Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 228: Không chính kinh lão thụ yêu

Quân Vân Thường đầu tiên là ngẩn người, Diệp công tử chẳng phải là Xuất Khiếu sao? Sao còn cần phải đi tiểu? Nhưng mà rất nhanh nàng liền lấy lại tinh thần, hắn đây rõ ràng là phát giác ra được việc khó nói của mình, cố ý cho mình bậc thang để xuống. Nàng vừa cảm động trước sự cẩn thận và quan tâm của Lâm Phong Miên, lại vừa không chịu nổi đến mức muốn tìm cái nơi nào đó đào cái lỗ mà chôn mình xuống. Trước kia trên đường có Dạ Lăng chiếu cố nàng, ngược lại sẽ không cảm thấy có gì bất tiện. Hiện tại cùng Lâm Phong Miên đơn độc lên đường, mới phát hiện mọi chuyện đều không tiện. Nhưng mà người có ba nỗi gấp, nàng cũng không quan tâm nhiều nữa, vội vàng đi vào trong bụi cỏ. Lâm Phong Miên đứng ở cách đó không xa, thấy cảnh này, liền thu thần thức vào trong cơ thể, nhìn lên bầu trời mây trắng lững lờ xuất thần.
“Ngươi tốt quá đó.” Lạc Tuyết hiếm khi khen hắn một hồi.
“Ta chỉ là cảm thấy da mặt nàng mỏng thôi, không có ý gì khác.” Lâm Phong Miên cười nói.
Lâm Phong Miên buồn bực chờ một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của Quân Vân Thường, trong lòng kinh hãi. Hắn liền bay qua đó, vừa đi vừa dùng thần thức tìm tòi, phát hiện Quân Vân Thường bị vật gì đó kéo lê trên mặt đất. Nàng mặc dù không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn không làm gì được. Quân Vân Thường thấy Lâm Phong Miên qua đến, liền hét lớn “Diệp công tử, cứu ta!”
Lâm Phong Miên nhanh chóng bay gần, Quân Vân Thường còn chưa kịp vui vẻ, lại đột nhiên phát hiện mình bị xách ngược treo ngược lên.
“A! Đừng nhìn!” Quân Vân Thường bị treo ngược trên không trung hướng về một gốc đại thụ bay đi, kinh hô một tiếng, dùng sức dùng tay che chắn váy. Nhưng đã muộn, váy vẫn bị trọng lực làm tung lên, chỉ bảo trụ được nửa thân trên, cả lớp quần áo bó sát người cũng lộ ra ngoài. Lâm Phong Miên lúc này mới phát hiện bắt lấy nàng là cây đại thụ che trời kia, lúc trước tuy có lưu ý, lại không nghĩ rằng nó lại là một cái thụ yêu. Lúc này bắt lấy Quân Vân Thường chính là dây leo của thụ yêu này, trách không được trong vòng mười dặm không có sinh vật sống nào, hóa ra là bị thụ yêu này gây họa.
“Diệp công tử, đừng nhìn…” Quân Vân Thường mang theo chút nức nở nói.
“Không nhìn, không nhìn…” Lâm Phong Miên mặc dù những chỗ cần xem cũng đã nhìn qua không sai biệt lắm, nhưng mà hắn vẫn nghiêng mặt đi, dùng tay che mặt ra vẻ thanh bạch. Hắn vung tay lên, mấy đạo kiếm quang bay ra, chém đứt dây leo đang trói lấy Quân Vân Thường, sau đó bay qua ôm lấy nàng đang nhanh chóng rơi xuống. Một mảnh trơn nhẵn lọt vào tay, Quân Vân Thường lại một tiếng kinh hô, cả người sắp khóc đến nơi. Lâm Phong Miên lúc này mới phát hiện mình đưa tay vào trong váy, lúc này đang ôm lấy chỗ nào đó tròn trịa rồi. Nhưng mà tình huống khẩn cấp, hắn cũng không quan tâm được nhiều, trong lòng vừa động, Trấn Uyên hóa thành từng đạo kiếm quang chém toàn bộ những dây leo đang quấn quanh đến. Cây đại thụ to lớn ở phía xa dường như bị tức giận, từng đầu dây leo rũ xuống quấn lấy mà đến, giống như những con cự long.
“Vậy mà lại là thụ yêu Nguyên Anh cảnh hiếm thấy, các ngươi không biết là xui xẻo hay là may mắn nữa.” Lạc Tuyết thần sắc cổ quái nói.
Lâm Phong Miên ôm ngang Quân Vân Thường bay lên giữa những dây leo đầy trời, dở khóc dở cười nói “Cái này mà còn có thể may mắn à?”
Lạc Tuyết phổ cập kiến thức: “Cây yêu loại này đã mất linh trí, chỉ còn bản năng ăn uống, vì vậy mới nắm giữ thụ yêu chi tâm thuần túy đến cực điểm. Đây chính là tài liệu luyện khí tốt, rất khó tìm đó.”
Lâm Phong Miên cũng không quan tâm nó trân quý cỡ nào, chỉ biết mình không có tay, không dùng được thuật pháp, nếu không phải nhờ Huyễn Ảnh Mê Tung phối hợp với tà ảnh khó phân biệt thật giả, sợ là đã sớm bị bắt rồi.
“Vân Thường, ngươi ôm lấy ta, ta phải buông một tay ra.”
Quân Vân Thường hậu tri hậu giác, liền đưa tay ôm cổ hắn, giảm bớt trọng lượng. Nhưng mà làm nàng tiếc nuối là, Lâm Phong Miên buông ra là tay đang đặt ở trên vai nàng, một tay khác vẫn vững vàng nâng lấy nàng. Lâm Phong Miên cuối cùng cũng giải phóng được một tay, tay khẽ vẫy Trấn Uyên tới tay, chân đạp Thất Tinh Bộ.
“Thiên lôi trảm!” Theo tiếng oanh long long vang lên, một đạo thiên lôi óng ánh từ trời giáng xuống, phảng phất một cái Lôi Đình Chi Mâu xuyên thủng trời đất. Chỉ nghe một tiếng két, đại thụ kia bị chém thành hai nửa, dây leo nhỏ bé trong không trung nháy mắt hôi phi yên diệt, dây leo thô to cũng nhất thời rũ xuống vô lực.
Lâm Phong Miên thở phào nhẹ nhõm, khẽ hỏi “Ngươi không sao chứ?”
Quân Vân Thường trong lồng ngực đỏ mặt đến nỗi muốn chảy cả nước ra, mang theo tiếng khóc nức nở nói “Có chuyện, ngươi mau thả ta xuống, ta không nhịn được nữa rồi.”
Lâm Phong Miên a một tiếng, nhanh chóng rơi xuống đất, đặt nàng xuống. Quân Vân Thường cũng không quan tâm thêm nữa, quay đầu chạy vào trong bụi cây, chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Lâm Phong Miên không ngờ nàng lại xui xẻo như vậy, còn tưởng là nàng đi tiểu xong mới bị bắt cơ. Đây là vừa chuẩn bị đi tiểu thì đã gặp phải cái lão thụ yêu không đứng đắn này rồi sao? Nghe tiếng nước chảy, hắn định đi ra xa một chút, thì trong bụi cây truyền đến giọng nói khẩn trương của nàng: “Ngươi đừng đi, ta sợ…”
Lâm Phong Miên xấu hổ sờ sờ mũi nói “Ta vẫn ở đây mà!”
“Diệp công tử, ngươi vẫn còn chứ?”
“Ở đây…”
Một lát sau, cuối cùng cũng trì hoãn lại được, Quân Vân Thường nhìn xuống vũng nước dưới đất, không khỏi buồn từ trong lòng mà ra. Nghĩ đến những chuyện mới vừa rồi, nàng đau khổ che mặt, ngồi xổm trên mặt đất ô ô ô khóc lên. Đời này người đều mất mặt hết rồi, Bắc Minh chắc là không giữ được nàng. Nàng đang cân nhắc có nên bỏ trốn khỏi Bắc Minh hay không.
“Cái kia, Vân Thường à, ngươi không sao chứ?” Lâm Phong Miên muốn đi vào xem sao, nhưng lại dừng bước, chỉ có thể yếu ớt hỏi một câu. Nghe tiếng hắn, Quân Vân Thường lại khóc càng thương tâm hơn, không còn mặt mũi nào gặp người nữa. “Ta… ta không có… chuyện… ô ô… ngươi đừng lại đây.” Nghe nàng nói đứt quãng, Lâm Phong Miên và Lạc Tuyết dở khóc dở cười, thật là quá thê lương, mà còn có chút buồn cười nữa?
Qua một hồi lâu, Quân Vân Thường mới thu thập lại cảm xúc, mếu máo, mắt đỏ hoe. Mặc dù biết không nên, nhưng mà Lâm Phong Miên vẫn suýt bật cười, cảm thấy bộ dạng nàng như vậy còn đáng yêu hơn cả mấy công chúa khác nhiều.
“Không sao rồi chứ?” Lâm Phong Miên ôn nhu nói.
“Ta muốn tắm.” Bị thụ yêu kéo một hồi rồi lại khóc như mưa, Quân Vân Thường cảm thấy mình như con heo nhỏ lăn lộn trong vũng bùn, bẩn không thể tả.
Lâm Phong Miên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Được! Ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ.” Hắn điều động phi thuyền, mang theo Quân Vân Thường trước đi lấy thụ yêu chi tâm của thụ yêu kia. Hắn dùng Trấn Uyên chém vào thân cây, đại thụ cháy đen vang lên một tiếng rồi đổ xuống, tro bụi tung lên khắp nơi, kinh động vô số điểu nhi trong rừng. Lâm Phong Miên lấy ra thụ yêu chi tâm màu vàng mênh mông, rồi cất vào. Nhìn ánh mắt oán hận của Quân Vân Thường nhìn về phía thụ yêu kia, hắn cười nói: “Có muốn chém hắn mấy kiếm giải hận không?”
Quân Vân Thường do dự một chút, rồi lắc đầu: “Tiên thi không tốt ạ?”
“Ở đây có ai đâu, không cần phải mang bộ dáng công chúa làm gì.” Lâm Phong Miên nhịn không được cười nói.
Quân Vân Thường nghĩ lại cũng phải, mặt mình đời này đã mất hết, còn giữ gì cái bộ dạng làm gì nữa. Nàng oán hận đi lên đá vào cái cây hại mình mất hết cả mặt mấy cước, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Mặc dù nghe không rõ, nhưng mà Lâm Phong Miên vẫn có chút buồn cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận