cũng chưa chắc đã đánh thắng được nàng!"
"Nói đơn giản, mặc hồng y là Mộc Phong sư tỷ, lam y là Ngưng Sương sư tỷ, rất dễ phân biệt!"
Nghe Lạc Tuyết luyên thuyên, Lâm Phong Miên đổ mồ hôi nói: "Hai vị sư tỷ của ngươi nghe qua không phải rất dễ thân cận nhỉ."
Lạc Tuyết cảnh cáo: "Tốt nhất ngươi đừng quan tâm đến các nàng, nếu không ta sợ ngươi chết rất có nhịp điệu đấy!"
"Với thực lực của các nàng, Chí Tôn không ra thì các nàng ở thế gian này không có đối thủ nhiều đâu!"
Lâm Phong Miên xấu hổ, vội gật đầu nói: "Ta hiểu rồi!"
Hắn còn cho rằng sư tỷ của Lạc Tuyết đều là những người tâm lý như Hứa Thính Vũ, ai ngờ đâu một người lại còn đáng sợ hơn người kia.
Hắn cũng đồng bộ thông tin bên mình cho Lạc Tuyết, kể về đặc điểm của các sư huynh và tình hình xung quanh.
"Ta biết rồi, ngươi nhớ đừng làm càn với thân thể ta!" Lạc Tuyết dặn đi dặn lại nói.
Lâm Phong Miên liên tục gật đầu nói: "Ta biết mà!"
Lạc Tuyết nhắm mắt nói: "Bên ngoài chỗ ngươi chẳng phải là chưa rõ tình huống sao? Đến đi, cho ta thoải mái một chút!"
Lâm Phong Miên cầm kiếm vẫn khó ra tay, cuối cùng thì Lạc Tuyết chủ động va vào Trấn Uyên, không gian hắc ám vỡ tan.
Lâm Phong Miên chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên đỉnh một ngọn núi cao, nhìn thấy xung quanh đều là biển mây mênh mông.
Đây là lần thứ hai hắn một mình ở chỗ này, hắn phát hiện bởi vì Lạc Tuyết không ở bên này, hắn vận dụng là linh lực Quỳnh Hoa của Lạc Tuyết.
Việc này giống lần đầu hắn ở bên này, nhưng mà hắn cảm giác được rõ ràng mình cũng có thể đổi thành phần linh lực Tà Đế Quyết của mình trong Song Ngư Bội.
Lần này đúng là một người mà làm được cả hai việc!
Lâm Phong Miên đứng dậy, cảm giác quen thuộc của phụ trọng ập đến, khiến hắn có chút không quen, thật là làm người ta không chịu nổi gánh nặng. May mà là người tu đạo chứ người phàm phụ nữ gánh vác như này chắc chắn sẽ dần còng lưng mất?
Lâm Phong Miên không nghĩ lung tung nữa, mở miệng nói: "Quỳnh Hoa Chí Tôn! Ta có việc tìm người, mời người ra gặp mặt."
Hắn gọi vài câu mà không ai đáp lời, không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ là ngủ, nhưng mà giờ tý còn chưa đến, ngủ sớm như vậy sao?
Lâm Phong Miên hóa thành một đạo lưu quang xông lên trời, nhưng bay một hồi lâu vẫn ở trong mây mù mịt.
Trấn Uyên trong tay hắn ra khỏi vỏ, rồi sau đó chém một kiếm ra, tuy phá được tầng mây nhưng lại rất nhanh tiêu tán thành vô hình.
Lâm Phong Miên không tin, thi triển Liệt Không trảm ý đồ phá vỡ không gian, nhưng nơi này không gian lại cực kỳ vững chắc, căn bản không phá được.
Vẻ mặt hắn ngưng trọng, đây chính là thực lực của kiếm đạo Chí Tôn sao? Chả trách có thể nhốt Lạc Tuyết lâu như vậy, quả nhiên thâm bất khả trắc!
Bất quá cũng phải, Lạc Tuyết biết Song Ngư Bội dùng, làm sao lại không nghĩ đến chuyện xé không gian bỏ trốn chứ?
Lâm Phong Miên nhìn không gian trước mắt liền như một khối, chậm rãi hai tay cầm kiếm, rồi sau đó nhắm mắt lại bất động.
Cũng tốt, mình vừa hay có thể dùng thử chiêu mới học. Hắn tinh tế cảm ứng không gian xung quanh, trong đầu không ngừng nhớ lại lúc ở Vu Khải nhìn thấy chiêu khai thiên tịch địa một búa kia.
Một lúc sau, Lâm Phong Miên phát giác được dao động không gian nhỏ bé, bỗng nhiên mở hai mắt ra, một kiếm chém về phía vị trí kia.
"Khai thiên!"
Với tu vi hiện tại của Lạc Tuyết, cảm ngộ được từ một kiếm khai thiên tịch địa của Bàn Cổ chém ra, giống như xé vải bình thường xé tan không gian trước mắt.
Một vết nứt đen kịt xuất hiện, Lâm Phong Miên cười ha ha một tiếng, vèo một tiếng chìm vào trong hư không.
Quỳnh Hoa Chí Tôn trong bóng tối quan sát Lâm Phong Miên giật nảy mình, thân hình chợt lóe xuất hiện tại Vân Quy Xử, nhưng chỉ thấy một khe hở không gian vừa khép lại.
"Tên kia lại dùng Khai thiên một thức sao?" Quỳnh Hoa Chí Tôn vừa thấy Lâm Phong Miên quay lại đã phát hiện sự khác thường, chỉ là muốn quan sát hắn một chút. Nàng không ngờ Lâm Phong Miên lại dùng Khai thiên một thức của Chí Tôn, thế mà xé cả không gian của Vân Quy Xử mà bỏ trốn!
Nàng nhắm mắt lại cảm ứng tinh tế, cau mày nói: "Gã này đi đâu rồi?"
Lúc này, xung quanh Lâm Phong Miên là hai con cá chép đang xoay vòng, trong hư không loạn lưu đầy nguy hiểm nhưng lại như cá gặp nước. Nhưng mà hắn không dám tiếp tục đi quá xa, nếu mà đi xa quá thì mình không tìm được đường về.
Lâm Phong Miên lại lần nữa xé rách không gian, khống chế hai con cá chép từ trên trời giáng xuống, bùm một tiếng rơi vào nước ấm, bắn cả bọt nước tung tóe.
Hắn vội từ trong nước ấm thò đầu lên, mờ mịt hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn biết mình rơi vào chỗ nào.
Nhìn làn nước bốc hơi mờ ảo cùng nữ tử trong làn hơi nước đang hiếu kỳ nhìn mình, Lâm Phong Miên không khỏi mắt trợn tròn, rồi sau đó hoảng sợ. Cũng may trước kia mình phát thệ có nhấn mạnh về chủ quan ý muốn chiếm tiện nghi, nếu không hiện tại chắc là phạm phải lời hứa rồi.
Nữ tử cũng không hề có động tác né tránh, tư thái kiêu ngạo trong làn hơi nước như ẩn như hiện, mang theo một loại mỹ cảm mông lung. Vòng eo uyển chuyển thon thả, không lớn không nhỏ, bộ ngực đầy đặn lại thẳng tắp.
Sóng nước chao đảo, vẻ đẹp dưới nước cũng theo đó lung lay không ngừng, trắng mịn hoàn mỹ, khiến lòng người xao xuyến.
Lâm Phong Miên không nghĩ đến mình lại có thể gặp cảnh này, không khỏi có chút choáng váng, vội che mũi. Không ổn, thân thể của Lạc Tuyết vẫn còn không chịu được kích thích này!
Tin tốt, tâm nguyện mình thầm mong về chuyện đi nhầm vào phòng tắm nữ đã phát sinh, trong nước lại có mỹ nhân tuyệt sắc!
Tin xấu, đối diện cái vị này hoàn toàn không nhìn thấu được hư thực, giai nhân tuyệt sắc này rất có thể là Quỳnh Hoa Chí Tôn! Chẳng lẽ mình gọi nàng không có phản ứng là do đang tắm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận