Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 1015: Các ngươi thế nào tại chỗ này?

Chương 1015: Các ngươi thế nào lại ở chỗ này? Dạ Hồ dẫn theo Lâm Phong Miên hai người đi một vòng trong địa cung này, giới thiệu vanh vách như lòng bàn tay. Nam Cung Tú nhìn những nữ tử Yêu tộc mang phong tình dị tộc kia, sao không biết công dụng của đám Yêu tộc này. Rõ ràng đây là thứ để bán cho đám tu sĩ cao giai và tử đệ thế gia làm đồ chơi! Nam Cung Tú trong tiềm thức nhìn về phía Lâm Phong Miên, xét cho cùng đây là dị tộc mỹ nhân mà hắn luôn tơ tưởng. Nhưng nàng không ngờ ánh mắt mong chờ hưng phấn trong dự liệu lại thay bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp của Lâm Phong Miên. Lâm Phong Miên tính sơ qua, địa cung này ít nhất giam giữ hơn ngàn Yêu tộc, không khỏi thầm tặc lưỡi. "Dạ Hồ, bình thường chúng ta qua lại một chuyến có thể vận chuyển bao nhiêu Yêu tộc?" Dạ Hồ thật thà đáp: "Bẩm thiếu chủ, bình thường một chuyến khoảng hai ngàn, có giá trị cũng chỉ được một trăm đổ lại." Lâm Phong Miên gật đầu nói: "Đám Yêu tộc này bình thường các ngươi đều xử lý thế nào?" Dạ Hồ thành thật nói: "Bình thường sẽ sàng lọc một lần trên đường, có giá trị thì giữ lại đưa đến Trụy Phàm Trần." "Không có giá trị thì lúc tới Thanh Xuyên vương triều cập bờ sẽ trực tiếp đem số lượng lớn giao cho người của Thanh Ngọc vương triều." Lâm Phong Miên bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách Tư Mã Lam Dư, nữ nhân kia lại ở Thanh Xuyên vương triều, thì ra là chờ để thu hoạch sao? Ám Long các này cũng thật thông minh, trực tiếp đem địa phận vận chuyển giao cho Thanh Ngọc vương triều, còn mình thì chỉ mang lượng nhỏ hàng tinh phẩm. Hắn vừa ở trong cung điện dưới lòng đất đã thấy không ít Hồ tộc, đoán chừng đây đều là tộc nhân của Tô Mộ. Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, Hồ tộc bất luận nam hay nữ, đa phần tướng mạo đều không tầm thường. Vì vậy nên không bị giao cho Thanh Ngọc vương triều giết yêu lấy đan, mà là bị đưa đến chỗ này, treo giá. Hắn thần sắc cổ quái nói: "Thanh Ngọc vương triều muốn ngươi đem số Yêu tộc này cũng giao ra?" Dạ Hồ gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Nghe nói là ý của Thanh Ngọc vương, nhưng ta không dám tùy tiện đáp ứng." Lâm Phong Miên không khỏi có chút suy tư, trong khoảng thời gian này hắn cũng luôn chú ý tình hình chiến đấu giữa hai đại hoàng triều. Sau khi tập kích bất ngờ Ngọc Bích thành thất bại, Bích Lạc hoàng triều ở Bình Dung vương triều cũng liên tiếp gặp trái đắng, không chiếm được chút lợi nào. Bình Dung Vương tự thân xuất mã, biểu hiện ra tài năng quân sự đỉnh cấp, cùng Bích Lạc hoàng triều trên chiến trường chính diện đánh có qua có lại. Bích Lạc hoàng triều tuy có lượng lớn yêu binh, nhưng không chịu nổi Thanh Vân Vương chỉ huy kém cỏi, bị tiêu hao hết lớp này đến lớp khác. Cái tên Thanh Vân Vương Tư Mã Thanh Vân này là hoàng trưởng tử của Bích Lạc hoàng triều, là người bảo thủ, nhưng mà tài năng quân sự thực sự không thể nói hết. Nếu không phải còn có hoàng trưởng tôn Tư Đồ Lam Tang ở đó, e rằng đã bị Quân Phong Nhã đánh cho tan tác rồi. Nhưng dù như vậy, đại quân Bích Lạc hoàng triều vẫn bị ngăn ở trước Thiên Hải quan, không thể tiến lên được. Chiến sự nhất thời rơi vào bế tắc, Quân Viêm cứ theo thành mà thủ, cũng chỉ vui vẻ cùng Bích Lạc hoàng triều hao tổn. Xét cho cùng, Bích Lạc hoàng triều tác chiến quy mô lớn như vậy, mỗi ngày tiêu hao trận pháp, tu sĩ và yêu binh đều là một con số trên trời. Mà Quân Viêm hoàng triều là chủ tràng tác chiến, đánh phòng thủ chiến và đánh lâu dài, có ưu thế hơn bọn họ rất nhiều! Bích Lạc hoàng triều lúc này đã đâm lao phải theo lao, bởi vì kiểu quốc chiến quy mô lớn thế này, một khi chiến bại, hậu quả thật khó lường. Nguyệt Ảnh hoàng triều chính là tấm gương, chủ chiến lực bị đánh bại, quốc khố bị cướp, mấy ngàn năm tích lũy hủy hoại chỉ trong chốc lát, đến cả long khí cũng suýt chút nữa tan. Sự tình sau còn phải cắt đất bồi thường, cúi đầu làm nhỏ, từ đó không thể gượng dậy nổi, cả ngàn năm cũng không hồi phục nguyên khí được. Lúc này Bích Lạc hoàng triều giống như kẻ đỏ mắt ham mê cờ bạc, chỉ muốn đánh một trận lật bàn, bắt đầu dùng hết sức mạnh toàn quốc. Bọn họ chỉ có thể không ngừng gia tăng số lượng yêu binh, chiêu mộ tu sĩ xông ra chiến trường, hòng dựa vào ưu thế về số lượng mà đè sập Quân Viêm hoàng triều. Vào thời điểm quan trọng này, giá trị Yêu tộc tăng đột biến, có tiền cũng không mua được, đủ loại vật tư chiến lược cùng giá đan dược tăng vọt. Lâm Phong Miên nhìn nhỏ mà thấy lớn, từ việc Thanh Ngọc vương ngay cả Yêu tộc cũng không tha, có thể thấy Bích Lạc hoàng triều đã cùng đường mạt lộ. Tiếp theo, e rằng ngay cả linh sủng cũng không tha mất? Thấy Lâm Phong Miên rất lâu không nói gì, Dạ Hồ không khỏi nhắc nhở: "Thiếu chủ?" Lâm Phong Miên hoàn hồn lại, thản nhiên nói: "Ngươi cứ tiếp tục câu giờ với bọn họ, số Yêu tộc này đều giữ lại trước đã!" "Ngươi bảo người Ám Long các nghe ngóng tin tức về Trào Phong, có tin gì thì lập tức báo cho ta!" Dạ Hồ khẽ gật đầu, hai người trao đổi ngọc giản truyền tin, rồi rời khỏi địa cung. Lâm Phong Miên không ở lại lâu, trực tiếp đứng dậy cáo từ rồi đi, Dạ Hồ nhiệt tình tiễn một đoạn. Ba người đi ra ngoài, Dạ Hồ dáng vẻ thướt tha mềm mại đi ở phía trước, dáng dấp yểu điệu. Rõ ràng bầu trời vẫn là trăng lưỡi liềm, mà Lâm Phong Miên đã sớm nhìn thấy cảnh trăng tròn rồi. Lạc Tuyết ho khan hai tiếng nhắc nhở: "Đồ háo sắc, nhìn đường đi, ngươi coi chừng bị rơi xuống kênh đó!" "Câu nào cơ?" Lâm Phong Miên theo phản xạ có điều kiện hỏi. Lạc Tuyết nghĩ kỹ một hồi, mới phản ứng được, rõ ràng phun ra một chữ cút. Cái đồ háo sắc này, hết cứu thật rồi! Lâm Phong Miên đang hơi xấu hổ, thì sau khi rẽ một khúc lại gặp phải tình huống còn lúng túng hơn. Ở đầu một hành lang khác, Hồng nương kia vẻ mặt tươi cười dẫn theo ba "nam tử" đi tới. Gặp Dạ Hồ thì Hồng nương vội vàng cung kính nói: "Các chủ!" Dạ Hồ khẽ gật đầu, lại phát hiện Lâm Phong Miên cùng ba nữ nhân giả nam kia mắt lớn trừng mắt nhỏ. Tình cảnh có chút ngượng ngùng, một lúc sau, mấy người đồng thanh: "Sao các ngươi lại ở đây?" Dạ Hồ một mặt hiếu kỳ hỏi: "Công tử, các người quen nhau sao?" Lâm Phong Miên cười khan một tiếng, ngượng ngùng đáp: "Quen!" Dạ Hồ thản nhiên cười nói: "Ha ha, chẳng lẽ ba vị mỹ nhân này là cố ý tới tìm công tử đó hả?" Nàng là Hồ tộc, Ôn Khâm Lâm ba người dù cải trang nam nhi, nhưng hương khí quanh năm suốt tháng trên người không thể nào giấu được nàng. Theo cách nói của Lâm Phong Miên thì đều "ngon miệng" hết! Lâm Phong Miên không hiểu tại sao Ôn Khâm Lâm ba người lại ở đây, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Chu Tiểu Bình kiêu hừ một tiếng: "Tốt rồi, trách không được tên nhà ngươi biến đâu mất, thì ra là chạy tới chỗ này phong lưu khoái hoạt!" Lâm Phong Miên luống cuống không thôi, thật là đúng là "nhân sinh nơi nào không gặp lại", trùng hợp lại gặp nhau đi dạo thanh lâu. "Tiểu Bình, ngươi hiểu lầm rồi, ta đến đây là có chuyện quan trọng khác!" Hoàng Tử San liếc nhìn Dạ Hồ, mắt có tia dị quang chợt lóe, cười nói: "Công tử, ngươi bận xong rồi hả?" Lâm Phong Miên khẽ gật đầu, Hoàng Tử San mỉm cười nói: "Chúng ta cũng xong việc rồi, cùng đi thôi!" Lâm Phong Miên chỉ có thể chắp tay với Dạ Hồ, mập mờ liếc mắt ra hiệu, rồi đi theo mấy người cáo từ rời đi. Dạ Hồ đưa mắt nhìn mấy người rời đi, tò mò hỏi: "Mấy vị tiên tử này tới đây làm gì?" Hồng nương lúc này cũng có chút nhìn không thấu mục đích của mấy người kia, sắc mặt hơi cổ quái. "Bọn họ nói trên tay có lượng lớn yêu thú muốn ra tay, muốn để chúng ta giúp đỡ mai mối liên lạc với Thanh Ngọc vương tộc." "Nhưng giờ xem ra, bọn họ ngược lại càng giống tới đây bắt gian thì có!" Dạ Hồ cũng ngơ ngác, cau mày nói: "Xuất yêu thú sao?" Chuyện này còn cần tìm người khác, người bên cạnh các ngươi không phải đó sao? Một bên khác, Lâm Phong Miên đi theo Ôn Khâm Lâm mấy người rời khỏi Trụy Phàm Trần, một đường hướng về Sơn Hải Cư. "Sao các ngươi cũng ở trong Trụy Phàm Trần?" Lâm Phong Miên tò mò hỏi. Chu Tiểu Bình bĩu môi với hắn: "Ngược lại không giống ngươi, đi tầm hoa vấn liễu đấy thôi!" Lâm Phong Miên dở khóc dở cười nói: "Nếu ta thực sự đi tầm hoa vấn liễu, còn dẫn theo tiểu di tới làm gì?" Chu Tiểu Bình trợn mắt nói: "Ai mà biết các ngươi, ai biết chừng để trợ hứng... Ôi?!" Ôn Khâm Lâm vội vàng che miệng con bé, áy náy nói: "Chúng ta tới đây để nghe ngóng tin tức." "San di thăm dò được các chủ của Trụy Phàm Trần này rất tài giỏi, ở Thanh Ngọc vương triều này có rất nhiều mối quan hệ, nên chúng ta đến thử vận may." Hoàng Tử San tiếp lời nàng, giống như cười mà không cười nhìn Lâm Phong Miên: "Nhưng mà không ngờ, nghe nói vị các chủ này đang tiếp đãi quý khách, không ngờ lại là tiểu tử ngươi." Ánh mắt của nàng khiến Lâm Phong Miên rất chột dạ, có cảm giác như bị nhìn thấu, vội cười ha ha. "Thật là trùng hợp, ta cũng thăm dò được tin tức này, nên cố ý đến gặp mặt vị các chủ kia một lần." Hoàng Tử San thâm ý nói: "Vô Tà điện hạ, quả không hổ là người ở Bắc Minh." "Ta phải nghe ngóng mất cả ngày trời mới biết tin tức, điện hạ không bước chân ra khỏi nhà cũng biết, đúng là mánh khóe thông thiên mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận