Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 608: Nào có cái này nhiều Thánh Nhân?

Chương 608: Nào có nhiều Thánh Nhân thế?
Yến hội phong ba hai ngày sau.
Hai ngày này, Lâm Phong Miên cùng Thượng Quan Quỳnh nói chuyện suốt đêm, làm công tác tư tưởng, khơi thông quan hệ, xử lý trên dưới.
Thượng Quan Quỳnh ăn hối lộ, là ăn đến đầy bồn đầy bát, tâm tràn đầy đủ, chỗ kín sữa tràn, thiếu chút nữa muốn mở cửa sau.
Nhưng mà mỗi lần Lâm Phong Miên định trên giường tu luyện đàng hoàng, đều luôn có người đến gây sự.
Hắn suýt chút nữa cậy quyền dùng riêng, kết quả còn chưa kịp đi vào vấn đề chính đâu, đã bị Quân Khánh Sinh từ ổ ấm ôn nhu kéo ra.
Quân Khánh Sinh nhìn Lâm Phong Miên vẫn còn ôm khư khư Thượng Quan Quỳnh, không khỏi có chút lo lắng.
Tiểu tử này có phải quá si mê chuyện nam nữ rồi không?
Nhưng mà nhìn Lâm Phong Miên đã tu vi Trúc Cơ tầng bốn, hắn lại không cãi được, cảm nhận được sự im lặng tương tự từ Đinh Bác Nam mấy người.
Tiểu tử này cứ mải chơi gái, kết quả tu vi cứ vù vù tăng lên?
"Vô Tà, chẳng phải ngươi nói muốn vì phụ thân tận tình chủ nhà sao?"
"Bây giờ chỉ còn ba ngày nữa là đến khảo hạch, sao ngươi vẫn không hề bị lay động?"
Lâm Phong Miên biết rõ hắn đang nói chuyện mình mang Nguyệt Ảnh Lam đi dạo Quân Viêm.
"Phụ vương, con định chờ khảo hạch xong sẽ đưa nàng đi dạo, bây giờ kỳ thi sắp đến, tu luyện mới là chính."
Quân Khánh Sinh cạn lời.
Mình còn trông cậy vào việc ngươi tạo ấn tượng tốt trước đó, thì mới được bảo kê trong kỳ thi.
Để sau kỳ thi mới đi?
Đến lúc đó thì hoa cúc cũng đã tàn!
Mà cái đó gọi là tu luyện của ngươi à? Ta ngại chẳng dám vạch trần thôi.
"Đi ngay một hai ngày nay thôi, không mất bao nhiêu thời gian đâu, không được lơ là khách quý!"
"Ta đã giúp ngươi hẹn công chúa Lam rồi, ngày mai ngươi cứ đến Sơn Hải các tìm nàng là được."
Lâm Phong Miên do dự nói: "Bây giờ ra ngoài không an toàn thì phải làm sao?"
Quân Khánh Sinh cho hắn ánh mắt trấn an, thản nhiên nói: "Về mặt an toàn thì ngươi không cần lo lắng."
"Bên ngươi có U Diêu, phía Nguyệt Ảnh thì có tôn giả đi theo."
"Ngươi đi dạo phố thôi, chẳng lẽ lại gặp phải Thánh Nhân sao? Nào có nhiều Thánh Nhân thế?"
Lâm Phong Miên còn có chút do dự, Quân Khánh Sinh tức giận nói: "Bớt giả bộ từ chối đi, ngươi ít nhiều cũng để người ta Thượng Quan tiên tử nghỉ ngơi chút đi."
Nhìn Thượng Quan Quỳnh tiều tụy, Lâm Phong Miên cũng có chút xấu hổ, liền không từ chối nữa.
"Nếu vậy, ngày mai con sẽ đi."
Thượng Quan Quỳnh đang rúc trong ngực hắn lại không có chút nào vui vẻ, còn muốn khuyên Quân Khánh Sinh đừng xen vào chuyện người khác.
Rốt cuộc kiểu nghỉ ngơi thế này nàng mới không muốn đâu.
Nàng cảm thấy mình gắng gượng một chút còn chịu được một ngày nữa, chỉ là suýt ngửa ra thôi.
Nhưng những lời này nàng đương nhiên không thể nói ra được.
Nếu không cái gã thích bàng môn tà đạo này chẳng phải được nước lấn tới sao?
Trước khi đi, Lâm Phong Miên đưa Quân Khánh Sinh ra ngoài.
Quân Khánh Sinh truyền âm: "Tối mai ngươi cứ tùy tiện ghé qua chỗ ta, tổ phụ ngươi muốn gặp ngươi."
Thấy sắc mặt Lâm Phong Miên khẽ biến, hắn tiếp tục: "Ngươi yên tâm, ta sẽ đi cùng ngươi, hắn không phải muốn tìm ngươi gây phiền phức, mà có thể giúp ngươi vượt qua kỳ khảo hạch này."
Lâm Phong Miên gật nhẹ đầu, không lộ vẻ gì tiễn Quân Khánh Sinh đi, sau đó suy tư.
Xem ra Quân Khánh Sinh đã nói chuyện xong với Quân Thừa Nghiệp, chỉ mong không phải bán mình.
Mình còn thắc mắc hắn không có việc gì lại tìm đến mình, chỉ vì ba cái chuyện nhỏ này, thì ra vai chính ở đây.
Mà bản thân thật sự không chắc có thể qua được kỳ khảo hạch, chẳng lẽ Quân Thừa Nghiệp muốn tìm đường lui cho mình?
Xem ra cái Hồng Môn yến này vẫn là phải đi thôi!
Ngày thứ hai, Lâm Phong Miên lưu luyến không rời rời giường, kỳ lạ nhìn Thượng Quan Quỳnh đang cuộn tròn như mèo nhỏ.
Nương môn này tối qua phát cuồng, suýt chút nữa làm Lâm Phong Miên mỏi eo, còn nghi ngờ nàng ăn vụng Hợp Hoan Tán của mình.
Lâm Phong Miên xoa xoa eo đi ra, Thượng Quan Quỳnh mơ màng tỉnh lại, vẫn còn cố gắng ngồi dậy.
Nàng nghiêng người, tay chống má, liếm môi đỏ mọng, ném cho hắn một cái mị nhãn.
"Về sớm một chút nha, em đang chờ anh trên giường đấy, về sớm sẽ có bất ngờ nha."
Lâm Phong Miên suýt nữa thì tiếc nuối không muốn ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn mặt mày ủ rũ dắt Minh lão cùng U Diêu đi ra ngoài.
Hắn vừa đóng cửa lại, Thượng Quan Quỳnh vừa nãy còn phong tình vạn chủng liền ngã thẳng xuống giường, ngủ say sưa.
Mệt muốn c·h·ết, mình đang làm cái gì vậy chứ?
Nửa canh giờ sau, Lâm Phong Miên không hứng thú mấy cùng Nguyệt Ảnh Lam đi trên phố, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Minh lão cùng U Diêu mấy người đi theo từ xa, Hứa thống lĩnh cũng vậy, không đến xem phong cảnh làm gì.
Nguyệt Ảnh Lam sánh vai cùng Lâm Phong Miên đi trên phố, nói cười vui vẻ, nhìn giống như một đôi trai tài gái sắc, nhưng thật ra bất hòa.
Nguyệt Ảnh Lam ban đầu chỉ ra ngoài giao tiếp, định nói vài lời khách khí, ai ngờ có vẻ như mình tự đa tình.
Đối phương thế mà còn không có hứng thú bằng mình, hoàn toàn là làm theo lệ thường, ứng phó người lớn!
Vị thiên trạch vương tử này tuy trông có vẻ nhiệt tình, nhưng trong mắt lại có cảm giác xa cách.
Có khi lời nói có vẻ suồng sã, nhưng giống như đang giả vờ.
Ánh mắt trong veo của hắn còn có chút nhàm chán, giống như chưa tỉnh ngủ vậy, không chỉ không có chút tình ý nào, thậm chí đến thưởng thức vẻ đẹp cũng không thấy.
Điều này làm cho Nguyệt Ảnh Lam luôn được khen ngợi sắc nước hương trời có chút không phục.
Nếu không phải những ánh mắt ngưỡng mộ của người đi đường, nàng đã hoài nghi không biết có phải dạo này mình tiều tụy đi không.
"Vô Tà vương tử có vẻ không vui?" Nguyệt Ảnh Lam cười nói.
Lâm Phong Miên ậm ừ, ngượng ngùng nói: "Tối qua ngủ không ngon thôi."
Thực ra, hắn không hứng thú gì với Nguyệt Ảnh Lam cả, hắn cũng không muốn làm phò mã Nguyệt Ảnh.
Mình sắp gặp được Vân Thường rồi, giờ lại đi trêu chọc công chúa Nguyệt Ảnh làm gì?
Hơn nữa hắn từng xuất hiện trước mặt Nguyệt Ảnh Lam rồi, lo bị nhận ra nên càng không có chút hứng thú nào.
Còn vẻ đẹp?
Thôi đi, hắn là người ngày nào cũng phải đối diện với mỹ nhân như Lạc Tuyết, Quân Vân Thường, miệng sớm đã kén ăn.
Tình d·ục?
Thượng Quan Quỳnh một đêm cố gắng cũng không phí hoài, lúc này Lâm Phong Miên thánh hiền như phật, lòng như mặt nước tĩnh lặng.
"Xem ra vương tử thức trắng đêm tu luyện, thật là khắc khổ, trách không được thời gian ngắn đã đột phá một tầng." Nguyệt Ảnh Lam cười nói.
Lâm Phong Miên vậy mà không cãi lại được, một mặt nào đó cũng coi như rất chăm chỉ.
"Cũng tạm thôi, cũng tạm thôi."
Nguyệt Ảnh Lam cười nói: "Nghe nói ở đây có một con đường Dịch Bảo, thường có người đào được bảo vật, điện hạ có hứng thú cùng ta đi xem không?"
"Nếu công chúa Lam có hứng thú thì cứ đi xem thôi."
Lâm Phong Miên không hề có ý kiến, tay phe phẩy quạt giấy, cùng Nguyệt Ảnh Lam đi về phía đường Dịch Bảo.
Hai người đến đường Dịch Bảo, chỉ thấy nơi đây muôn màu muôn vẻ, người người chen chúc, vô cùng náo nhiệt.
Không ít người đều trực tiếp mở bao quần áo ra, bày đồ mình có lên mặt đất, đổi đồ lấy đồ, hoặc là bày hàng quán đơn giản.
Chỉ cần giá cả hợp lý, thì có thể tiến hành giao dịch, coi như là hoàn thành mua bán.
Thật ra, ở đây mặc dù có người đào được bảo bối thật, nhưng phần lớn đều là đồ giả hoặc hát đôi.
Bảo bối thật thì sao có thể dễ dàng bỏ lỡ mà vừa hay để người khác phát hiện được?
Đặc biệt là hiện tại các bên tụ tập, hỗn loạn như cá tôm thời điểm này, thì đây càng là thời cơ tốt để người khác đục nước béo cò.
Để tránh có người bị lừa, hoàng triều Quân Viêm đã phái tu sĩ đến trấn giữ, làm người chủ trì công bằng.
Lúc này trên phố người đi lại tấp nập, biển người nhốn nháo, Lâm Phong Miên và Nguyệt Ảnh Lam đi trong đám người, đâu đâu cũng là những người chen chúc.
Có vài kẻ lông bông thấy Nguyệt Ảnh Lam xinh đẹp như hoa như ngọc, quần áo lại đặc biệt nên tranh thủ người đông để giở trò.
Lâm Phong Miên cực ghét hành vi này, dám động vào người bên cạnh thiếu gia sao?
Hắn đi trước mặt Nguyệt Ảnh Lam, hơi dùng thân thể che chở nàng, có người dám xông lên giở trò là hắn lập tức không nể tình mà dạy dỗ một trận.
Có người không phục, Lâm Phong Miên trực tiếp lấy ra lệnh bài thiên trạch vương tử, làm bọn chúng sợ tè ra quần.
Nguyệt Ảnh Lam lặng lẽ đi sau lưng Lâm Phong Miên, nhìn hắn đi phía trước mở đường, không khỏi lộ ra ý cười.
Gã này vẫn còn có chút phong độ, cái kiểu này mà làm hộ hoa sứ giả thì rất phù hợp đấy.
Lâm Phong Miên cũng không quên cưỡi ngựa xem hoa lướt qua các sạp hàng ven đường, muốn thử vận may.
Ai mà không có máu đào bảo chứ?
Nhưng mà tiếc là không có Lạc Tuyết bên cạnh, chỉ bằng kinh nghiệm của hắn thì khó mà thấy được bảo bối gì.
Ở góc xa không xa, một bóng dáng mơ hồ đang nhìn Lâm Phong Miên bực bội phe phẩy quạt giấy, vẻ mặt như đang suy tư điều gì.
Thân hình nàng biến đổi, hóa thành một ông lão gầy gò, bước ra ngoài, để lại một vệt nước phía sau.
Nữ tử biến thành ông lão liền trải sạp hàng ở một chỗ trống trên đường, đặt lên một đống đồng nát sắt vụn gỉ sét.
Nàng lại lấy ra một giỏ trúc, cắm đầy thiết kiếm loang lổ gỉ sét, không ít cái đã sắp mục nát.
"Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, kiếm thần thượng cổ khai quật từ di tích vô tận hải, còn có đủ loại bảo vật thượng cổ xuất thế từ di tích dưới đáy biển."
Bạn cần đăng nhập để bình luận