Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 554: Từ kiệm thành sang dễ, từ sang thành kiệm khó a

Chương 554: Từ tằn tiện quen sang xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ quen về tằn tiện thì khó a.
Thượng Quan Quỳnh làm sao dám để Thượng Quan Ngọc biết mình cùng Lâm Phong Miên có quan hệ phu thê, nếu không nàng sợ là muốn tìm Lâm Phong Miên đồng quy vu tận. Nàng ra vẻ mờ mịt nói "Ngọc nhi, muội nghĩ đi đâu vậy, chẳng lẽ Sơ Ảnh không có nói cho muội sao?" "Quân Vô Tà không hiểu vì sao đột nhiên tăng hai cảnh giới, ta hoàn toàn bất đắc dĩ chỉ có thể dùng phương thức quán đỉnh giúp Lâm Phong Miên cưỡng ép đề thăng cảnh giới."
Thượng Quan Ngọc tự nhiên nghe qua lời giải thích này, lại một mặt hồ nghi, cau mày nói "Thật chứ?"
Thượng Quan Quỳnh liên tục gật đầu nói "Tỷ lừa muội làm gì? Ngọc nhi, muội đến tỷ cũng không tin rồi sao?" "Đúng rồi, Ngọc nhi, muội xem tỷ cầm đến cái gì này?" Nàng vui vẻ cầm ra bình cực phẩm Hợp Linh Đan kia, mở ra cho Thượng Quan Ngọc nhìn.
Thượng Quan Ngọc nhìn bình cực phẩm Hợp Linh Đan kia cùng sắc mặt tái nhợt của nàng, hốc mắt không khỏi đỏ lên. Nàng ôm thật chặt Thượng Quan Quỳnh, nức nở nói "Tỷ tỷ, muội không muốn cái gì cực phẩm Hợp Linh Đan, muội chỉ cần tỷ không sao là được!"
Thượng Quan Quỳnh ôm lấy nàng, ngữ khí bình tĩnh lại kiên định nói "Ngọc nhi, tỷ tỷ sẽ luôn bảo vệ muội."
Thượng Quan Ngọc có chút cảm động nói "Tỷ tỷ, muội rất nhớ tỷ!"
Thượng Quan Quỳnh thở phào một hơi, còn tốt chính mình đã chuẩn bị chu đáo, nếu không hiện tại sợ là hỏng bét. Hai chị em vẫn như bình thường cùng nhau, nhưng Thượng Quan Quỳnh lại luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Nàng không còn cảm giác động tình như ngày xưa, thậm chí cảm thấy có chút vô vị. Hư, từ tằn tiện quen sang xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ quen về tằn tiện thì khó a! Nhưng mà lo Thượng Quan Ngọc sinh nghi, nàng vẫn cố ý tỏ ra như bình thường, chỉ là càng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Đây đúng là gãi đúng chỗ ngứa, càng gãi càng ngứa a!
Lâm Phong Miên nào biết Thượng Quan Quỳnh mới xa nhau mấy ngày đã bắt đầu nhớ hắn, lúc này đang bận ép khô giá trị thặng dư của Quân Thừa Nghiệp. Hắn mất hơn nửa buổi tối từ trên thân Quân Thừa Nghiệp làm cho đầy đất vết máu, Lạc Tuyết lại lấy ra ngay tại chỗ tài liệu, bắt đầu vẽ trận pháp. Lâm Phong Miên nhìn Lạc Tuyết trên mặt đất vẽ trận pháp mới, hiếu kỳ mà hỏi "Đây là trận pháp gì?" "Đây gọi là Hoán Ma Trận, là huyết trận tế tự triệu hoán tà linh, sẽ dẫn tà ma hút tinh huyết từ trên thân hắn rút ra, kéo dài quá trình hắn hồi phục."
Lạc Tuyết một bên bố trí, vừa có chút cảm khái, hiển nhiên không nghĩ tới mình còn có ngày bố trí loại tà trận này. Bất quá trận pháp này bố trí lên rất là rườm rà, thêm vào rất nhiều vật liệu không đủ, ngược lại làm nàng có chút đau đầu.
Lâm Phong Miên không khỏi có chút cảm động nói "Lạc Tuyết, nếu muội không muốn bố loại trận pháp này, có thể không cần, dù sao hắn nhất thời bán hội cũng tỉnh không dậy." Lạc Tuyết lại lắc đầu nói "Không sao, ta không phải loại người cổ hủ, chính tà hay không phải nhìn vào tác dụng, luận tâm không luận hành động." "Đã là dùng để phong ấn tà ma, vậy cho dù là Hoán Ma Trận cũng là tiên trận, bất quá tài liệu này không được đủ cho lắm."
Lâm Phong Miên vội vàng nói "Không sao, nếu không đủ ngày mai ta cùng muội ra ngoài tìm, tiện thể mang muội đi dạo chơi!"
Lạc Tuyết ừ một tiếng, cũng có chút mong chờ. Trước khi đi, Lâm Phong Miên còn để Lạc Tuyết đóng hết tất cả các trận truyền tống trong động phủ trừ thư phòng ra, phòng ngừa người khác xông vào.
Ngày thứ hai, Lâm Phong Miên vẫn cũ tràn đầy phấn khởi mang theo U Diêu cùng Minh lão ra ngoài. U Diêu ban đầu nơm nớp lo sợ, ai ngờ tên gia hỏa này là đi các đại thương hội mua đủ loại t·h·i·ê·n tài địa bảo, thế là mới thở phào một hơi. Lâm Phong Miên tự nhiên là dùng để bày trận, nhưng vì che mắt người, hắn còn mua một đống đồ linh tinh tạp nham. Một ngày xuống đến, Lâm Phong Miên phát hiện cái này linh thạch dù có nhiều đến đâu, hình như cũng là không đủ dùng.
"Đau lòng chứ? Lần sau còn dám vung tay quá trán không?" Lạc Tuyết nhịn không được cười nói. "Có gì mà không dám! Thiên kim tán tận hoàn phục lai!" Lâm Phong Miên ngược lại là không cho là đúng bộ dạng, khiến Lạc Tuyết có chút buồn cười. Cười thì cười, nàng vẫn là mở miệng chỉ điểm với con mắt độc đáo, giúp Lâm Phong Miên nhặt được mấy món hời nhỏ trong thương hội.
Ngày cuối cùng, Lâm Phong Miên hớn hở bay lên, bởi vì muốn tiến cung gặp Quân Khánh Sinh và Huyên phi chào từ biệt. Chuẩn bị lên đường nên đương nhiên phải đi tìm những trưởng bối này xin chút lộ phí. Đây là kinh nghiệm ăn chơi thiếu gia nhiều năm của Lâm Phong Miên.
Quân Khánh Sinh đối với chuyện này dường như đã sớm chuẩn bị, hờ hững dặn dò vài câu, sai người đem nhẫn trữ vật đã chuẩn bị giao cho Lâm Phong Miên. Lâm Phong Miên đạt được ước nguyện, tự nhiên vui vẻ ra mặt nói "Tạ phụ vương ban thưởng."
Trước khi đi, Quân Khánh Sinh đột nhiên lại gọi hắn lại, từ bên hông lấy xuống một miếng ngọc bội đưa cho hắn. "Vật này con cầm lấy, đi đường cẩn thận!" Lâm Phong Miên cầm lấy ngọc bội văn long hình vuông kia có chút không hiểu, nhưng vẫn trịnh trọng hành lễ. "Vâng, nhi thần cáo lui!"
Đi trên đường đến Huyên Nhạc Cung, Lạc Tuyết có chút kinh ngạc. "Đây là Tị thiên Linh Ngọc a, thật hào phóng!" Lâm Phong Miên hiếu kỳ hỏi "Cái gì gọi là Tị thiên Linh Ngọc?"
Lạc Tuyết giải thích nói "Loại linh ngọc này cực kỳ hiếm thấy, không chỉ có thể ẩn giấu linh lực và khí tức huyết mạch, còn có thể tránh được đại bộ phận các thủ đoạn truy tìm bao gồm cả truy tìm huyết mạch. "Chỉ cần con đeo nó trên người, người khác sẽ không nhìn thấu được tu vi của con và không cách nào ghi nhớ được khí tức huyết mạch, nên cũng không có cách nào dựa vào đó để truy tìm con."
Lâm Phong Miên như có điều suy nghĩ, thần thức dò vào nhẫn trữ vật bên trong, ngoài một lượng lớn vật tư tu luyện dùng thì hắn còn phát hiện mấy tấm phù lục quen thuộc. Một tấm đại Na Di phù, hai cái tiểu Na Di phù! Ồ, vậy là ngay cả phù lục để chạy trốn cũng đã chuẩn bị cho mình luôn rồi. Nhưng Quân Thừa Nghiệp đã nằm xuống rồi, mình có thể không tính toán bỏ chạy sao. Hơn nữa, U Diêu ngươi thì tính sao đây?
Trong loại tâm tình phức tạp này, Lâm Phong Miên đi đến Huyên Nhạc Cung, cùng Huyên phi hàn huyên vài câu. Gặp Huyên phi, Lạc Tuyết không khỏi trêu chọc Lâm Phong Miên một trận. "Mẫu phi xinh đẹp như vậy, có động lòng chút nào không?"
Lâm Phong Miên tức giận nói "Ta là cầm thú chứ không phải súc sinh!" Thấy hắn không giống như giả vờ, Lạc Tuyết cũng yên lòng, không tiếp tục trêu chọc hắn nữa.
Lâm Phong Miên và Huyên phi hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ ngồi một hồi, cuối cùng vẫn là Lâm Phong Miên tìm lời nói chuyện, tán gẫu cùng nàng một hồi. Lúc Lâm Phong Miên cáo từ, Huyên phi cũng đem tài nguyên tu luyện đã chuẩn bị sẵn giao cho Lâm Phong Miên. "Những thứ này mẫu phi cũng không dùng đến, con cứ cầm lấy dùng đi." Lâm Phong Miên biết đây là bổng lộc mà nàng đã để dành rất lâu, đoán chừng ngày xưa Quân Vô Tà đều không dùng, nên mới để dành được nhiều như vậy. Lâm Phong Miên lần này trong lòng phức tạp, đành thu xuống, cung kính thi lễ một cái. Suy cho cùng trưởng bối ban thưởng, không dám từ chối.
Nhưng lúc ra cửa, hắn cầm một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Nhạc nhi, dặn nàng chuyển cho Huyên phi.
Đêm đó, Lâm Phong Miên một lần cuối cùng rút huyết tinh từ trên người Quân Thừa Nghiệp, sau đó thả hắn vào Hoán Ma Trận, không ngừng để máu từ hắn chảy vào ma. Làm xong tất cả, Lâm Phong Miên mới yên tâm rời đi. Lúc khởi động trận truyền tống, Lạc Tuyết có chút kinh ngạc. "Tối hôm qua hình như có người muốn thông qua trận truyền tống đến, nhưng mà đã bị cự tuyệt ở ngoài cửa." Lâm Phong Miên hơi trầm ngâm, khẽ mỉm cười nói "Chắc là U Diêu hoặc ai đó thôi, không cần để ý."
Hắn bước ra khỏi thư phòng, quả nhiên liền thấy U Diêu muốn nói lại thôi, nhưng vẫn là truyền âm hỏi thăm hắn. "Thống lĩnh đã bắt đầu bế quan sao?" Lâm Phong Miên sửng sốt một chút, liền lập tức phản ứng lại, khẽ gật đầu. Thì ra Quân Thừa Nghiệp ngay cả cái cớ cũng đã nghĩ xong rồi, trách không được không có ai tìm hắn. Lão quỷ này thật đúng là uổng công làm áo cưới cho người khác. Hắn vung tay nói "Thời gian không còn nhiều, chúng ta đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận