Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 896: Ôn công tử, cần thiết cho ngươi tìm hai cái màn thầu sao?

Chương 896: Ôn công tử, có cần ta tìm cho ngươi hai cái bánh bao không?
Thượng Quan Quỳnh gặp thành công lừa gạt được Thượng Quan Ngọc, tảng đá lớn trong lòng liền rơi xuống. Nàng kéo tay Thượng Quan Ngọc nói: "Uất ức Ngọc Nhi, tiếp theo để tỷ tỷ đối phó hắn là được rồi."
Thượng Quan Ngọc do dự một chút, quả quyết lắc đầu nói: "Không, vẫn là để ta đi!"
Thượng Quan Quỳnh ngây người, kinh ngạc nói: "Vì sao vậy?"
Ngọc Nhi đây là ăn tủy biết vị rồi? Không thể nào! Thượng Quan Ngọc nhìn nàng khẽ mỉm cười nói: "Ta không thể để tỷ tỷ chịu thiệt mãi, lần này để ta!" "Hắn nếu còn dám động tay động chân, ta liền thiến hắn, dù sao tiểu tử này cũng là Kim Đan, chuyện đó cũng có thể mọc lại được mà!"
Tuy Thượng Quan Quỳnh nói rất có lý, nhưng trực giác của người phụ nữ mách bảo nàng luôn cảm thấy hai người có gì đó mờ ám. Thượng Quan Quỳnh hoảng hốt, vội khuyên nhủ: "Ngọc Nhi, tỷ quen rồi, để tỷ đi, không thể để muội chịu ủy khuất được."
Thấy vậy, Thượng Quan Ngọc càng thêm kiên định, trực tiếp nói: "Tỷ tỷ, ý muội đã quyết!"
Nói xong, nàng trực tiếp đi ra ngoài, Thượng Quan Quỳnh mộng luôn, đứng tại chỗ xoắn xuýt không ngừng. Lần này hỏng rồi, Ngọc Nhi chắc chắn nói được làm được! Mà cái tiểu tử kia lại là loại tính cách ăn mềm không ăn cứng, nếu bị làm nhục như vậy, chắc chắn không chết không thôi.
Ai, Ngọc Nhi, ngươi đây là muốn hủy đi hạnh phúc nửa đời sau của ta đó! Hay là mình nên dứt khoát nói rõ với tiểu tử kia, phòng ngừa hắn chết mà không hiểu chuyện gì. Nhưng với tính cách của tiểu tử kia, nếu biết hai người là chị em, e là sẽ tâm tâm niệm niệm Ngọc Nhi mất. Nhân phẩm của hắn, nàng quá rõ rồi!
Nghĩ tới nghĩ lui, Thượng Quan Quỳnh vẫn là dậm chân, quay người theo mật đạo hướng Hợp Hoan điện mà đi. Nàng tính toán sẽ chạy về điện trước Thượng Quan Ngọc, truyền âm báo cho Lâm Phong Miên sự việc này, phòng ngừa hắn bị đánh tới gà bay chó sủa. Nếu tiểu tử kia dám ra tay với Ngọc Nhi, mình sẽ chết cho hắn xem.
Nhưng khi Thượng Quan Quỳnh về tới điện, mới phát hiện người đã đi hết cả rồi. Trong điện chỉ có một mình Minh lão nhàn nhã ăn linh quả, uống chút rượu, thưởng thức ca múa. Thượng Quan Quỳnh thầm than một tiếng, thấy thiên ý như vậy, chỉ có thể hi vọng Triệu sư muội có thể nhắc nhở một hai.
Trong khu rừng rậm gần Thanh Cửu Phong của Hợp Hoan Tông. Hạ Vân Khê cảnh giác nhìn xung quanh, mới đi vào trong rừng, có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì. Hôm nay, nàng đột nhiên nhận được một ngọc giản truyền tin, nội dung bên trong khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
Ôn công tử và Chu cô nương mà nàng từng quen ở Đông Hoang đã tới! Họ đã gặp Vương sư tỷ, và cách nàng nhận được tin này cũng do sư tỷ báo. Bọn họ đã biết chuyện của Lâm sư huynh, lần này tới là để cứu sư huynh và cả mình, hy vọng mình có thể phối hợp.
Hạ Vân Khê vừa mừng vừa sợ, do dự một hồi vẫn là quyết định dựa theo vị trí trên tin nhắn mà đến điểm hẹn. Nàng mới vào rừng chưa lâu thì một giọng nói mừng rỡ vang lên: "Vân Khê, Vân Khê, bên này!"
Hạ Vân Khê nghe vậy vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một cái đầu nhỏ ló ra từ bụi cỏ cách đó không xa, chính là Chu Tiểu Bình. Nàng đang kích động vẫy tay với mình, bên cạnh là một người nam tử tuấn tú như ngọc thụ lâm phong.
Người tới chính là Ôn Khâm Lâm hai người, bọn họ đã thuận lợi trà trộn vào trong lúc đổi ca trực. Ban đầu có chút bất ngờ, bị người phát hiện ra, Ôn Khâm Lâm đối mặt với nguy hiểm bị bắt tại Ngọc Long Phong. Nhưng bên ngoài đột nhiên trở nên náo nhiệt, hình như có khách quý đến, vì thế mà họ đã tránh được một kiếp.
Hạ Vân Khê mừng rỡ chạy tới, kinh ngạc nói: "Ôn công tử, Tiểu Bình, thật sự là các ngươi sao?" Ôn Khâm Lâm khẽ gật đầu: "Hạ cô nương, đã lâu không gặp!"
Chu Tiểu Bình lập tức nhào tới ôm lấy Hạ Vân Khê, kích động cọ tới cọ lui vào người nàng: "Vân Khê, ta nhớ ngươi chết mất, ngươi không sao chứ?" Hạ Vân Khê ôm lấy nàng, có chút khó chịu nói: "Ta không sao, nhưng sư huynh hắn..."
Ôn Khâm Lâm thở dài nói: "Chuyện của Lâm huynh chúng ta đã nghe, lần này chúng ta đến là vì Lâm huynh, hy vọng Hạ cô nương có thể phối hợp cứu Lâm huynh ra ngoài."
Chu Tiểu Bình cũng khôn hơn một chút, học theo cách giành nói: "Vân Khê yên tâm, chúng ta sẽ không làm gì bất lợi cho Hợp Hoan Tông đâu!"
Hạ Vân Khê cười nhạt: "Ta đương nhiên tin hai vị!" "Chỉ là trong tông có nhiều cao thủ, lại phòng bị nghiêm ngặt, làm sao chúng ta cứu được sư huynh?"
Chu Tiểu Bình vỗ vỗ ngực, tự hào nói: "Vân Khê yên tâm, lần này ta mang theo người giúp đỡ tới! Tiểu dì của ta là tu sĩ Hợp Thể cảnh, chỉ cần Hợp Hoan Tông không có tu sĩ Hợp Thể thì không ai ngăn được chúng ta!"
Ôn Khâm Lâm vội bổ sung: "Hạ cô nương yên tâm, chúng ta không muốn đối địch với Hợp Hoan Tông, cướp người là biện pháp cuối cùng." Nàng lấy ra một khối ngọc kính trông như bát quái, giới thiệu: "Đây là một trận truyền tống nhỏ, mỗi lần có thể đưa năm người đi! Trận truyền tống kia được bố trí ở bên ngoài, chỉ cần chúng ta tìm được Lâm huynh thì có thể dùng nó để mang huynh ấy đi!" "San di đang tùy cơ ứng biến ở bên ngoài Hợp Hoan Tông, dù sự việc bại lộ thì dì ấy cũng có thể giúp chúng ta chống đỡ, mang bọn ta rời đi."
Hạ Vân Khê do dự nói: "Vậy cha mẹ của sư huynh thì sao? Rời khỏi Hợp Hoan Tông rồi chúng ta sẽ đi đâu?"
Ôn Khâm Lâm thản nhiên cười: "Hạ cô nương có thể yên tâm, chúng ta đã sắp xếp xong cho cha mẹ huynh ấy rồi." "Đến lúc đó các ngươi cùng nhau về Đông Hoang với chúng ta, cho dù Hợp Hoan Tông lợi hại thế nào cũng không dám đến Đại Chu bắt người đâu."
Chu Tiểu Bình gật đầu, hào khí vỗ ngực nói: "Vân Khê yên tâm, nhà ta cũng có chút của cải, nuôi các ngươi dư dả!" Nhìn bộ ngực của nàng đập lên phập phồng, Ôn Khâm Lâm không khỏi lắc đầu. Nha đầu này, ngày nào cũng vỗ, trách sao mãi chưa lớn!
Hạ Vân Khê thấy bọn họ chuẩn bị chu đáo như vậy thì trịnh trọng thi lễ một cái: "Vân Khê cảm tạ hai vị vì sư huynh."
Ôn Khâm Lâm vội đỡ nàng lên, cười nói: "Hạ cô nương nói nặng lời rồi, chúng ta đều là bạn bè." Hạ Vân Khê thản nhiên cười, nghiêm túc gật đầu: "Tốt, vậy nhờ cả hai vị, ta cần phải làm gì?" Cho dù phải phản bội tông môn, nàng vẫn quyết định cứu Lâm Phong Miên, không nỡ để hắn tiếp tục bị giam trong hàn lao chịu khổ.
Chu Tiểu Bình lập tức vui vẻ nói: "Ngươi tìm cách dẫn chúng ta đến chỗ hắn bị giam là được, còn lại giao cho chúng ta!"
Hạ Vân Khê liên tục gật đầu, sau đó có chút buồn rầu nhìn Ôn Khâm Lâm. "Tiểu Bình thì còn dễ, chứ Ôn công tử ăn mặc thế này, đi trong Hợp Hoan Tông e là bất tiện!" Ôn Khâm Lâm cả hai cũng nhận thấy, ở Hợp Hoan Tông này không có nam nhân nào được tự do đi lại cả.
Chu Tiểu Bình cười hì hì nói: "Vậy phiền Hạ cô nương chuẩn bị cho chúng ta hai bộ y phục của Hợp Hoan Tông."
Hạ Vân Khê không nhịn được bật cười. "Cũng phải, ta ngược lại quên mất, Ôn công tử giả nữ trang đúng là tuyệt nhất, đến ta cũng phải cảm thấy tự ti."
Gương mặt xinh đẹp của Ôn Khâm Lâm tối sầm lại, phải mặc mấy bộ trang phục hở hang bại tục đó sao? Nhưng lúc này không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể chấp nhận. "Vậy làm phiền Hạ cô nương chuẩn bị cho ta một bộ quần áo cỡ lớn hơn chút, vải vóc nhiều chút càng tốt."
Hạ Vân Khê lúng túng nói: "Ta cố hết sức, đáng tiếc quần áo của ta không vừa với ngươi, ta chỉ có thể đi mượn của mấy sư tỷ khác!" "Ôn công tử, có cần ta tìm cho ngươi hai cái bánh bao lớn không? Mà bánh bao đó thì hơi khó kiếm…"
Chu Tiểu Bình cười nói: "Không cần, không cần đâu, sư huynh nàng thích ăn bánh bao, trên người mang theo hai cái bánh bao lớn rồi!" "Chỉ là sư huynh ăn nhiều cơm, nên ăn bánh bao cũng lớn hơn, ngươi kiếm quần áo lúc đo kích thước thì cố gắng rộng ra chút, không thì ta sợ sư huynh không mặc vừa."
Hạ Vân Khê ngơ ngác gật đầu, còn Ôn Khâm Lâm thì liếc nhìn Chu Tiểu Bình đang cười trên nỗi đau của người khác. Bất quá Hợp Hoan Tông này đều là nữ nhân, không có nam nhân đi lại, nàng cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. Chỉ là nàng đã đánh giá thấp mức độ hở hang của quần áo Hợp Hoan Tông, cũng không ngờ Hợp Hoan Tông lúc này lại có nam nhân, mà còn là người quen nữa chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận