Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 296: Quân Vân Thường cảm giác nguy cơ

Quân Phong Nhã với vẻ đẹp lãnh diễm tuyệt trần, cực kỳ có thể kích thích dục vọng chinh phục của nam giới, khiến Lâm Phong Miên thậm chí nghĩ đến việc làm nàng khóc thêm lần nữa. Hắn không khỏi thầm nghĩ nếu như tối qua nàng ở cái dạng này, ta sợ là không thể kiềm chế được. Việc Quân Phong Nhã xuất hiện sớm đã nằm trong dự đoán của Lâm Phong Miên, trái lại Quân Vân Thường có chút ngơ ngác khi thấy Quân Phong Nhã đột ngột xuất hiện cùng những người khác. Nàng tưởng rằng Quân Phong Nhã dẫn người quay lại báo thù, liền lập tức nắm chặt Kim Long Phù trong tay. Lâm Phong Miên nhìn thấy hết, trong lòng buồn cười, công sức dạy dỗ của mình dạo gần đây xem ra không uổng phí chút nào. "Quân Phong Nhã, ngươi chắc chắn mang theo đám người tham sống sợ chết này chứ?" Quân Phong Nhã còn chưa kịp lên tiếng, đám thủ hạ của nàng đã nhao nhao gào thét, cứ như làm vậy thì có thể che đậy sự bất lực của họ. Lâm Phong Miên nhìn đám người đang vội vàng biểu trung thành này, nhếch mép nói: "Làm như vậy thì có thể che giấu việc các ngươi hôm qua tham sống sợ chết sao?" Bọn người này bị hắn nói trúng tim đen, lập tức đỏ bừng mặt, từng người tức giận. Quân Phong Nhã vội ngăn lại đám thuộc hạ không biết trời cao đất rộng này. Suy cho cùng nếu để bọn chúng lên, e là thật sự không phải đối thủ của Lâm Phong Miên. "Đại hoàng huynh và thất hoàng huynh đều có không ít cao thủ Hợp Thể cảnh, hơn nữa còn chiếm được lợi thế địa hình, e là không dễ đối phó đâu, có lẽ bọn họ có thể giúp được chút gì." Lâm Phong Miên khinh thường nói: "Đến lúc đó đừng để ta phải cứu bọn hắn là được, ta không có thời gian rảnh rỗi đó đâu." Quân Phong Nhã ừ một tiếng, nói: "Ta biết." Lâm Phong Miên cũng không nói thêm, lấy ra phi thuyền, mang theo Quân Vân Thường bay trước về phía Thiên Vũ thành. Một đoàn người trùng trùng điệp điệp, trên đường đi không ai dám cản trở, suy cho cùng trận thế này có chút đáng sợ. Vì thời gian gấp gáp, cả đoàn người hầu như không nghỉ ngơi nhiều, ngay cả Quân Vân Thường cũng chỉ dùng Tịch Cốc Đan để ứng phó. Trên đường, Quân Vân Thường nhỏ giọng hỏi: "Diệp công tử, chuyện này là sao vậy?" Lâm Phong Miên cười nói: "Ta đã nói với Quân Phong Nhã rồi, ta đưa nàng đến Quân Lâm thành, nàng sẽ giúp ta g·iết người." Quân Vân Thường có chút không hiểu, hoàn toàn không biết hai người đã nói chuyện vào lúc nào. Thêm một đám cao thủ đi phía sau, nàng có chút không tự nhiên. Vốn tưởng rằng sau khi đưa Quân Phong Nhã đi rồi, hai người có thể trở về thế giới hai người bình thường. Ai ngờ không chỉ nàng ta theo tới, mà còn dẫn theo một đám người, việc này làm Quân Vân Thường có chút bất ngờ, không kịp chuẩn bị. Dù biết không nên, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút khó chịu. Lâm Phong Miên lại không biết những điều này, chỉ nghĩ rằng nàng không muốn hợp tác với những người cạnh tranh khác. "Vân Thường, thế gian này không có đ·ị·c·h nhân vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, lúc cần thiết thân phận có thể thay đổi." Quân Vân Thường buồn bã gật đầu: "Ừm, ta hiểu rồi." Việc Quân Phong Nhã xuất hiện khiến nàng cảm thấy vị trí của mình bị đe dọa, không khỏi bắt đầu lo lắng. Từ nhỏ đến lớn, trừ hình dáng và vóc người, nàng chưa bao giờ thắng nổi tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ nịnh nọt Diệp công tử, liệu hắn có bỏ mặc nàng hay không? Một lúc sau, Quân Vân Thường ngẩng đầu nhìn Lâm Phong Miên hỏi: "Diệp công tử, bây giờ ngươi cần thiết P·h·á Hư Đan sao?" Lâm Phong Miên kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu vì sao cô nàng này đột nhiên mở lời. Nhưng quả thật hắn rất cần P·h·á Hư Đan, đặc biệt là cực phẩm P·h·á Hư Đan. Hắn hiếu kỳ hỏi: "Cần thiết, ngươi muốn cho ta ứng trước sao?" "Ừm, ta tin tưởng công tử, ta sẽ truyền tin này cho Hoàng lão, để ông ấy tìm cách mang ra." Quân Vân Thường chân thành nói. Trên đường đi ở chung, nàng biết Lâm Phong Miên là người thế nào, dù có hơi tà khí nhưng đã nói là làm, đã hứa thì sẽ thực hiện. Vì vậy, nàng muốn đánh cược một phen, chỉ cần Lâm Phong Miên nuốt luôn viên cực phẩm P·h·á Hư Đan của nàng, chắc chắn Lâm Phong Miên sẽ không bỏ rơi nàng. "Vậy con đường mang ra e là sẽ có chút nguy hiểm, ngươi dặn Hoàng lão bọn họ cẩn thận." Lâm Phong Miên nhíu mày nói. Quân Vân Thường ừ một tiếng, Lâm Phong Miên cười hỏi: "Ngươi không sợ ta lấy xong rồi chạy mất sao? Hay cần thiết ta lập thệ?" "Không, ta tin công tử, dù công tử có chạy cũng không sao, tạm thời coi như ta tặng Diệp công tử." Quân Vân Thường thản nhiên cười, khiến Lâm Phong Miên không khỏi ngẩn người, sau đó cười khổ nói: "Cô nàng này, thông minh thật đấy." Lập thệ là giao dịch, là mua bán, nhưng nếu không lập thệ, nàng còn có thể lấy được một món nợ ân tình của mình. Quân Vân Thường tươi cười nói: "Ta giỏi nhất là học hỏi mà." Lâm Phong Miên xoa đầu nàng, cười nói: "Ta biết, ngươi học rất giỏi, lần sau đừng học." "Ghét!" Quân Vân Thường bất mãn chu mỏ nói: "Không được xoa đầu, người ta không phải là trẻ con, người ta sắp mười tám rồi." Lâm Phong Miên dừng tay lại, mặt không đổi sắc hỏi: "Ngươi nói gì? Ngươi còn chưa đến mười tám sao?" Quân Vân Thường nghiêng đầu, à một tiếng nói: "Diệp công tử, ngươi không biết sao? Nhưng cuối tháng này là ta tròn mười tám nha." Lâm Phong Miên thật sự không ngờ rằng nàng lại chưa đến mười tám tuổi, ngược lại có chút kinh ngạc. Hắn nhìn từ trên xuống dưới, quan sát thân hình đầy đặn, có đường cong của cô nàng này, quả thật đồ ăn ở hoàng thất thật tốt. Đáng c·h·ế·t, sao lại không thể liên tưởng cô nàng trước mặt này với tuổi chưa tới mười tám được. Nếu không nhìn kỹ dung nhan, sẽ không phát hiện ra vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này còn chưa nở rộ hoàn toàn, vẫn còn nét ngây thơ. Trước đây Lâm Phong Miên coi nàng là do tâm trí chưa trưởng thành thôi, ai ngờ thân thể nàng cũng chưa trưởng thành nốt. Có tội có tội, ai, may mà còn chưa làm cầm thú! Hắn có chút khó tin nói: "Mười bảy tuổi mà đã Trúc Cơ hậu kỳ?" Trời ạ, cái tuổi này mà đã Trúc Cơ hậu kỳ, không tệ a. Quân Vân Thường thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, gật đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ ta đây, đắc ý vô cùng. "Gần mười tám tuổi, mới Trúc Cơ hậu kỳ, thiên phú kém thật." Lâm Phong Miên chua chát nói. Quân Vân Thường lập tức không vui, bĩu môi. Thiên phú của ta người khác đều khen lấy khen để, ở chỗ ngươi lại thành rác rưởi rồi sao? Nàng muốn phản bác, nhưng nghĩ đến đối diện tên biến thái chỉ trong nửa tháng mà đã đạt đến Hợp Thể cảnh, lập tức ủ rũ xuống. Nàng tự an ủi mình, Quân Vân Thường ơi, ngươi là người bình thường thôi, so với yêu nghiệt làm gì? Lâm Phong Miên thấy thiên phú của nàng làm mình ghen tị, lúc này cũng có chút bị đả kích theo. Do đó, cả thế giới đều bị tổn thương. Một lát sau, Quân Vân Thường không biết nghĩ đến cái gì, lấy chiếc nhẫn trữ vật trong tay ra đưa tới: "Diệp công tử, ngươi vừa mới đột phá Hợp Thể, chắc là muốn rèn đúc thiên địa pháp tướng của mình, cái này cho ngươi!" Nhìn chiếc nhẫn trữ vật nàng đưa tới, Lâm Phong Miên có chút không biết nói gì cho phải. Quân Vân Thường vẻ mặt nghiêm túc nói: "Diệp công tử, ngươi đừng từ chối, cứ coi như là ta đầu tư vào ngươi." "Ta biết ngươi có bảo vật của Phong Nhã tỷ và Quân Giác Lệ, nhưng mà có càng nhiều càng tốt." "Chế tạo thiên địa pháp tướng cần rất nhiều thiên tài địa bảo, những thứ này ta cũng không dùng đến, ngươi cứ giữ lấy đi." Lâm Phong Miên không ngờ rằng mình có một ngày được cô nhóc này chỉ điểm cho, có chút dở khóc dở cười. Hắn nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật, nhịn không được lại xoa xoa đầu nàng. "Vậy ta không khách sáo, chờ đến ngày ngươi trưởng thành ta sẽ tặng lại cho ngươi một phần lễ vật." Quân Vân Thường mừng rỡ nói: "Thật không?" "Thật." Lâm Phong Miên gật đầu nói. Quân Vân Thường tươi rói, tràn đầy mong đợi, cũng không có ý kiến gì khi Lâm Phong Miên xoa đầu mình. Ở phía xa, Quân Phong Nhã kinh ngạc nhìn hai người thân mật trò chuyện, không khỏi có chút bực bội. Với mình thì không hề nể mặt, còn với cô nhóc kia thì lại che chở hết mực. Đáng ghét! Vân Thường cô nàng này, thật là làm mất mặt người hoàng thất Quân Viêm, cứ như cao dán da c·h·ó ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận