Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 178: Phá vây

Chương 178: Phá Vây
Lạc Tuyết thỏa mãn ừ một tiếng, nhìn Lâm Phong Miên lựa chọn mà thấy khá hài lòng.
Lâm Phong Miên hít sâu một hơi, miệng lẩm bẩm, tay vung pháp kiếm hóa thành một thanh trường kiếm khổng lồ hướng hai người kia bay đi. Cùng lúc đó, hắn cả người giống như mũi tên ngự gió mà bay, theo sát phía sau.
Có Lạc Tuyết làm hậu thuẫn cho mình chỗ dựa, mình còn không dám cùng đám người này một trận chiến, vậy chẳng thà trốn ở cái thời không của mình còn hơn!
Linh lực ba động bốn phía khiến hai tên hắc y Kim Đan tu sĩ phát hiện Lâm Phong Miên, nhanh chóng phản ứng.
"Địch tập!"
Lâm Phong Miên thả phi kiếm đánh xuống, chia cắt hai người, rồi một kiếm chém về phía tên cầm trường côn.
Kiếm quang lưu chuyển, không khí dường như ngưng kết vì kiếm ý của hắn.
Hắc y Kim Đan tu sĩ kia huy động trường côn, cuồng phong nổi lên, lực lượng mãnh liệt, định đánh bay Lâm Phong Miên. Nhưng Lâm Phong Miên múa kiếm nhanh nhẹn, kiếm mang lóe lên, hóa giải cơn cuồng bạo lực đó, thành một làn gió nhẹ.
Thừa cơ, tên hắc y Kim Đan tu sĩ khác cầm trường đao, đao khí lạnh thấu xương, như hàn băng, chém về phía Lâm Phong Miên.
Đối mặt hai tên hắc y Kim Đan tu sĩ giáp công, Lâm Phong Miên vẫn tỉnh táo.
Pháp kiếm của hắn bay múa, kiếm quang lóe lên tạo thành phòng tuyến vững chắc.
Đao khí của trường đao chém vào phòng kiếm lập tức bị kiếm quang hóa giải, tan biến như giọt mưa gặp lửa.
Kiếm quang trong tay Lâm Phong Miên bỗng nhiên sáng lên, kiếm thế không hề dừng lại, tiếp tục chém về phía tên hắc y Kim Đan tu sĩ cầm trường côn.
Nhưng hai tên hắc y Kim Đan tu sĩ này phối hợp vô cùng ăn ý, một người công, một người thủ khiến hắn lâm vào thế bí.
Lâm Phong Miên biết những người khác đang đến, hắn cần phân hóa đối thủ, tìm sơ hở, tốc chiến tốc thắng.
Hắn nhẹ nhàng vụt lên, thân thể xoáy chuyển giữa không trung, vô số kiếm khí từ bên cạnh hắn bay ra, đánh tan công kích của địch.
Đồng thời, kiếm quang do Lâm Phong Miên dẫn động theo các hướng rơi xuống, cắm xuống xung quanh hai tu sĩ.
Hắn khẽ quát "Lôi Ngục!"
Từng đạo lôi đình óng ánh tụ lại từ tám phương, điện hồ lóe lên bao phủ hai tên Kim Đan tu sĩ vào trong.
Hai tên tu sĩ lập tức bị chia cắt, không thể hỗ trợ nhau.
Tên tu sĩ cầm trường côn không ngừng vung trường côn, cuồng phong gào thét, nhanh chóng đánh tan lôi đình.
Tên tu sĩ còn lại thì rõ ràng kém hơn, cả người thu mình lại, xung quanh nổi lên từng lớp đất đá, bảo vệ hắn bên trong. Dù ngăn được lôi đình công kích nhưng hắn bị giam ở một chỗ, không thể di chuyển.
Người Lâm Phong Miên tùy kiếm mà đi, kiếm phong lóe lên mang theo vô tận lôi đình, như sao băng xé toạc bầu trời đêm thẳng tới hắn.
"Thiên Lôi Dẫn!"
Tên Kim Đan tu sĩ vô cùng hoảng sợ, khó khăn giơ tay ngăn cản. Nhưng đã muộn, người Lâm Phong Miên chưa tới, lôi đã đến trước, lôi đình chớp mắt đánh tan tường đất của hắn.
Đồng thời, kiếm phong đâm xuyên phòng ngự, vô tận lôi đình theo kiếm rót vào thể nội, đánh nát Kim Đan của hắn.
Lúc này, tên Kim Đan tu sĩ cầm trường côn mới thoát khỏi Lôi Ngục của Lâm Phong Miên, nhưng đã quá muộn.
"Chết đi cho ta!"
Trường côn tu sĩ bộc phát ra lực lượng kinh người, trường côn trong tay nhanh chóng phình to, như một cây cổ thụ khổng lồ lao về phía Lâm Phong Miên.
Lâm Phong Miên thân hình biến chuyển, nhân kiếm hợp nhất hóa thành một cự kiếm cũng lựa chọn cứng đối cứng với đối phương.
Cự kiếm như kim so với cọng râu đụng vào trường côn, trường côn bị phá tan tành. Vào thời khắc sinh tử, trường côn tu sĩ buông tay, hiểm hách tránh né được công kích của Lâm Phong Miên.
Hắn che vết thương, giữ khoảng cách nhất định với Lâm Phong Miên, đồng thời lấy ra một lá phù chú, một chưởng vỗ xuống.
"Xích Hoàng Phù!"
Phù chú hóa thành một con Hỏa Phượng khổng lồ lao về phía Lâm Phong Miên, nơi Hỏa Phượng đi qua, núi đá tan nát, cây cối cháy rụi.
"Kiếm Thuẫn!"
Lâm Phong Miên dốc hết sức cắm trường kiếm xuống đất, trường kiếm phát ra ánh sáng chói mắt, hóa thành một cự kiếm chống đỡ đòn công kích.
Lúc hỏa diễm thiêu đốt che tầm mắt, hắn hóa thành lưu quang bay ra, thuận thế một kiếm chém đứt đầu tên tu sĩ cầm đao.
Cuộc chiến cuối cùng kết thúc, Lâm Phong Miên mệt mỏi quỵ xuống, lấy Trấn Uyên chém đứt trận kỳ.
Trận kỳ vừa đứt, cả trận pháp rung chuyển, nơi Lâm Phong Miên đứng nứt ra một đường nhỏ.
Hắn không do dự bay ra từ vết nứt, hóa thành lưu quang nhanh chóng biến mất trong đêm.
Giữa không trung, Hoàng lão cùng mấy người bị hơn hai mươi người vây công, liều chết bảo vệ Quân Vân Thường bên trong.
Quân Vân Thường cầm trong tay một lá bùa màu vàng, vũ y trên người tung bay, ngăn cách công kích từ bên ngoài. Nhưng tình hình bốn người không ổn, đối thủ quá đông, họ đã mệt mỏi.
Trận pháp lại vây khốn bọn họ, không thể thoát ra, thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
Trung niên nhân áo đen cầm đầu nhìn Quân Vân Thường cười nói "Điện hạ Vân Thường, đừng có cố chấp chống cự nữa, ngoan ngoãn đi theo chúng ta."
Thấy Quân Vân Thường vẫn bình yên, Hoàng lão và những người khác thì càng lúc càng bị thương nặng hơn, nàng không khỏi lộ vẻ áy náy.
"Hoàng lão, hay là..."
Hoàng lão đưa tay ngăn nàng lại, trầm giọng nói "Chỉ cần lão phu còn một hơi, nhất định sẽ bảo hộ điện hạ chu toàn!"
Trung niên nhân cầm đầu không vội, có trận pháp trong tay, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Đúng lúc này, cả trận pháp đột nhiên rung chuyển rồi liên tục lung lay. Hoàng lão cùng mọi người cảm thấy thân thể nhẹ hẳn, áp lực của trận pháp đã giảm xuống, mọi người đều phát hiện ra một kẽ hở xuất hiện.
Hắc y nhân cầm đầu giận dữ quát "Chuyện gì xảy ra, nhanh đi bịt lại chỗ hổng cho ta!"
Quân Vân Thường và mọi người tuy không rõ nhưng biết cơ hội phá vây của mình đã đến!
Hoàng lão trầm giọng nói "Mấy người mau dẫn điện hạ phá vòng vây, chỗ này giao cho ta!"
Quân Vân Thường mặt lộ vẻ không nỡ, nhưng biết không có thời gian nói nhiều, gật đầu "Hoàng lão, người bảo trọng!"
Hoàng lão không ngoảnh đầu lại trả lời "Điện hạ, người bảo trọng!"
Quan Minh và Dạ Lăng nhanh chóng dẫn Quân Vân Thường bay về phía Lâm Phong Miên vừa rời đi.
"Trốn đâu!" Hắc y nhân cầm đầu hét lớn một tiếng, một đao chém tới.
"Đối thủ của ngươi là ta!"
Hoàng lão đột nhiên hét lớn, cả người bay ra hàng loạt lá cờ nhỏ, xoáy chuyển không ngừng hướng xung quanh khuếch tán ra. Từng lá cờ nhỏ nhanh chóng lơ lửng giữa không trung, hô ứng lẫn nhau, vậy mà là muốn bố trí trận trong trận, trói buộc đám địch nhân này.
Mặt khác, Lâm Phong Miên không hề quay đầu chạy khỏi trung tâm chiến đấu, đột nhiên cảm thấy một luồng linh lực cường đại phía sau truyền đến.
Hắn kinh ngạc nói "Đây là?"
Lạc Tuyết giọng phức tạp nói "Có người tự bạo thân thể, không biết là ai."
Lâm Phong Miên ồ một tiếng "Chúc bọn họ may mắn."
Lạc Tuyết lần nữa tiếp quản thân thể, hóa thành một đạo lưu quang nhanh chóng rời đi, chuẩn bị tìm chỗ an toàn tiễn Lâm Phong Miên về lại thời không kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận