Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 905: Biện ngọc biết người

Chương 905: Biện ngọc biết người Nếu như ở đây là Lạc Tuyết và Quân Vân Thường, nghe Lâm Phong Miên nói vậy, có lẽ còn để ý đến hắn. Nhưng chỗ này chỉ là hai phần nguyên huyết không có linh trí, hoàn toàn không để ý hắn, vẫn đánh loạn cả lên. Lâm Phong Miên cảm giác cứ như vậy tiếp tục thì mình thật sự tiêu đời, không ngừng nghĩ cách tự cứu. Nhưng dù là Di Thiên Thần Thụ hay Tà Đế Quyết đều vô ích, không có tác dụng gì với hai loại nguyên huyết kia. Thấy sắp thân tử đạo tiêu, hắn quyết liều mạng, trực tiếp vận chuyển Thập Nhị Thần Sát Chân Quyết kích thích giọt Bàn Cổ tinh huyết trong cơ thể mình. Giọt Bàn Cổ tinh huyết bị hắn kích thích, tỏa ra một luồng khí tức cường đại, mười hai giọt Tổ Vu tinh huyết xung quanh cũng bị kích hoạt. Trên người Lâm Phong Miên xuất hiện một cổ khí tức man hoang cổ xưa, như trải qua vô tận tang thương, trầm ổn mà bá đạo trấn áp xuống. Dù là nguyên huyết của Quân Vân Thường hay Lạc Tuyết, đối diện với tổ thần khai thiên tịch địa này đều lập tức ngoan ngoãn, không dám khinh suất. Bàn Cổ tinh huyết tiếp tục phát tán uy áp cường đại, phòng ngừa thân thể hắn bị hai cổ nguyên huyết này hủy diệt.
Một lát sau, nguyên huyết Lạc Tuyết và Quân Vân Thường mỗi loại chiếm cứ một bên tim Lâm Phong Miên, bắt đầu chảy qua những nơi khác nhau. Nguyên huyết Quân Vân Thường chiếm cứ nửa tim bên trái, khống chế động mạch máu trong cơ thể Lâm Phong Miên, dòng huyết dịch nóng bỏng chảy khắp toàn thân hắn. Còn nguyên huyết Lạc Tuyết ở tim bên phải, sau khi máu trong cơ thể hắn chuyển thành tĩnh mạch sẽ tiến hành hạ nhiệt độ và chữa trị, phòng ngừa làm tổn thương kinh mạch và khí quan. Hai bên tiến hành chuyển đổi tại tim Lâm Phong Miên, sau đó bắt đầu một vòng tuần hoàn mới, mỗi bên quản lý chức vụ của mình, không liên quan đến nhau. Trong dòng máu luân chuyển liên tục, lại không ngừng có Tổ Vu tinh huyết chuyển vào, giúp thể phách của Lâm Phong Miên không ngừng mạnh lên. Trải qua tàn phá của nguyên huyết Lạc Tuyết và Quân Vân Thường, kinh mạch trong cơ thể Lâm Phong Miên bị phá rồi lại lập, đã miễn cưỡng có thể tiếp nhận dòng máu quái dị này. Theo dòng máu không ngừng lưu chuyển, thân thể hắn mỗi khắc đều đang mạnh lên, cái cảm giác mỗi giây đều trở nên cường đại hơn này khiến hắn mê mẩn không thôi. Lúc này, hai mắt Lâm Phong Miên một bên lam một bên vàng sẫm, trong cơ thể băng hỏa lưỡng trọng thiên, có cảm giác mâu thuẫn nóng lạnh đan xen. Hắn thở phào một hơi, nắm chặt tay lại, cảm nhận được dòng sức mạnh cường đại trong cơ thể, không khỏi bật cười.
Sau lần hoán huyết này, cảnh giới của Lâm Phong Miên tăng lên đến Kim Đan đại viên mãn. Nếu không phải là không có dùng Hóa Anh Đan, có lẽ hắn đã có thể trực tiếp đột phá đến Nguyên Anh cảnh giới. Cảnh giới hắn tăng lên không nhiều, bởi vì tác dụng chủ yếu của nguyên huyết là cải biến huyết mạch căn cơ, còn tác dụng tăng cường thực lực lại không bằng tinh huyết. Hơn nữa, mười hai giọt Tổ Vu tinh huyết hắn không thể hấp thụ ngay được, chỉ có thể hấp thụ một cách vô tri vô giác. Nhưng Lâm Phong Miên đã rất hài lòng, suy cho cùng so với việc thực lực bạo trướng trong chốc lát, hắn càng nghiêng về sự phát triển lâu dài hơn. Sau khi cải thiện thể chất lần này, tốc độ tăng tiến cảnh giới sau này của hắn sẽ tăng lên một cách đột biến! Hơn nữa, mặc dù cảnh giới tăng lên không nhiều, nhưng chiến lực của hắn so với trước đây đã thay đổi long trời lở đất. Nếu Tư Mã Lam Dư đứng trước mặt hắn, Lâm Phong Miên cảm thấy mình có thể không cần dùng công pháp, trực tiếp một quyền quật ngã con nhóc đó.
Nguyệt Sơ Ảnh nhìn Lâm Phong Miên tỏa ra uy áp khiến nàng cũng phải tim đập nhanh, không khỏi tặc lưỡi kinh ngạc. “Ngươi thật sự vẫn là cảnh giới Kim Đan sao? Ta có cảm giác ngươi một mình có thể đánh được mấy cái ta đấy.” Lâm Phong Miên khẽ mỉm cười nói: “Tự tin chút đi, bỏ hai chữ cảm giác đi, ta một mình có thể đánh được mười mấy cái ngươi ấy chứ.” Nguyệt Sơ Ảnh hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Biết ngươi lợi hại rồi, có lợi hại đến mấy cũng không đánh lại cái tên rác rưởi kia.” Lâm Phong Miên lập tức không phản bác được, hắn nháy nháy mắt, để dị tượng trong mắt mình biến mất. Hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút, lấy ra một phần tàn quyển và ngọc giản đưa cho Nguyệt Sơ Ảnh. "Vì ngươi nói bí thuật này rất quen thuộc, ngươi cầm đi nghiên cứu thử, xem có thể bổ hoàn chỉnh bí thuật này không.” Đây chính là tàn quyển Nghiệp Hỏa Điệp Nhiên bí thuật và ngọc giản lấy được của Nam Cung Tú. Tuy Nam Cung Tú đã dặn không được truyền ra ngoài, nhưng suy cho cùng Nguyệt Sơ Ảnh là người trong nghề, có lẽ có thể bổ sung bí pháp này. Ừm, nàng là người một nhà, không tính là truyền ra ngoài!
Nguyệt Sơ Ảnh cũng hết sức hứng thú với Nghiệp Hỏa Điệp Nhiên, cũng không khách khí nhận lấy, đằng nào nàng cũng đang rảnh rỗi. "Được thôi! Nhưng ta không thể đảm bảo là có thể nghiên cứu ra cái gì hay đâu đấy!” Lâm Phong Miên thản nhiên nói: "Cứ làm hết sức mình, nhớ chuyện ở đây đừng nói cho Thượng Quan Ngọc Quỳnh biết." Lâm Phong Miên ngưng tụ ra một huyết phù đánh vào trong cơ thể Quân Vô Tà, để truy tìm vị trí của hắn trong mọi tình huống. "Đúng rồi, hỏi ngươi cái này! Thượng Quan tông chủ thật sự không thể là hai người sao?” Tuy trước đó đã hỏi Nguyệt Sơ Ảnh một lần, nhưng trải nghiệm lần này vẫn khiến hắn nghi ngờ. Suy cho cùng tính cách dù thay đổi thế nào, thì xúc cảm thân mật đó cũng có thể thay đổi được sao? Nguyệt Sơ Ảnh nháy nháy mắt, thật lòng nói: "Đương nhiên không thể rồi! Làm sao có người nào có khí huyết giống nhau y hệt được?” Trước khi vừa bị bắt đến Hợp Hoan Tông, nàng xác thực không phát hiện ra manh mối gì. Nhưng một thời gian sau, đặc biệt là sau khi gặp chị em Hàn gia thì nàng đã nhận ra. Chỉ là Thượng Quan Quỳnh đã cảnh cáo nàng trong bóng tối, mà Nguyệt Sơ Ảnh vẫn muốn ăn uống miễn phí ở Hợp Hoan Tông, nên không dám nói nhiều.
Lâm Phong Miên trầm giọng hỏi: "Thế còn song sinh tỷ muội thì sao?” Nguyệt Sơ Ảnh ngớ ra một tiếng, cười ha hả nói: "Kia lại càng không thể nào!” Lâm Phong Miên nghi ngờ nhìn nàng, Nguyệt Sơ Ảnh chột dạ nói: "Chúng ta mau ra ngoài thôi, nếu không sẽ bị lộ đấy." Lâm Phong Miên ý thức được điều gì, gật đầu nói: "Được thôi!” Một lát sau, Trân Lung Bạch Ngọc Đỉnh được mở ra, Lâm Phong Miên mang theo Quân Vô Tà như chó chết từ bên trong bay ra ngoài. Thượng Quan Quỳnh khẩn trương lên trước, cau mày nói: "Sao các ngươi ở đó lâu vậy?” Nguyệt Sơ Ảnh tiện miệng nói: "Trong người hắn có phản ứng bài xích, ta thi pháp giúp hắn áp chế.” Thượng Quan Quỳnh nửa tin nửa ngờ, đi đến trước mặt Lâm Phong Miên nhìn chằm chằm vào hắn, trong tiềm thức đưa tay ra tóm lấy. Lâm Phong Miên lập tức giật mình, bất đắc dĩ nhìn nữ nhân thích dùng chim để biết người này. “Tông chủ, chỉ từ cảnh giới mà ngươi không nhìn ra được sự khác biệt sao?” Thượng Quan Quỳnh hơi đỏ mặt, không tự nhiên nói: “Ta chỉ muốn cho chắc chắn thôi!” Nàng nhốt Quân Vô Tà đang suy yếu về hàn thủy lao, lại bố trí tầng tầng phòng ngự, mới dẫn Lâm Phong Miên rời đi.
Lâm Phong Miên tò mò hỏi: "Cái hàn thủy lao đó rốt cuộc ở đâu vậy? Có đáng tin không?" Thượng Quan Quỳnh giải thích: "Nó nằm ở dưới Tiên Nữ hồ, ngoài mật đạo chúng ta dùng để vào thì chỉ có một lối vào." "Ngoài ra, còn có đệ tử canh giữ dọc đường, bên trong hạch tâm thủy lao đó thì có trận pháp và Sơ Ảnh trông coi.” “Nếu có chuyện gì, ta có thể thông qua mật đạo trong phòng nhanh chóng đến, ngươi cứ yên tâm." Đối với Hợp Hoan Tông mà nói, Xuất Khiếu đã là chiến lực đỉnh cấp rồi, lại có Nguyệt Sơ Ảnh ở cảnh giới Nguyên Anh tự mình trông coi thì quả là quá trọng vọng. Trong mắt Lâm Phong Miên lóe lên một tia dị quang, gật đầu nói: "Vậy thì ta yên tâm rồi!" Hai người theo mật đạo quay về hậu điện của Hợp Hoan điện, Thượng Quan Quỳnh tò mò dò xét Lâm Phong Miên. “Tu vi của ngươi hình như lại tiến bộ, định khi nào đột phá lên Nguyên Anh cảnh?” Lâm Phong Miên khẽ mỉm cười nói: "Không vội, ta củng cố cảnh giới thêm một lần nữa rồi tiến hành đột phá." Sau khi thể chất được cải thiện, hắn phát hiện căn cơ của mình còn có thể tiến thêm một bước nữa, vì vậy quyết định tích lũy rồi bứt phá sau. Hắn tự tin rằng nếu mình bước vào Nguyên Anh cảnh giới thì hẳn có thể thẳng tới Nguyên Anh trung hậu kỳ, vô địch trong cùng cảnh giới!
Thượng Quan Quỳnh gật đầu nhẹ, có chút xấu hổ nói: "Ngươi có thể… cho ta một cái luyện hồn đạo Hợp Thể tôn vị được không?” Lâm Phong Miên đưa tay ôm nàng vào lòng, tay trực tiếp luồn vào trong ngực nàng, tà mị cười một tiếng. “Tông chủ, ngươi và ta có quan hệ gì đâu, cần gì khách sáo như vậy chứ?” Cái gọi là biết ngọc như biết người, ngọc mềm vào tay, cảm giác quen thuộc xuất hiện. Trong mắt Lâm Phong Miên lóe lên một cái nhìn quả là thế, tay trong vô thức hơi dùng sức. Ngươi có thể dùng chim để biết người, ta cũng có thể biện ngọc để biết người đấy chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận