Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 316: Nha đầu ngốc, ngươi sẽ không thật tại chờ ta a?

Chương 316: Nha đầu ngốc, ngươi sẽ không thật sự đang chờ ta đấy chứ?
Đi đến trước bàn huyết mạch trong thành, Quân Vân Thường hai người lại lần nữa nhỏ máu vào, kích hoạt trận bàn. Hiện tại chỉ cần vào được Quân Lâm thành, hai người liền có tư cách phong vương.
Sau khi kích hoạt bàn huyết mạch, mấy thuộc hạ của Quân Phong Nhã vội vàng chạy tới, quỳ xuống hành lễ nói: "Thuộc hạ đến chậm, xin điện hạ Phong Nhã thứ tội."
Quân Phong Nhã cũng không để ý chuyện bọn họ vừa rồi đứng ngoài cuộc, bình tĩnh khoát tay áo nói: "Đã chuẩn bị xong lối ra chưa?"
Người nam tử đứng đầu liền vội vàng gật đầu nói: "Rồi, hai vị điện hạ, Diệp công tử, mời đi theo ta."
Ba người đi theo người nam tử đến một tiểu viện yên tĩnh, Quân Phong Nhã cẩn thận kiểm tra một lượt mới bày trận pháp rồi vào ở.
Lâm Phong Miên nhảy xuống Sư Hống Thú, bình tĩnh bàn giao nói: "Chỉnh đốn một chút, hai ngày sau rời thành."
Quân Phong Nhã gật đầu, cho rằng hắn cố ý lưu lại thời gian để mình thu nạp lại bộ hạ cũ, trong lòng không khỏi hơi mừng.
Nhưng mà Quân Vân Thường biết rõ người mà hắn muốn chờ là Hoàng lão, nếu không thì hắn sẽ không phô trương thanh thế đặt chân như vậy. Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là do vết thương của Lâm Phong Miên vẫn chưa lành hẳn, cần một khoảng thời gian hồi phục.
Đây cũng là lý do tại sao hắn muốn dọa lùi đám tu sĩ Hợp Thể kia, chứ không phải trực tiếp ra tay. Tình hình hiện tại khác rồi, mấy tu sĩ Hợp Thể này chỉ có thể cho hắn kinh nghiệm chiến đấu có hạn. Nhưng nếu như hắn lộ vẻ mệt mỏi, e là sẽ có vô số ác lang xông lên xâu xé. Suy cho cùng, bí ẩn đột ngột tăng mạnh trên người hắn cùng với những bảo vật có thể tồn tại, thật sự quá sức mê người.
Rất nhanh, dưới sự bày mưu tính kế của Quân Phong Nhã, tin tức Lâm Phong Miên chém g·i·ế·t Lâu Chí Nghĩa, tiến vào Lâm Uyên thành được lan truyền ra ngoài.
Tin tức này như một viên đá làm dậy lên ngàn cơn sóng, dẫn đến sự chấn động như sơn băng địa chấn trong Quân Viêm hoàng triều. Không ít thuộc hạ của Quân Phong Nhã đã bỏ trốn nay há hốc mồm kinh ngạc, lần lượt trở về với vẻ mặt trung thành hấp tấp.
Quân Phong Nhã tự nhiên không cự tuyệt ai đến, lần nữa tiếp nhận những người này, lại nhận thêm không ít người đầu hàng tạm thời, đội ngũ lại lần nữa lớn mạnh.
Đêm trước khi đi, Lâm Phong Miên đã khôi phục không ít, cùng Quân Vân Thường ngồi trong lương đình ở sân nhỏ.
Quân Vân Thường lộ vẻ lo lắng trên mặt, không biết vì sao Hoàng lão mãi mà chưa đến, cũng không có tin tức gì.
"Hoàng lão bọn họ có phải gặp chuyện gì không?"
Lâm Phong Miên an ủi: "Có thể là do trễ nải trên đường thôi, đừng quá lo lắng, không chuẩn trên đường sẽ đụng mặt."
Quân Vân Thường "ừ" một tiếng, im lặng ngồi bên cạnh hắn bầu bạn.
Lâm Phong Miên tựa vào cột lương đình, nhìn lên trời sao đầy trời, tay nhỏ cầm bầu rượu uống.
Quân Vân Thường bất ngờ lén nhìn hắn, phát hiện hắn nhìn sang thì lại né tránh ánh mắt của hắn, một lát sau lại nhìn sang.
"Ngươi nhìn lén ta làm gì?" Lâm Phong Miên dở khóc dở cười nói.
"Ta không có, ta quang minh chính đại nhìn mà!" Quân Vân Thường lý sự khẳng khái nói.
Lâm Phong Miên có chút không biết nên khóc hay nên cười, xoa đầu nàng nói: "Không được học theo ta."
Quân Vân Thường lè cái lưỡi nhỏ thơm tho, hơi xúc động nói: "Diệp công tử, thật giống như đang mơ vậy, ta vậy mà sắp phong vương thật rồi!"
"Chờ đến khi ngươi phong vương thật rồi hãy nói, hiện tại còn chưa vào Quân Lâm đâu." Lâm Phong Miên bất đắc dĩ nói.
"Có Diệp công tử ở đây, nhất định không thành vấn đề!"
Quân Vân Thường lòng tin mười phần, ngược lại khiến Lâm Phong Miên có chút buồn cười.
Hắn trêu ghẹo nói: "Tiểu Vân Thường, nếu ta giúp ngươi l·iệ·t thổ phong vương, ngươi sẽ báo đáp ta như thế nào?"
Quân Vân Thường bĩu môi ra, hàng chân mày xinh đẹp nhíu lại, nghiêm túc suy nghĩ.
"Ta để ngươi làm thủ hộ giả lãnh địa?"
"Vậy chẳng phải là muốn ta nghe lệnh ngươi sao? Ngươi nghĩ hay đấy!"
"Vậy, ta đem đất phong cho ngươi?"
"Ta lười quản người, mà lại đó là đất phong của ngươi, sao ngươi lại cho ta được?"
"Quá đáng thì ngươi cưới ta thôi, chúng ta kết làm vợ chồng trên danh nghĩa, ta chính là của ngươi mà."
"Chân tướng đã rõ, Vân Thường, ta xem ngươi là bạn bè, ngươi vậy mà lại thèm muốn sắc đẹp của ta?" Lâm Phong Miên làm ra vẻ đau lòng nói: "Ngươi không những muốn ta giúp ngươi làm việc, còn muốn cả người ta nữa sao? Muốn ta không biết ngày đêm mà làm à?"
"Ghét...ta mới không nghĩ như vậy đâu chứ."
Quân Vân Thường xấu hổ liền cầm đôi tay trắng nõn như phấn đấm Lâm Phong Miên, Lâm Phong Miên thì khoa trương kêu muốn bị đánh c·h·ế·t rồi.
Tiếng cười đùa của hai người truyền ra xa, phảng phất vô tư vô lự, không bị thế tục quấy nhiễu, khiến người vô cùng ngưỡng mộ.
Lạc Tuyết nhìn chằm chằm cảnh tượng này, lại lặng lẽ thở dài.
Một lúc lâu sau, Quân Vân Thường nhìn Lâm Phong Miên, ánh mắt có chút sâu xa.
"Diệp công tử, có lẽ là hành động của ngươi quá không thể tưởng tượng, hoặc cũng có thể là ta suy nghĩ nhiều."
"Có đôi khi ta cảm thấy ngươi rất không chân thật, rõ ràng ngay trước mắt nhưng lại giống như xa không thể chạm tới vậy, tựa hồ tùy thời có thể biến mất."
Lâm Phong Miên có chút buồn cười, ta và ngươi tự nhiên là xa không thể chạm, giữa chúng ta cách nhau một khoảng không gian mà. Không chân thực cũng là bình thường, chính mình vốn không phải là Diệp Tuyết Phong chân chính, giống như yêu nghiệt tu luyện như Diệp Tuyết Phong, vốn không hề tồn tại.
Nếu trên thế gian này thật sự có Diệp Tuyết Phong, e là thế gian sẽ loạn mất.
Hắn nói đùa: "Biến mất à? Sẽ biến mất, không qua mấy ngày ta liền thành tiên đấy?"
Hắn chỉ nói đùa, nhưng Quân Vân Thường lại nghĩ thật.
Dù sao, với thiên tư mà Lâm Phong Miên thể hiện ra ngoài, phi thăng thật sự không phải là vấn đề gì.
Nàng buồn bã nói: "Diệp công tử là bậc Trích Tiên, đương nhiên là muốn trở về Tiên giới rồi...chẳng lẽ..."
Nàng càng nói giọng càng nhỏ, Lâm Phong Miên nhíu mày nói: "Chẳng lẽ cái gì?"
Quân Vân Thường cúi đầu, ngữ khí khó khăn nói: "Chẳng lẽ ta sẽ không gặp được công tử nữa sao?"
"Đúng vậy, suy cho cùng ta không phải người ở thế giới này, đối với nơi này mà nói, ta chỉ là một khách qua đường thôi." Lâm Phong Miên cũng có chút buồn rầu nói.
"Công tử, sau khi ngươi thành tiên, có tìm ta không? Ta có còn cơ hội gặp được ngươi không?" Quân Vân Thường không ngừng nói.
Lâm Phong Miên sờ đầu nàng, khẽ cười nói: "Muốn gặp ta à, vậy thì ngươi cố gắng tu luyện đi, tranh thủ phi thăng lên luôn."
"Tư chất của ta không tốt, lỡ như không phi thăng được thì sao?" Quân Vân Thường thất vọng nói.
"Vậy ngươi cứ sống ngàn năm vạn năm, chờ ta chuyển thế xuống tìm ngươi."
Lâm Phong Miên nửa thật nửa giả nói: "Đến lúc đó lỡ như ta lại là một phế vật, ngươi phải bảo bọc ta đấy."
Quân Vân Thường nghiêm túc gật đầu nói: "Ừm, ta sẽ cố gắng!"
Lâm Phong Miên khẽ cười một tiếng, nha đầu này đừng có bị chính mình l·ừ·a d·ố·i cho đến thành tiên thật. Đến Tiên giới mà phát hiện không có ai như vậy, chắc chắn vui lắm. Bất quá, theo quỹ đạo cố định, nha đầu này hình như thật sự sống đến ngàn năm, còn trở thành Bình Dung Vương nữa.
Hắn nhìn Quân Vân Thường ánh mắt không khỏi càng thêm dịu dàng.
Nha đầu ngốc, ngươi sẽ không thật sự đang chờ ta đấy chứ?
Ở xa trên lầu các, Quân Phong Nhã nhìn đôi trai tài gái sắc như thần tiên, trong mắt không khỏi hiện lên một tia ngưỡng mộ vô cùng.
Nếu Diệp Tuyết Phong này có thể vì mình mà sử dụng thì tốt biết mấy!
Nếu hắn là người của mình, dù lần này không thành công, thì cái ngôi vị hoàng đế kia cũng sớm muộn thuộc về mình!
Trong khoảnh khắc này, nàng nảy sinh một khao khát muốn trở thành nữ nhân của hắn. Với thiên tư của hắn, tuyệt đối xứng với mình.
Người nam tử xuất sắc như vậy, trên đời có thể tìm đâu ra người thứ hai?
Hơn nữa hắn dường như không hứng thú với quyền lực, đây chẳng phải là người bạn đời tốt nhất sao? Đến lúc đó hắn phụ trách tu luyện, trấn nhiếp quần thần, còn mình thì phụ trách nắm giữ quyền lực, còn cần phải chịu sự trói buộc của gia tộc sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng nhìn Lâm Phong Miên càng trở nên nóng bỏng, quyết tâm hơn.
Hắn là của ta! Không tiếc bất cứ giá nào, phải khiến cho kẻ này thần phục dưới váy mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận