Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 393: Chúng ta nhìn xem cái nào nhà khuê nữ xinh đẹp

Chương 393: Chúng ta xem nhà nào có con gái xinh đẹp Lê Hạo không hề hay biết Lâm Phong Miên đã quyết tâm gi·ế·t người, lúc này vẫn còn đang thở dài.
“Cũng không biết mấy con yêu nữ kia đưa trở về trước khi, có cơ hội nào chơi đùa vài lần không.” “Nếu không đưa trở về, thì những đệ tử cấp thấp như chúng ta làm gì còn phần.” Lâm Phong Miên cố nén ý định gi·ế·t người, cũng phụ họa theo “Đúng vậy, người ta ăn t·h·ị·t, chúng ta đến nước canh cũng chẳng có mà uống.” Hiện tại còn chưa thăm dò rõ nội tình địch ta, hắn còn phải giả vờ lên tiếng một hồi, nghe ngóng thêm chút tình hình.
Hơn nữa, nhỡ đâu lại dẫn người của T·h·iên Quỷ môn tới đây, thì cha mẹ mình sẽ gặp nguy hiểm.
Lê Hạo cười hắc hắc nói “Huynh đệ, canh thì vẫn có mà, trong thành này chẳng phải có rất nhiều đó sao?” “Chơi xong nhớ phải hủy t·h·i diệt tích là được, nếu không phía trên tra xuống thì cũng có chút phiền phức đấy.” Lâm Phong Miên sửng sốt một chút, mới hiểu ra, ý hắn chỉ mấy cô gái bình thường trong thành.
Hắn phối hợp, phát ra tiếng cười đầy ẩn ý “Đa tạ sư huynh nhắc nhở.” Lê Hạo cười ha hả một tiếng nói “Đi thôi, chúng ta xem nhà nào có con gái xinh đẹp, chờ tuần tra xong thì đêm nay chúng ta quay lại.” Hai người gõ cửa từng nhà để hỏi thăm, những người dân bên trong thì nơm nớp lo sợ đi ra để bị hai người này tuần tra.
Lê Hạo thấy những cô gái nào có chút nhan sắc, thì cố ý gây khó dễ, nhân cơ hội giở trò, chiếm chút tiện nghi.
Lâm Phong Miên nhìn thấy tất cả, ý định gi·ế·t người ngày càng rõ rệt, nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén.
Trong lúc nói chuyện phiếm, hai người đã đến cái tiểu viện nhà cha mẹ của Lâm Phong Miên, Lê Hạo liền phanh phanh phan gõ cửa.
“Mở cửa, mở cửa!” Trong tay Lâm Phong Miên đã bấm niệm p·h·áp quyết, nếu như tên này dám đưa tay lên người Tống Ấu Vi và mẹ mình, thì mình sẽ c·h·ặt c·h·ết tên tiểu t·ử này.
"Kẹt" một tiếng, cửa mở ra, Lâm Văn Thành với bộ mặt đầy mụn mủ ra mở cửa, khiến hai người ngoài cửa giật cả mình.
Lâm Văn Thành ho khan liên tục, tay chân thối rữa, trông vô cùng yếu ớt, hơi thở thoi thóp.
“Lão hủ xin chào hai vị tiên sư, khụ khụ… tiên sư… Có gì, khụ khụ… cần dặn dò sao?” Lê Hạo bị bộ dạng này của ông ta làm cho giật mình, chán ghét lách mình tránh ra “Ông đây là bị làm sao vậy?” “Lão hủ mang bệnh truyền nhiễm, thân thể khó chịu, xin tiên sư thứ lỗi.” Lâm Văn Thành vừa ho vừa nói, trong tay còn ho ra cả m·áu, khiến Lê Hạo sợ hãi lùi lại phía sau liên tục, sợ bị lây nhiễm.
Tu sĩ Trúc Cơ tuy có chút thành tựu, nhưng vẫn là thân thể phàm thai.
Nếu chẳng may bị nhiễm phải thứ bệnh gì, cũng sẽ mất mạng như chơi.
Lâm Phong Miên nhìn thấy bộ dạng này của cha mình, trong lòng chua xót không ngừng, sự p·h·ẫn n·ộ bốc lên tận trán.
Thượng Quan Ngọc quỳ.nh, bọn người đó rốt cuộc đã làm gì cha mẹ mình, mà để cho họ biến thành như thế này?
Lê Hạo ngay lập tức trở nên hoảng sợ, bộ dạng muốn chạy mà lại bị trách nhiệm trói buộc ở lại.
Hắn che mũi, chán ghét nói “Lão già, gọi hết người trong phòng ra đây. Đừng có giấu, nếu không thì ngươi liệu hồn đó.” Lâm Văn Thành có chút khó khăn, nhưng vẫn quay người nói “Mọi người ra đây đi, là tiên sư trong thành.” Cánh cửa phòng "két" một tiếng mở ra, ba cô gái cúi đầu, dùng tay áo che mặt, rụt rè từ trong phòng đi ra.
Ba cô gái này dáng dấp đều không tệ, nhất là cô gái phía sau, bộ n·g·ự·c đầy đặn như muốn n·ổ tung.
Lâm Phong Miên liếc mắt là biết ngay, một cái đã nh·ậ·n ra cô gái kia là Tống Ấu Vi, lại căn cứ vào thân hình mà nh·ậ·n ra mẹ của mình.
Nhưng mà còn một người kia, hắn chỉ thấy hơi quen mắt, một lúc cũng không nh·ậ·n ra là ai.
Lê Hạo đến mức suýt chảy cả nước miếng, giọng điệu ác độc nói “Che mặt làm gì, đạo gia còn ăn thịt các ngươi chắc? Bỏ tay xuống mau.” Nhưng sau khi ba cô gái bỏ tay xuống, Lê Hạo vừa còn đang ham mê sắc dục lập tức hét lớn lên một tiếng, suýt chút nữa tưởng mình gặp phải quỷ.
“Cái quái gì vậy!” Mặt của ba người giống hệt Lâm Văn Thành, trên mặt sưng tấy, lở loét một mảng, vẫn còn chảy mủ, cực kỳ kinh người.
Không chỉ trên mặt mà trên người của các nàng, chỗ da thịt lộ ra ngoài cũng đều như vậy, nhìn qua hết sức ghê tởm.
Lâm Phong Miên giờ đã biết người kia là ai, thì ra là Vương Yên Nhiên còn chưa bắt đầu trùng tu.
Lúc này cô nàng cũng một khuôn mặt thịt nhão, bộ dạng cực kỳ đáng sợ, nhìn một lần liền chẳng còn tí hứng thú nào.
Lâm Văn Thành liên tục giơ tay lên nói “Hai vị tiên sư đừng sợ, đây là vợ già cùng hai đứa con gái của ta.” Ông ta ra vẻ thương tâm, vừa lau nước mắt vừa nói “Lão hủ mắc phải chứng bệnh quái lạ này một năm trước, liền lây hết cả vợ con.” “Nếu không phải tiên sư nhất định muốn các nàng ra, thì ta cũng đâu dám cho các nàng ra ngoài dọa người chứ. Xin hai vị tiên sư tha lỗi.” Lê Hạo cũng chẳng dễ bị lừa gạt như vậy, hắn ngoài mạnh trong yếu nói “Ít nói bậy, cái trò kia của các ngươi, ta thấy rõ ràng là giả vờ.” Hắn muốn tiến lên kiểm tra cho chắc, nhưng lại sợ bị lây nhiễm, nhất thời lưỡng lự không quyết.
Lâm Phong Miên chú ý đến một màn này, vội vàng nói “Sư huynh, để em lên kiểm tra thử xem.” Hắn tiến lên một bước, nắm lấy tay Vương Yên Nhiên, trên tay dùng sức xoa một cái.
Không nằm ngoài dự đoán, hắn đã xoa rớt lớp thịt nhão kia ra, tay Vương Yên Nhiên để lộ ra làn da trắng hồng mịn màng.
Sắc mặt của Vương Yên Nhiên lập tức trở nên trắng bệch, nhìn càng thêm đáng sợ.
Lâm Phong Miên thở phào nhẹ nhõm, cái gọi là bệnh truyền nhiễm này quả nhiên là chiêu trò để bảo vệ ba người phụ nữ mà thôi.
Hắn không lộ vẻ gì, lại dính khối thịt nhão kia trở lại, mặt hoảng sợ lùi ra phía sau.
“Lê sư huynh, là thật!” Nghe vậy, Lê Hạo cũng không có vẻ gì dũng cảm, vội vàng dùng thần thức quét qua bốn người, rồi chạy trối c·h·ế·t.
“Móa nó, xui xẻo, mau đi!” Nhưng đi được vài bước, Lê Hạo đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Văn Thành và mọi người.
“Chờ một chút!” Lâm Văn Thành bốn người không hiểu, quay đầu nhìn hắn đầy thấp thỏm, nói “Tiên sư còn có gì dặn dò sao?” Lâm Phong Miên cũng không hiểu nói “Sư huynh, sao vậy?” Lê Hạo vừa hung hăng tiến đến, vừa lạnh lùng nói “Sư đệ, ngươi không biết đâu, cái thứ dịch bệnh truyền nhiễm này đáng sợ lắm đấy.” “Hồi ta còn là phàm nhân, trong thôn bỗng nhiên có dịch bệnh, liền c·h·ết gần hết chỉ còn lại ta với vài người khác, mà mấy người kia thì cũng chẳng sống được.” Lâm Phong Miên ngăn hắn lại, cười nói “Sư huynh, bớt được chuyện nào hay chuyện đấy, nhỡ đâu phía trên trách tội xuống thì lại thêm phiền phức. Dù sao người c·h·ết cũng đâu phải là người của chúng ta.” Lê Hạo sững người một chút, nhìn hắn rồi cười nói “Ta còn tưởng tiểu t·ử ngươi là người tốt, ai ngờ ngươi còn h·u·n·g h·ã·n hơn ta đấy.” Lâm Phong Miên cười hắc hắc đáp “Sư huynh quá khen, chúng ta mau đi thôi.” Lê Hạo đang định đi, thì lại p·h·át hiện một khối thịt nhão ở khóe mắt của Lâm Văn Thành rớt thẳng xuống đất ngay trước mặt hắn, để lộ ra làn da bình thường.
Thì ra lúc ông ta vừa lau nước mắt động tác quá mạnh, nên làm rơi lớp thịt nhão xuống mà không hề hay biết.
Hắn chỉ vào Lâm Văn Thành nói “Được đấy, ngươi…” Lâm Phong Miên thở dài một tiếng nói “Cho ngươi mấy cơ hội rồi không đi, đúng là lời hay khó khuyên, đáng c·h·ế·t!” Lê Hạo kinh ngạc quay đầu lại, đầu của hắn liền rớt xuống theo, lăn lóc vài vòng trên mặt đất.
Lâm Phong Miên lấy túi trữ vật của hắn, nhẹ nhàng cầm ra một tấm phù lục hỏa thuộc tính rồi ném xuống, trong chớp mắt đã thiêu h·ủy hắn thành tro bụi.
Động tác của hắn thuần thục vô cùng, khiến Lâm Văn Thành và những người còn lại đều tê hết cả da đầu, đặc biệt là Lý Trúc Huyên và Tống Ấu Vi, suýt chút nữa là sợ đến c·h·ế·t ngất.
Vương Yên Nhiên dù gì cũng từng là tu sĩ, tuy không hiểu rõ tình hình, nhưng vẫn đứng ra chắn trước mặt ba người kia.
Lâm Phong Miên thấy tay Vương Yên Nhiên đã chuẩn bị kích hoạt phù lục, liền thu lại t·h·i·ê·n Huyễn t·h·u·ật.
Hắn để lộ gương mặt dữ tợn của mình, cười nói “Vương sư tỷ, là ta đây!” Lâm Văn Thành và những người còn lại nhìn thấy bộ dạng k·h·ủ·n·g b·ố kia của hắn, lại càng thêm kinh hồn bạt vía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận