Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 423: Tông chủ, chúng ta cái này tính không tính tắm uyên ương?

Chương 423: Tông chủ, chúng ta cái này tính không tính tắm uyên ương?
Hai ngày sau, hải Ninh Thành.
Phi thuyền cập bờ, một nam tử trẻ tuổi gánh một nữ tử tư thái xinh đẹp từ thuyền đi xuống.
Nữ tử kia tóc dài phấp phới, thân hình như thủy xà, mông đào căng tròn, mông eo cực kỳ kinh người, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng khiến người rục rịch muốn làm chuyện xấu.
Bắp chân thon dài của nàng khẽ đung đưa trước mặt nam tử, khiến người ta cũng phải thấp thỏm bất an.
"Ngọa Tào, cái chân kia có thể kẹp c·h·ết người a, tiểu tử này có phúc lớn."
"Ngươi hiểu cái gì, đây chính là cực phẩm pháo đỡ, tiểu tử ngươi có thể chống cự ba mươi hơi thở đã là giỏi lắm rồi."
Lâm Phong Miên không để ý đến những lời đàm tiếu, nhanh chóng gánh Thượng Quan Quỳnh rời khỏi bến tàu.
Phía sau hắn không biết từ lúc nào đã lặng lẽ có mấy người đi theo, nhưng thấy hắn tiến vào Sơn Hải cư trong thành thì không khỏi thất vọng rời đi.
Lâm Phong Miên không dừng chân, chỉ dùng lệnh bài của Thượng Quan Quỳnh để mượn dùng truyền tống trận của Sơn Hải cư, lặng lẽ rời thành.
Hắn dọc đường men theo mặt đất bay đi, rẽ trái rẽ phải, xác định không bị ai truy theo mới tăng tốc độ tiến lên.
"Tiểu tử ngươi ngược lại là có kinh nghiệm tránh né phong phú."
Thượng Quan Quỳnh không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, ở bên tai hắn cất giọng khen ngợi.
Lâm Phong Miên bất đắc dĩ cười nói: "Mỗi ngày bị đuổi giết, làm sao mà không có kinh nghiệm cho được?"
Trên đường trở về, Thượng Quan Quỳnh muốn truyền tin tức để người đến tiếp ứng, nhưng phát hiện tin tức gửi đến Hợp Hoan tông vẫn y như cũ như bùn lọt biển.
"Không tốt rồi, tên vương bát đản Tống Viễn Kình kia muốn giả ngây giả dại!"
Thượng Quan Quỳnh lập tức ý thức được tính toán của Tống Viễn Kình.
Gã này muốn giả vờ không nhận được tin tức của Quân Vô Tà, tiếp tục chiếm đoạt Hợp Hoan tông.
Chỉ cần có thể kéo dài thêm một ngày, hắn liền có thể cạo thêm một lớp từ Hợp Hoan tông, giam giữ thêm mấy nữ đệ tử Hợp Hoan tông.
Sau này dù Quân Vô Tà có biết cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà trở mặt với một tu sĩ Hợp Thể cảnh như hắn.
Thượng Quan Quỳnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Mau chóng về Hợp Hoan tông, ta muốn tìm tên vương bát đản kia tính sổ!"
Bây giờ chỉ có nàng quay về thông báo cho Hợp Hoan tông, để Thượng Quan Ngọc ra mặt, mới có thể đánh thức tên đang vờ ngủ Tống Viễn Kình này.
Bọn họ trở về càng sớm thì Hợp Hoan tông có thể càng sớm dừng tổn thất.
Lâm Phong Miên nhíu mày nói: "Tông chủ, với tình trạng này của ngươi mà đi tìm Tống Viễn Kình thì chẳng khác nào tự tìm đường chết?"
Nếu là Thượng Quan Quỳnh ở thời kỳ toàn thịnh ra mặt giao thiệp thì còn được, chứ với tình trạng này, không phải là tự đến đưa đồ ăn cho người ta sao?
"Ngươi yên tâm, khi về đến Hợp Hoan tông, trạng thái của ta sẽ khôi phục."
Việc Thượng Quan Quỳnh nói khôi phục tự nhiên là để người khác thay, để Thượng Quan Ngọc ra mặt đàm phán với Thiên Quỷ môn.
Tỷ muội các nàng tâm linh tương thông, trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng được sự tồn tại của nhau.
Nếu là đào sâu nội tâm thì càng có thể để đối phương cảm nhận được thăng trầm của mình, đạt đến hiệu quả đối thoại tâm linh.
Vì thế, chỉ cần trở về gần Hợp Hoan tông, Thượng Quan Quỳnh liền có thể để Thượng Quan Ngọc ra mặt giải quyết Thiên Quỷ môn.
Còn nàng và Lâm Phong Miên có thể an toàn trở về Hợp Hoan tông.
Lâm Phong Miên dù không hiểu rõ những chuyện này, nhưng mà hắn vẫn phải trông cậy vào Hợp Hoan tông, liền gật đầu đồng ý.
Hơn nữa, hắn cũng lo lắng nhỡ Hợp Hoan tông chống không nổi thì mấy người Hạ Vân Suối ở tông sẽ gặp chuyện.
Hắn gánh Thượng Quan Quỳnh nhanh như điện chớp bay về hướng Hợp Hoan tông.
Trên đường đi, Lâm Phong Miên lấy ra ngọc giản truyền tin, bảo Liễu Mị và Trần Thanh Diễm trước đừng về Hợp Hoan tông.
Lúc trước, khi nhận được tin tức của Quân Vô Tà, Thượng Quan Quỳnh đã hiểu lầm rằng nguy cơ của Hợp Hoan tông đã được giải trừ nên đã bảo hai người kia quay về.
Nhưng hiện tại tình thế không rõ ràng, Lâm Phong Miên không dám để các nàng quay lại tranh giành cái vũng nước đục này.
Thượng Quan Quỳnh nằm trên lưng hắn, tinh thần uể oải, dáng vẻ buồn ngủ.
Tử Hồn Chú của Tào Chính Du quá quấn người, bây giờ nàng đến người bình thường cũng đánh không lại.
Hiện tại chỉ có thể nhanh chóng quay về Hợp Hoan tông, hợp lực nàng và Thượng Quan Ngọc mới có thể trừ bỏ được chú thuật này.
Hai người rất nhanh đã quay về đến phạm vi chiến khu giữa Hợp Hoan tông và Thiên Quỷ môn.
Trên đường gặp không ít đệ tử Thiên Quỷ môn, nhưng đều hữu kinh vô hiểm tránh thoát.
Lúc không thể tránh thì Lâm Phong Miên sẽ dùng lôi đình thủ đoạn ra tay giết bọn chúng.
Thượng Quan Quỳnh nhìn vẻ thuần thục, bình tĩnh của hắn khi giết người cướp của, hủy thi diệt tích, vẻ mặt có chút cổ quái.
"Ngươi rất quen tay nha."
Lâm Phong Miên khẽ mỉm cười nói: "Không khác, trăm hay không bằng tay quen!"
Rất nhanh, trăng sáng treo cao, dưới bóng đêm, Lâm Phong Miên gánh Thượng Quan Quỳnh tiềm hành giữa rừng núi.
Trên đường đi, hắn không ngừng đánh giết đệ tử Thiên Quỷ môn, cả người căng thẳng cao độ, có chút tinh bì lực tẫn.
Thượng Quan Quỳnh lên tiếng: "Gần đây có cứ điểm của chúng ta, hay là vào đó nghỉ ngơi một chút?"
Lâm Phong Miên nhẹ gật đầu theo chỉ dẫn của nàng, đi đến chỗ cứ điểm.
Bên trong mặc dù không một bóng người, nhưng trận pháp vẫn vận hành bình thường, hiển nhiên không bị Thiên Quỷ môn phát hiện.
Lâm Phong Miên kiểm tra một lượt rồi gia cố thêm trận pháp, xác định an toàn mới yên tâm.
Khi kiểm tra, hắn phát hiện một cái suối nước nóng dùng để tắm rửa, linh khí trong ao tỏa ra bốn phía, không khỏi mắt sáng lên.
Hắn ôm lấy Thượng Quan Quỳnh trực tiếp đi đến, khiến Thượng Quan Quỳnh không khỏi thân thể cứng đờ.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Đương nhiên là ngâm linh tuyền, khôi phục linh lực a, tông chủ, dọc đường nàng đổ mồ hôi nhễ nhại rồi, cũng tắm rửa luôn đi?"
"Ngươi đang giễu cợt ta thúi hoắc sao?"
Thượng Quan Quỳnh nghe ra ý trong lời của hắn, tức giận muốn cắn c·h·ết tên vương bát đản này.
Mấy ngày nay, nàng chịu đựng đủ sự giày vò, mỗi ngày mồ hôi đầm đìa, khô rồi lại ướt.
Lại thêm việc phơi nắng phơi gió, đúng là như Lâm Phong Miên nói, đây là lần bẩn thỉu nhất trong đời nàng.
Lâm Phong Miên vội vàng lắc đầu nói: "Sao có thể chứ? Tông chủ, đây là hương khí nồng đậm, chỉ là có chút dính."
Hắn không hề nói sai, Thượng Quan Quỳnh ở cảnh giới này không dính bụi trần, ra mồ hôi đúng là mang theo một mùi thơm nồng đậm.
Trên người nàng kỳ thực đều là mùi mồ hôi và vị tanh máu của Lâm Phong Miên, bây giờ ngược lại bị hắn t·r·ả đũa.
Thượng Quan Quỳnh hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cứ tắm đi, ta không tắm!"
Lâm Phong Miên có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi không thấy dính sao?"
"Ta không thấy!" Thượng Quan Quỳnh kiên quyết nói.
"Nhưng mà ta thấy nha, ngoan, tắm đi!"
Lâm Phong Miên vừa nói vừa ôm nàng hướng vào ôn tuyền đi tới, dọa Thượng Quan Quỳnh sắc mặt đại biến.
Cứ vào nước thế này thì nàng chưa chắc đã có thể khống chế được bản thân.
"Ngươi muốn làm gì? Có tin ta giết ngươi không!"
"Tông chủ, nàng vất vả rồi, ngâm nước chút cho khỏe."
Lâm Phong Miên thần sắc không đổi, ôm nàng đi tới suối nước nóng, vẻ mặt không quan trọng.
Nhưng hắn luôn để ý đến phản ứng của Thượng Quan Quỳnh, chỉ cần có gì không đúng liền lập tức dừng lại.
Kết quả Thượng Quan Quỳnh cũng chỉ như một cô nàng nhỏ bé đấm hắn vài cái rồi không giãy dụa nữa, chỉ trừng mắt nhìn hắn.
Lâm Phong Miên ôm nàng nhảy vào làn hơi nước bốc lên của suối nước nóng, chỉ cảm thấy toàn thân lỗ chân lông giãn nở ra.
Hắn không khỏi thầm khen mấy nữ tử Hợp Hoan tông thật biết hưởng thụ, bản thân hắn cũng theo đó mà hưởng phúc.
Hắn thả Thượng Quan Quỳnh ở bên cạnh ao cho dựa vào, còn mình thì nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo vô cùng bẩn thỉu rồi tắm trong ao.
Thượng Quan Quỳnh ngâm nửa người dưới trong suối nước, chỉ lộ phần ngực trở lên, vô lực dựa vào thành ao.
"Đồ tiểu tử thối, ngươi chờ đó cho ta!"
Lâm Phong Miên trêu ghẹo nói: "Tông chủ, chúng ta cái này tính có phải là tắm uyên ương không?"
Thượng Quan Quỳnh hừ lạnh một tiếng, không dám nhìn nhiều, nhắm mắt nói: "Quay lại xem ta thu thập ngươi thế nào!"
Lâm Phong Miên không để ý đến nàng, tiếp tục tập trung hết sức vào việc làm sạch những vết máu và bụi bẩn trên người.
Thời gian dần trôi, Thượng Quan Quỳnh không biết từ lúc nào khẽ hé mắt.
Yết hầu của nàng hơi nhúc nhích, hạ ý thức liếm môi đỏ, thở hổn hển trầm thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận