Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 1073: Thiên tru

Bên ngoài Thanh Ngọc thành trăm dặm.
Nam Cung Tú lòng nóng như lửa đốt nhận được tin tức Lâm Phong Miên truyền đến, bảo các nàng đến Thanh Xuyên vương thành hội hợp.
Hoàng Tử San thở phào nhẹ nhõm, cứ như nếu không nhận được tin tức, nàng sẽ không giữ nổi Nam Cung Tú nữa rồi.
Nam Cung Tú một mực muốn nghịch hướng vận chuyển Càn Khôn Dịch Vị Trận, tính quay về tìm Lâm Phong Miên.
Nếu không nhờ Nguyệt Ảnh Lam ra sức an ủi, Nam Cung Tú đã sớm chạy đi mất.
Lúc này nhận được tin tức, Nguyệt Ảnh Lam cũng đưa tay xoa xoa ngực, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.
"Chúng ta đi nhanh thôi!"
Hoàng Tử San khẽ gật đầu, trực tiếp kích hoạt trận văn tự hủy của Càn Khôn Dịch Vị Trận dưới đất, sau đó cả đám người nhanh chóng rời đi.
Chu Tiểu Bình nghe thấy tiếng ầm ầm từ nơi xa truyền đến, không khỏi cau mày nói: "Chuyện này sẽ không liên quan đến bọn họ chứ?"
Ôn Khâm Lâm lắc đầu nói: "Chuyện này sao có thể, kia là hướng Thanh Ngọc vương thành mà!"
Chu Tiểu Bình gãi gãi đầu nói: "Chẳng lẽ Lam tỷ tỷ ném Bạo Phá Phù nhiều quá à?"
Nguyệt Ảnh Lam cạn lời: "Tiểu Bình, ta nào có nhiều Bạo Phá Phù thế!"
Đám người trăm mối vẫn không có cách nào giải thích, đành phải nhanh chóng rời đi.
Trong Thanh Ngọc vương thành, toàn bộ dân chúng đều hãi hùng, kinh hãi nhìn về phía vương cung.
Một khắc trước, bọn họ thấy một quái vật trông như ác quỷ, đầu đội thiên kiếp, bốc khói đen bay vào trong vương cung.
Sau đó, thiên kiếp không ngừng mà điên cuồng công kích Thanh Ngọc vương thành, dường như trong vương thành có yêu nghiệt nào đó.
Trận pháp của Thanh Ngọc vương thành và vương cung cũng toàn lực vận chuyển, chống đỡ lôi kiếp.
Trên bầu trời, thiên kiếp dường như cũng bị chọc giận, lôi đình càng lúc càng dày đặc, tiếng sấm vang vọng toàn thành.
Điều này khiến dân chúng trong thành thấp thỏm lo âu, nghi ngờ người vừa vào vương cung có phải là tà ma nghịch thiên gì đó hay không.
Nếu không sao có thể bị đánh liên tục không ngừng thế?
Không ít dân chúng ngu muội lần lượt quỳ xuống, cầu xin thượng thương trừng trị tà ma, phù hộ Thanh Ngọc vương triều.
Còn tà ma trong mắt bọn họ, chính là Tư Mã Thanh Ngọc vừa trải qua cửu tử nhất sinh trốn về.
Tư Mã Thanh Ngọc cũng không hiểu vì sao thiên kiếp này lại giống như vô tận, bình thường không phải chỉ có chín đạo sao?
Nhưng mà hắn phải chịu thiên kiếp đâu chỉ chín đạo, trên trăm đạo cũng có đi?
Mà lại thiên kiếp này rất quỷ dị, uy lực không hề tăng, chỉ là tần suất giáng xuống ngày càng cao.
Tư Mã Thanh Ngọc lại không biết, là do U Diêu chỉ vượt qua được đạo thiên kiếp thứ nhất.
Cho nên những thiên kiếp giáng xuống sau đó vẫn luôn là cường độ của đạo thiên kiếp thứ hai.
Suy cho cùng trong mắt mây sấm của thiên kiếp, lôi bị Song Ngư Bội ngăn trở, không được tính là độ kiếp thành công.
Thông thường, ba lần thiên kiếp đầu đều là để làm nóng người, uy lực không lớn.
Nếu không thì với trạng thái của Tư Mã Thanh Ngọc, cũng không thể nào chống đỡ lâu như vậy.
Nhưng dù là uy lực không lớn, cũng không chịu nổi mấy trăm đạo công kích với tần suất cao điên cuồng chứ!
Tư Mã Thanh Ngọc đã dùng hết thiên tài địa bảo trên người, mới gắng chống đỡ, thoi thóp trốn về thành.
Lúc này hắn liền bay vào trong bảo khố, tính lấy ít bảo bối kéo dài tính mạng, nhưng chỉ thấy một mảnh phế tích.
Đầu óc Tư Mã Thanh Ngọc như nổ tung, suýt nữa hộc một ngụm máu.
Bảo khố của bản vương đâu?
Cửu Chuyển Huyền Hoàng Thảo, tử Sâm ngàn năm, Chu Sa Tiên Nhị của bản vương,... Phượng Vũ Trường Sinh Thảo đâu?
Nhưng mà trước mắt đừng nói các loại tiên thảo linh đan, mà đến trận pháp bảo khố cũng tan hoang, khiến hắn chỉ muốn thổ huyết.
Tư Mã Thanh Ngọc chỉ có thể trốn vào trong trận pháp bảo khố, tranh thủ thời gian chữa thương, đồng thời truyền tin cho Tư Mã Lam Dư mau chóng mang linh dược đến.
Cùng lúc đó, hắn hạ lệnh cho toàn vương thành, đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vận chuyển trận pháp, chống đỡ thiên kiếp.
Mặc dù Tư Mã Lam Dư nhanh chóng đến, toàn thành trên dưới cũng đồng tâm hiệp lực vận chuyển trận pháp, ý muốn người định thắng trời.
Nhưng mà thiên kiếp cứng đầu vượt qua tất cả những gì người ta tưởng tượng, cuối cùng Tư Mã Thanh Ngọc vẫn không thoát khỏi cái chết.
Chỉ trong chớp mắt, trận pháp trong thành và vương cung lần lượt vỡ tan.
Một đạo lôi quang quán thông đất trời, rơi vào trong vương cung, lóe sáng nửa khắc mới ngừng.
Dân chúng trong thành chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ phẫn nộ từ trong vương cung, dường như có người không cam lòng giận mắng hư không.
Nhưng một lát sau, lôi đình tan đi, trong vương cung cũng yên tĩnh trở lại, mây kiếp chìm vào hư không biến mất.
Trời quang mây tạnh, thiên địa một mảnh bình hòa, dường như tất cả chưa từng xảy ra, chỉ là tai ai nấy vẫn còn ù.
Trong vương cung, nơi Ngự Thư phòng ngày trước giờ chỉ còn lại một cái hố sâu lớn.
Trong hố, thi thể không còn hình người của Tư Mã Thanh Ngọc nhanh chóng hư thối, hóa thành một vũng máu đặc sệt, dưới đất khói đen bốc lên xèo xèo.
Bốn phía Ngự Thư phòng, không ít người cực kỳ bi thương kêu lên: "Vương thượng!"
"Phụ vương!"
Tư Mã Lam Dư nước mắt đầy mặt ngồi sụp xuống đất, nhìn hố sâu còn bốc khói đen phía trước, nghẹn ngào khóc rống.
Một đám đại thần cùng thủ vệ trong cung hai mặt nhìn nhau, vừa rồi bọn họ tuy liên thủ chống lại thiên kiếp, nhưng không hiểu rõ.
Vì sao vương thượng lại rước phải thiên kiếp khủng bố như thế?
Vì sao sau khi vương thượng chết lại hóa thành máu đặc khói đen?
Chẳng lẽ vương thượng thật sự làm chuyện gì đó thương thiên hại lý, hoặc bị tà ma gì đó phụ thể, nên mới dẫn tới thiên tru?
Nhưng vừa rồi chỉ có Tư Mã Lam Dư cùng Tư Mã Thanh Ngọc trao đổi ngắn ngủi, những người khác chỉ thấy hắn sau cùng nghịch thiên mà lên, chết dưới thiên kiếp.
Cho nên đám người căn bản không hiểu chuyện gì đã xảy ra, bất quá trong mắt không ít người đều là vẻ tiếc nuối.
Tư Mã Thanh Ngọc trước khi chết đã từng tuyên bố ai nguyện ý vì Thanh Ngọc vương triều cống hiến năm trăm năm, hắn nguyện ý nhường ngôi vị!
Nếu như bình thường tự nhiên có vô số người muốn, suy cho cùng ngôi vị Vạn Tượng Đạo Tôn bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể thừa kế!
Nhưng thiên kiếp quá hung mãnh, dù Tư Mã Thanh Ngọc lặp đi lặp lại hạ thấp yêu cầu, vẫn không ai dám ra tay.
Suy cho cùng tử trùng của Tư Mã Thanh Ngọc đã bị hắn mang ra ngoài, gần như bị Quân Thừa Nghiệp tận diệt.
Số ít Hợp Thể cảnh tử trùng còn sót lại ở bảo khố thì cũng bị mấy người Nam Cung Tú tiện tay lấy đi.
Hiện nay các tu sĩ Hợp Thể trong cung đều là những người hai mang, sao có thể tự chuốc họa vào thân?
Cho nên bọn họ toàn bộ ra vẻ trung thành, bày tỏ mình là người thà chết cũng không muốn làm chuyện thí quân bất trung!
Những người muốn mạo hiểm vì trung nghĩa nhưng thực lực không tốt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tư Mã Thanh Ngọc thân tử đạo tiêu, ngôi vị lại về với thiên địa.
Lần này, chỉ có tu sĩ Hợp Thể Vạn Tượng Đạo mới có tư cách vào Hư Thiên Thần Cảnh tranh đoạt.
Có lão thần bước lên nhìn Tư Mã Lam Dư, bi thương nói: "Điện hạ, vương thượng đã về trời! Người đừng quá đau buồn, còn phải chủ trì đại cục."
Vừa rồi, trước khi Tư Mã Thanh Ngọc chết, ngoài cố nén đau đớn, tuyên bố tội đã rõ, tự nhận lỗi về mình.
Sau cùng còn truyền ngôi vị lại cho Tư Mã Lam Dư, lại yêu cầu nàng phải đạt Hợp Thể mới có thể kế vị.
Trước đó, ngôi vị bỏ trống, do Thánh Hoàng bệ hạ chỉ định người nh·iếp chính!
Tư Mã Thanh Ngọc còn trẻ khỏe, hoàn toàn không ngờ mình sẽ đột ngột qua đời như vậy, căn bản không cân nhắc tới hậu sự.
Nhưng dù sao cũng là người cả đời dùng quyền mưu, chỉ trong chớp nhoáng suy nghĩ cũng đã đưa ra kết luận.
Dòng họ hắn, coi như xong!
Đầu tiên hắn thất bại ở Ngọc Bích thành, lần này hắn không những không lấy được Quy Nguyên Đỉnh, mà cao thủ đi cùng cũng gần như toàn quân bị diệt.
Hiện nay quốc khố bị cướp, mà đến ngôi vị cũng không có người kế thừa, đại thế đã mất, chỉ có thể chờ đợi cơ duyên.
Vì vậy, Tư Mã Thanh Ngọc đem toàn bộ quyền lực trả về cho Thánh hoàng Tư Mã Hoàng Sơn của Bích Lạc Hoàng Triều, nhận hết mọi lỗi lầm về mình.
Chỉ cầu Tư Mã Hoàng Sơn nhìn tình phụ tử, để ý đến Tư Mã Lam Dư nhiều hơn, đợi nàng đạt Hợp Thể thì cho nàng lên lại ngôi vị.
Nếu như Tư Mã Hoàng Sơn muốn triệt để phế bỏ vị phiên vương này, hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể phó thác cho trời.
Lúc này, Tư Mã Lam Dư nào biết mình còn phải gánh vác gánh nặng chấn hưng dòng tộc, chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.
Nàng chỉ không thích hắn quản nhiều, không coi mình là gì cả, nhưng lại không muốn hắn chết!
Hắn rõ ràng luôn cố chấp, bày mưu tính kế như thế, vì sao lại chết thảm và đột ngột như vậy?
Tư Mã Lam Dư ngơ ngác đứng dậy, như xác không hồn nghe lão thần phân phó xuống từng mệnh lệnh.
Thu liễm hài cốt, báo tin cho Thánh Hoàng, phong tỏa toàn bộ, phong tỏa tin tức, sửa chữa khôi phục trận pháp trong thành, tìm người may mắn còn sống, làm rõ chân tướng… Một loạt chuyện khiến nàng hoa mắt chóng mặt, mà bởi vì trận pháp trong thành và trong cung đều song song h·ủ·y hoại, bảo khố lại càng nát bét.
Không ít người thừa cơ lẻn vào trong cung, càng khiến Thanh Ngọc vương triều đã rét vì tuyết lại thêm lạnh vì sương, đầu bù tóc rối.
Mặc dù Thanh Ngọc vương triều nghiêm lệnh cấm bàn tán về chuyện này, nhưng vẫn không đè được lòng thích hóng chuyện của dân chúng.
Suy cho cùng một quốc chi quân mang theo một đám cao thủ thần bí ra ngoài, cuối cùng chỉ có quốc quân trốn về, còn chết thảm dưới thiên kiếp, hóa thành máu đặc.
Chuyện này chớp mắt lan ra, đến nỗi những người không chết như Từ thống lĩnh cũng bị đám người thích ăn dưa làm ngơ.
Ngược lại các phiên bản truyền miệng đua nhau mọc ra, cái nào cũng có đầu có đuôi.
Có người nói bọn họ đào bới Tiên Phần thượng cổ, nên mới gặp phải quỷ dị.
Cũng có người nói, bọn họ đắc tội tiên nhân, bị trừng phạt từ trên trời giáng xuống, cuối cùng đều bị đánh chết.
Lại có người nói, tư mã nhất tộc về già không rõ, xung quanh thân thể Tư Mã Thanh Ngọc mọc đầy lông đỏ dị biến… Một thời gian rất dài, rốt cuộc Tư Mã Thanh Ngọc gặp phải chuyện gì vẫn luôn là bí ẩn không có lời đáp của Bích Lạc hoàng triều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận