Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 221: Nhàm chán, tiến vào tìm một chút việc vui

Lâm Phong Miên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Vì vậy, mặc dù là ta đang điều khiển thân thể ngươi, nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong huyết dịch của ngươi vẫn bất biến."
"Vậy tên biến thái kia bị lực lượng Băng Lôi phóng ra từ trong huyết dịch của ngươi làm tê liệt, nên mới không thể động đậy?"
Lạc Tuyết ừ một tiếng, Lâm Phong Miên không khỏi thầm líu lưỡi, lại một lần nữa nhận thấy sự khác biệt giữa người với người. Hắn đã hiểu vì sao rõ ràng còn có Hứa Thính Vũ cùng các sư tỷ khác, mà Quỳnh Hoa Chí Tôn lại đặt hy vọng vào Lạc Tuyết. Thể chất của nàng thật sự nghịch thiên, không sợ thiên kiếp, cũng chẳng sợ băng giá. Tu sĩ có hai loại linh căn gặp nàng cũng như chuột thấy mèo, sinh ra đã bị khắc chế. Có hai đại biến dị linh căn thì cũng thôi đi, nàng còn có thể phóng thích lực lượng dự trữ trong cơ thể.
"Lạc Tuyết, trong cơ thể ngươi có phải đang dự trữ rất nhiều thiên lôi và lực lượng hàn băng không?"
Lạc Tuyết hài lòng với sự nhạy bén của tên gia hỏa này, cũng không đến nỗi quá đần.
"Không sai, lúc đầu dùng đến bảy tám phần, nhưng mấy lần Độ Kiếp vừa rồi ngươi lại hấp thụ không ít, đến lúc đó có thể dùng một lần phóng thích."
Lâm Phong Miên không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng kia, trực tiếp phóng thiên lôi từ trong cơ thể ra để diệt địch, quả thực quá phận!
"Sau khi ngươi dùng xong có phải có thể giống như đại năng trong truyền thuyết, phun một ngụm máu liền có thể hủy diệt một vùng địch nhân không?"
Lạc Tuyết cẩn trọng suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Chắc là được, đợi khi ta đạt Đại Thừa rồi, một ngụm máu có thể gϊếŧ chết một tu sĩ Hợp Thể cảnh chắc không phải vấn đề."
Lâm Phong Miên lập tức mở miệng nói: "Lạc Tuyết tiên tử, cho ta mấy ngụm máu đi, ta rất cần ngươi giúp đỡ!"
"Cút đi, ngươi coi ta là trâu hút máu à!" Lạc Tuyết tức giận nói.
"Vậy, không phải ngươi đến kỳ kinh nguyệt sao, đừng lãng phí mà!" Lâm Phong Miên trêu ghẹo nói.
"Cảnh giới này của ta, không có thứ đồ chơi đó, sẽ không có chuyện lãng phí!" Lạc Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.
"Trời ơi, tiên tử thì ra thật sự không cần ăn uống gì cả, không vướng bụi trần gian." Lâm Phong Miên vẻ mặt kinh ngạc thốt lên.
"Kim Đan rồi có thể ích cốc một thời gian dài, còn đạt đến Nguyên Anh sẽ không có những phiền não này nữa." Lạc Tuyết giải thích.
Lâm Phong Miên bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm nói: "Rất tốt, ít nhất ruộng tốt sẽ không bỏ hoang."
"Cái gì?" Lạc Tuyết có chút ngơ ngác, Lâm Phong Miên không cẩn thận nói ra những lời trong lòng khiến nàng mất bò mới lo làm chuồng.
"Không có gì, ta nói rất tốt, sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện không quan trọng, có thể chuyên tâm tu luyện."
"Thật? Sao ta thấy là lạ?" Lạc Tuyết khó hiểu nói.
"Thật!" Lâm Phong Miên khẳng định chắc nịch.
Thời gian trôi qua, màn đêm rất nhanh buông xuống, tối đó trăng sáng sao thưa, chân trời có vài áng mây mỏng. Lâm Phong Miên đột nhiên mở miệng nói: "Xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Quân Vân Thường tuy không hiểu, nhưng bay lâu như vậy cũng đã mệt mỏi, liền đồng ý. Cả nhóm tìm một hang động trong núi, Quan Minh đi săn được một con hươu rừng, xử lý sạch sẽ rồi mang về. Mọi người bố trí trận pháp, sau đó quây quần đốt lửa nướng thịt rừng. Khuôn mặt ai nấy đều lúc sáng lúc tối trong ánh lửa, trông có vẻ đặc biệt cổ quái.
Thấy Hoàng Công Vọng ho khan không ngừng, Lâm Phong Miên không khỏi lo lắng hỏi: "Hoàng lão thương thế thế nào?"
"Phiền Diệp công tử quan tâm, lão phu trong thời gian ngắn cũng chưa chết được, còn công tử thì sao?" Hoàng Công Vọng suy yếu nói.
Lâm Phong Miên cười nói: "Ta à, cũng không tốt lắm, đột phá xong lại dùng linh lực quá độ, mấy ngày nay ta đều không thể ra tay."
Sắc mặt Hoàng Công Vọng đại biến, có chút khó coi nói: "Vậy thì rắc rối rồi, chỉ mong mấy ngày nay đừng gặp phải địch nhân."
Lâm Phong Miên cười ha ha một tiếng: "Vận khí của ta luôn luôn không tệ, Hoàng lão cứ yên tâm, mấy ngày nay sẽ không gặp phải địch nhân đâu."
Nghe những lời này của hắn, Hoàng Công Vọng một hồi dở khóc dở cười, không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ đành khô khốc nói một câu, hy vọng là vậy đi.
Lâm Phong Miên cũng không có ý định tiếp tục lên đường vào ban đêm, mà để mọi người nghỉ ngơi, mai lại đi. Hiện tại mới đầu tháng, cách cuối tháng còn tận hai mươi ngày nữa, với tốc độ của nhóm mình thì không có vấn đề. Trước để hoàng tử đi đấu một trận, mình từ từ đi qua cũng không muộn.
Quan Minh xung phong nhận trực đêm, Lâm Phong Miên cũng không từ chối, để hắn cùng Dạ Lăng thay phiên nhau trực. Quân Vân Thường vào trong nghỉ ngơi trước, tiếp đó là Hoàng lão và Lâm Phong Miên, phía ngoài cùng là Quan Minh và Dạ Lăng.
Đêm đã khuya, Lâm Phong Miên đang tu luyện trong động thì đột nhiên lấy ra một trận pháp khởi động, che giấu bên trong bên ngoài. Hắn đứng dậy bước về phía trong động.
Hoàng lão giật mình hỏi: "Công tử, ngươi đây là làm gì?"
Lâm Phong Miên ra hiệu im lặng, sau đó nói: "Nhàm chán, vào tìm chút việc vui."
Hoàng lão ngơ ngác, đến cả Quân Vân Thường đang tu luyện trong kia cũng bị những lời này của hắn dọa không ít. Trong động chỉ có mình hắn, hắn vào đó tìm trò vui gì? Lẽ nào hắn nhân đêm dài mà nảy sinh ý muốn kề gối tâm sự với mình? Nàng vội vàng cầm lá Kim Long phù ra nắm trong tay, thà c·hết không theo.
Hoàng lão ngăn Lâm Phong Miên lại, Lâm Phong Miên cười nói: "Hoàng lão cũng muốn cùng đi không? Được thôi, đông người cho náo nhiệt."
Đầu Hoàng lão ong ong, tên này chơi đến biến thái rồi?
"Công tử xin nói cẩn trọng, ta tuyệt đối không có ý nghĩ gì với điện hạ, công tử nếu có ý định làm bậy với điện hạ, phải bước qua x·á·c ta trước đã!"
Lâm Phong Miên lại đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó im lặng nói: "Lão Hoàng, đầu óc ngươi đang nghĩ đi đâu vậy?"
"Bình thường trông chững chạc nghiêm trang, ai ngờ ngươi ông già còn biến thái hơn, không thể suy nghĩ thuần khiết chút sao?"
Hoàng lão phiền muộn đến mức muốn thổ huyết, ngươi nửa đêm xông vào tìm niềm vui, còn bắt ta thuần khiết chút?
"Ý công tử không phải vậy?"
"Đương nhiên không phải rồi, ngươi nghĩ đi đâu vậy, đi nhanh thôi kẻo lỡ mất trò hay."
Lâm Phong Miên nói xong liền đi vào trong động, Quân Vân Thường bị dọa sợ vội giấu kỹ lá Kim Long phù, đề phòng cũng bị Lâm Phong Miên đổ cho cái ô danh có tư tưởng không trong sáng.
"Diệp công tử, muộn như vậy rồi, có chuyện gì không?"
Lâm Phong Miên nhìn vẻ mặt có chút căng thẳng của Quân Vân Thường, cười nói: "Không có gì, muốn mời Vân Thường điện hạ cùng xem một trò hay thôi."
Quân Vân Thường không hiểu gì, nhưng vẫn là theo bản năng đáp ứng. Bộ dáng mơ màng của nàng trông có chút buồn cười. Đây thật sự là một cô công chúa sao? Sao lại có vẻ không đáng tin cậy thế này?
Đêm càng khuya, một bóng người đột nhiên rời khỏi động, lén lén lút lút đi đến một nơi cách đó không xa. Nàng liếc trái liếc phải một hồi, rồi lấy ra một khối ngọc giản truyền tấn viết gì đó vào, cuối cùng kích hoạt ngọc giản. Ngọc giản hóa thành một đạo lưu quang biến mất, người kia thở phào một hơi, đang định quay lại thì nghe thấy một tiếng cười khẽ từ trong bóng tối vọng tới.
"Thế nào, Vân Thường điện hạ, trò hay này có đặc sắc không?"
Người kia c·ứ·n·g đờ tại chỗ, rồi không thể tin nổi quay đầu lại, nhìn thấy nơi ban đầu không có ai đột nhiên xuất hiện không gian vặn vẹo. Ba người đột ngột xuất hiện trong bóng tối cách đó không xa, một người trong đó đang cười giễu cợt nhìn mình, chính là Lâm Phong Miên đáng ghét. Người kia vẻ mặt kinh hãi nói: "Điện hạ, sao người lại ở đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận