Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 752: Yên nhi

Chương 752: Yên nhi
Quân Viêm hoàng điện.
Lạc Tuyết đi dạo một vòng trong Quân Viêm hoàng điện, phát hiện Lâm Phong Miên có danh tiếng không nhỏ ở đây, đi đâu cũng có người nhận ra, nói nhỏ với nàng.
Nhưng mà cái yếm biến thái là cái quỷ gì? !
Gã này lại làm ra chuyện gì tốt nữa rồi?
Lạc Tuyết da mặt mỏng, căn bản không chịu nổi ánh mắt khác thường, chật vật dẫn theo Cỏ Đầu Tường chạy về.
Về đến bên ngoài động phủ, Lạc Tuyết phát hiện Tống Tương Vân trốn ở bên ngoài động phủ không dám vào.
"Sao rồi?"
Tống Tương Vân ủy khuất, lại có chút ngại ngùng.
"Điện hạ, bên trong có nữ quỷ, rất hung hãn, ta bị nàng đuổi ra."
Quá mất mặt, làm đệ tử Thiên Quỷ môn mà không những không thu phục được quỷ còn suýt chút nữa bị quỷ bắt!
Lạc Tuyết lập tức mắt sáng lên, đi vào trong động phủ, chỉ thấy Phong Lôi kiếm đã hút đến bảy tám phần linh thạch, linh khí dư dả vô cùng.
Sau khi nàng vào, một trận linh quang hội tụ từ trong Phong Lôi kiếm, cuối cùng ngưng tụ thành một hồn thể nữ tử giữa không trung.
Nữ tử này khác với Tần Như Yên mà nàng thấy trước đây, dáng người thon thả, tướng mạo ôn nhu ngọt ngào, là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.
Đôi mắt nàng hơi ửng hồng nhìn Lạc Tuyết, có chút ngập ngừng nói: "Ngươi là sư đệ?"
Sau khi xuất hiện, nàng cứ mông lung mơ hồ, chỉ có thể dựa vào liên hệ giữa Phong Lôi kiếm và Lâm Phong Miên để phán đoán thân phận của đối phương.
Lạc Tuyết ừ một tiếng, ngập ngừng nói: "Tần Như Yên?"
Nữ tử thản nhiên cười: "Ta không phải Tần Như Yên, vì phần lớn ký ức liên quan đến nàng đã bị tước đoạt."
"Hiện tại ta chỉ còn lại ký ức lặp lại hơn ba trăm năm và một đống kiến thức lộn xộn."
Trước đây nàng muốn cưỡng ép cùng Lâm Phong Miên rời đi, bị ánh sáng của Phá Hư Thương bao phủ, ký ức giả tạo toàn bộ bị tách ra.
Về sau, trong quá trình luyện linh, nàng vì tăng tốc độ càng tự trảm vô số ký ức lặp lại không cần thiết.
Lạc Tuyết ừ một tiếng, nói: "Như vậy cũng tốt, dù sao ngươi không phải nàng, chỉ cần nhớ rõ ký ức thuộc về chính mình là được."
Nữ tử gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ: "Ta còn nhớ rõ hai vị sư huynh và ngươi là đủ rồi, những thứ khác đều không quan trọng."
"Vì ta không còn là Tần Như Yên nữa, về sau ngươi cứ gọi ta là Yên nhi."
Lạc Tuyết lẩm bẩm: "Yên nhi sao?"
Yên nhi nhẹ gật đầu, nghịch ngợm mở to hai mắt: "Hay là gọi sư đệ… Không đúng, hẳn là chủ nhân, có cái tên nào gọi hay hơn không?"
Lạc Tuyết vội vàng xua tay: "Đừng gọi ta chủ nhân, cái tên Yên nhi này rất hay."
Yên nhi khẽ gật đầu, linh thể bay lượn quanh nàng một vòng, đột nhiên đưa tay lên vuốt má Lạc Tuyết.
"Không ngờ sư đệ lại lớn lên tuấn tú thế này, hi hi..."
Lạc Tuyết không khỏi có chút xấu hổ, tính cách của nữ tử này ngược lại giống hệt như trước đây.
Nàng suy nghĩ một chút rồi khích lệ: "Sư tỷ cũng xinh đẹp hơn lúc trước."
Yên nhi sờ mặt mình, có chút buồn bực nói: "Tuy là xinh đẹp hơn trước kia nhưng mà có chút không quen."
Nàng cúi đầu nhìn ngực mình, bất đắc dĩ lắc đầu: "Mà cái này… nhỏ đi nhiều quá!"
Nàng mắt mị như tơ, trêu ghẹo: "Chủ nhân, người ta nhỏ đi, ngươi sẽ không ghét chứ?"
Lạc Tuyết lập tức rùng mình, cười khan: "Sao lại như vậy?"
Mắt Yên nhi một bên hóa xanh, lạnh băng: "Ta lớn lên không đủ lớn, thật có lỗi với ngươi, khiến ngươi không thể nịnh nọt tình lang của ngươi."
Yên nhi kinh ngạc che miệng lại, cười khanh khách: "Ây da, thì ra ngươi vẫn còn ở đây, ta cứ tưởng ngươi ngủ rồi chứ."
Trang Hóa Vũ hừ một tiếng, lúc đầu thức tỉnh thật ra chính là nàng, cũng là nàng đã đuổi Tống Tương Vân ra ngoài.
Sau khi Yên nhi thức tỉnh thì nàng mới ẩn nấp đi, bây giờ bị chê bai về dáng người, rốt cuộc nhịn không được nữa.
Sau khi Trang Hóa Vũ xuất hiện, Phong Lôi kiếm lập tức chia thành hai nửa, một nửa nhiễm ánh sáng xanh, một nửa nhiễm ánh sáng đỏ, xanh đỏ giao nhau, trông cực kỳ thần dị.
Trang Hóa Vũ vốn định thử xem có thể ra tay với Lạc Tuyết hay không nhưng Di thiên Thần thụ đã nhận ra địch ý của nàng, chủ động tản ra khí tức.
Trang Hóa Vũ lập tức từ bỏ ý định, không dám manh động nữa.
Đây là khí tức của Di thiên Thần thụ sao?
Lạc Tuyết nhìn Yên nhi mắt một bên xanh một bên lam trước mặt, cũng không khỏi đau đầu.
Ý của Lâm Phong Miên là để nàng xóa đi nhân cách của Trang Hóa Vũ, việc này đối với nàng không khó, thậm chí đối với Lâm Phong Miên cũng không khó.
Bởi vì gốc Di thiên Thần thụ trong thức hải của Lâm Phong Miên quả thật quá chuyên nghiệp!
Với sự thần dị của nó, muốn xóa đi nhân cách của Trang Hóa Vũ dễ như trở bàn tay.
Nhưng Lạc Tuyết luôn cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn với Trang Hóa Vũ, vẫn muốn cho nàng ta một cơ hội.
"Trang Hóa Vũ? Chúng ta nói chuyện nhé?"
"Không có gì để nói, dù sao người là dao thớt còn ta là cá thịt, muốn chém giết muốn xẻ thịt thì cứ tự nhiên!"
Trang Hóa Vũ ngược lại tỏ ra rất hiểu, trước đây dù sao nàng cũng là Thi Yêu Vương, có thể đấu với gã nhãi này một hai trận.
Hiện tại nàng chỉ là kiếm linh, bên người đối phương còn có Thần thụ quỷ dị kia, sinh tử của mình bị người ta nắm trong tay, căn bản không có chỗ để thương lượng.
Đúng lúc này, Yên nhi mở miệng: "Sư đệ, ngươi có thể đừng giết nàng không?"
Nghe thấy câu nói này, không chỉ Trang Hóa Vũ mà ngay cả Lạc Tuyết cũng ngẩn người, kinh ngạc nhìn Yên nhi.
"Ngươi chắc chắn chứ, nàng có thể sẽ cướp quyền chủ động thân thể của ngươi đấy!"
Yên nhi ừ một tiếng, có chút xấu hổ: "Thật ra ta mới là nhân cách thừa, nàng mới là bản thể."
"Ta mới là kẻ cướp tổ chim khách, đã chiếm thần hồn của nàng đã không tốt, lại còn xóa bỏ nàng thì quá đáng lắm rồi."
Lạc Tuyết không khỏi ngây người, hiện tại Vũ Hóa Tiên của Quân Viêm hoàng điện thay đổi như thế nào nàng cũng nghe Lâm Phong Miên nói rồi, rất là tiếc nuối.
Dù trước kia dũng cảm gan dạ bao nhiêu, đứng trước cái chết cũng sẽ bị sự sợ hãi của cái chết làm mục ruỗng.
Mà Yên nhi trước mắt, vì không ngừng bị xóa ký ức, lại mười năm như một ngày, giống Tần Như Yên trước kia nhất.
Trang Hóa Vũ có chút cảm động, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Ngươi tưởng rằng ta sẽ cảm kích ngươi vì chuyện này sao?"
Yên nhi hoàn toàn thất vọng: "Ta đâu cần ngươi cảm tạ, ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm thôi."
Lạc Tuyết khẽ mỉm cười: "Trang Hóa Vũ, Yên nhi, các ngươi thử xem có thể đồng thời khống chế Phong Lôi kiếm không?"
Hai người Yên nhi không hiểu, nhưng vẫn làm theo, Phong Lôi kiếm xanh đỏ giao nhau trên mặt đất, bay múa giữa sân.
Lạc Tuyết không khỏi mắt sáng lên, quả đúng như vậy, đây quả thật là một niềm vui bất ngờ.
Yên nhi và Trang Hóa Vũ thế mà có thể tách ra điều khiển Phong Lôi kiếm, mỗi người quản lý một chức năng, đạt hiệu quả vượt xa nhất tâm lưỡng dụng!
Suy cho cùng, dù một người có nhất tâm nhị dụng, nhưng tư duy quán tính vẫn cố định, đi cùng một con đường thì sẽ dùng những phương pháp giống nhau.
Việc nàng cùng Lâm Phong Miên khống chế Bát Hoang Tà Thần sở dĩ lợi hại cũng là vì tư duy của hai người hoàn toàn khác nhau.
Mà Yên nhi trước mắt dù cùng là một thần hồn, nhưng hai nhân cách lại có tư duy khác nhau hoàn toàn.
Dưới sự điều khiển của cả hai, Phong Lôi kiếm chắc chắn có phong cách khác biệt, biến ảo khôn lường khiến người ta khó lòng phòng bị.
"Trang Hóa Vũ, chỉ cần ngươi chịu giúp ta một chút, không gây thêm phiền phức, ta để ngươi lại cũng không phải không thể."
Trang Hóa Vũ cười lạnh: "Ngươi nghĩ chúng ta cứ mãi làm kiếm linh cho ngươi? Mơ tưởng hão huyền!"
Lạc Tuyết đã tính trước cười: "Đương nhiên, ta cũng sẽ không để các ngươi làm kiếm linh mãi đâu."
"Ta sẽ nghĩ cách để các ngươi biến thành thần hồn bình thường, thậm chí ta còn giúp các ngươi đoạt lại thân thể nữa."
Nghe vậy, Trang Hóa Vũ do dự, nhíu mày hỏi: "Thật sao?"
Lạc Tuyết gật đầu: "Là thật, hiện tại ta đang ở Quân Viêm hoàng điện, sống cùng với người đó."
"Có điều, người đó hiện tại mạnh hơn ta, ta không chắc có thể đoạt lại thân thể cho ngươi."
"Mà ta còn chưa tìm được phương pháp để ngươi biến trở lại thần hồn bình thường, cho nên chuyện này có lẽ còn cần một thời gian nữa."
"Nhưng ta có thể hứa với ngươi, chỉ cần ngươi thật lòng vì ta hiệu lực, ta nhất định dốc toàn lực đối phó để giúp ngươi đoạt lại thân thể, để ngươi lấy lại thân phận."
Nàng vốn tưởng rằng Trang Hóa Vũ sẽ bắt nàng phát thệ, đang xoắn xuýt xem lời thề của mình có tính lừa gạt không, ai ngờ Trang Hóa Vũ lại sảng khoái đồng ý.
"Được! Ta đồng ý, nếu ngươi nuốt lời, ta ngày nào cũng đâm mông ngươi!"
Vừa nói xong, nàng đã bật cười, rồi đến lượt Yên nhi không nhịn được cười phá lên.
"Dù ta không muốn rời xa hắn, nhưng ta cũng có thể giúp một tay đâm mông hắn!"
Trang Hóa Vũ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi đúng là đồ ngốc, sớm muộn cũng bị hắn bán đứng cho xem!"
Việc nàng đồng ý sảng khoái đến mức thậm chí không bắt Lạc Tuyết phát thệ cũng là bất đắc dĩ thôi.
Dù sao, bên người đối phương có Di thiên Thần thụ kia, muốn giết mình quả thực không phải chuyện khó.
Phát thề cũng có thể dùng các loại lý do dây dưa, việc này tất cả đều dựa vào lương tâm.
Đã như vậy, chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền, vãn hồi lại mấy phần ấn tượng xấu do việc đuổi giết nàng trong bí cảnh trước đó.
Lạc Tuyết giải quyết xong chuyện này, cũng không khỏi thở phào một hơi.
Mình tự ý quyết định giúp hắn, liệu hắn có tức giận không nhỉ?
Thôi vậy, mình cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn, nếu hắn không biết lý lẽ thì mình cũng biết sơ vài chiêu quyền cước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận