Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 595: Đại ca, ngươi răng miệng tốt như vậy?

Chương 595: Đại ca, răng miệng của ngươi tốt vậy sao?
Lâm Phong Miên nào biết U Diêu đang oán thầm mình, lúc này hắn đang không chờ được muốn ăn trái dưa do chính mình trồng.
Hắn ôm Thượng Quan Quỳnh đi vào đại điện yến tiệc, nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc. Những người có thể cùng Quân Khánh Sinh đến Quân Lâm, phần lớn đều là những vương tử công chúa có địa vị. Đinh Bác Nam bởi vì là con cháu dòng chính Đinh gia, lại vừa đúng lúc ở thành Quân Lâm, cũng được mời đến dự tiệc. Những người này phần lớn đều là quen biết Lâm Phong Miên qua mấy trận đánh nhau, mặc dù là Lâm Phong Miên đơn phương đấm đá.
Tại yến tiệc, Lâm Phong Miên gặp Quân Vân Tránh mặc một thân hoa phục, nụ cười lập tức trở nên rạng rỡ tột cùng.
“Vương huynh, đã lâu không gặp!”
Quân Vân Tránh hôm qua đã suốt đêm chạy về, nói là muốn trở về sớm chuẩn bị, nhưng thực tế là eo hắn không chịu đựng nổi. Hắn thực sự lo lắng nếu mình ở thêm một đêm nữa, thì cái eo của mình sẽ cùng mấy cái giường ngọc kia "răng rắc" một tiếng. Quân Vân Tránh vốn đang hiểu lầm người, tâm tình không tốt, trở về lại biết Lâm Phong Miên không c·h·ết, tâm tình càng tệ hại cực độ. Cái tên tiểu tử này tại sao có thể sống dai như vậy? Vận may của mình lúc nào thì đến, rõ ràng là do vận không đủ tốt, xui xẻo tận mạng! Lúc này nhìn thấy Lâm Phong Miên ôm Thượng Quan Quỳnh cùng mình chào hỏi, hắn như ăn phải chuột c·h·ết vậy. Nhìn Thượng Quan Quỳnh xinh đẹp quyến rũ, hắn chỉ cảm thấy tiểu tử này đang chế giễu mình, diễu võ dương oai với mình. Mặt hắn đen lại nói: “Đã lâu không gặp!”
Lâm Phong Miên tự nhiên biết rõ tâm tình của hắn vì sao không tốt, trong lòng lại vui như mở hội. Hắn mang theo Thượng Quan Quỳnh ngồi vào vị trí, kết quả sau khi Thượng Quan Quỳnh ngồi xuống thì kêu “tê” một tiếng, đau đến nước mắt cũng trào ra.
“Thượng Quan tiên tử, ghế cứng quá, đến ngồi chỗ này, chỗ này dễ chịu hơn!”
Lâm Phong Miên có chút xấu hổ, trực tiếp ôm nàng vào lòng, khó có được đem ghế mềm nhường cho nàng ngồi. Thượng Quan Quỳnh lại như ngồi trên đống lửa, chỉ sợ sơ ý một chút làm cái ghế mềm của hắn biến thành ghế cứng, ghế cứng lại biến thành ổ điện. Vậy thì mình thật sự chịu không nổi. Lâm Phong Miên nhìn Quân Vân Tránh, cố ý nói chuyện.
"Nghe phụ vương nói vương huynh có thể muốn ôm mỹ nhân về, Vô Tà trước chúc mừng vương huynh, không biết vị vương tẩu tương lai của ta sẽ xinh đẹp như thế nào?"
Đinh Bác Nam, kẻ tay sai của Quân Vân Tránh lập tức bắt đầu thổi phồng.
“Có thể vào mắt biểu ca Vân Tránh, kia tự nhiên phải là khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, là nhân vật hoàng tộc quý nữ, tiên tử.”
Những người khác cũng lần lượt phụ họa. “Đúng vậy, cũng không biết công chúa Nguyệt Ảnh hoàng triều kia sẽ là mỹ nhân hạng gì.” “Đáng tiếc quá, có biểu ca Vân Tránh ở đây rồi, loại mỹ nhân này không đến lượt chúng ta nữa rồi.”
Những lời nịnh nọt này giống như thúc ngựa chạy hết tốc lực, mặt Quân Vân Tránh đen lại có thể thấy được bằng mắt thường.
Lâm Phong Miên cố nén ý cười nói: "Vậy ta có thể phải rửa mắt chờ mong, vương huynh nhớ dẫn kiến một chút, để bọn ta mở rộng tầm mắt."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Lúc này, Ảnh Vệ bên ngoài đến thông báo, khách quý của Nguyệt Ảnh hoàng triều đã đến. Mọi người trong lòng đều hiếu kì, lần lượt đứng dậy muốn đi nghênh đón khách quý của Nguyệt Ảnh hoàng triều.
"Hôm nay đi mở mang kiến thức xem mỹ nhân Nguyệt Ảnh hoàng triều như thế nào?"
"Đúng đấy, nghe nói mỹ nhân ở đó tóc vàng mắt xanh, nhiệt tình không gì cản được, ta đã sớm hâm mộ."
"Vương huynh có thể ôm mỹ nhân về, thật là diễm phúc không cạn a, vương huynh, nhờ công chúa giới thiệu cho chúng ta mấy mỹ nhân Nguyệt Ảnh nhé."
Đối mặt với đám người ồn ào, Quân Vân Tránh cảm thấy cả người đều không ổn, mặt đen như đáy nồi.
"Các ngươi đừng có nói bậy, ngay cả bát tự còn chưa đâu vào đâu nữa mà?"
“Tránh ca!”
Trong ánh đèn mờ tối, mọi người chỉ thấy một thân ảnh to lớn lao vào lồng ngực Quân Vân Tránh, đụng hắn ngã lăn xuống đất. Lâm Phong Miên trong lúc hoảng hốt còn nghe thấy vài tiếng "răng rắc", không khỏi nuốt ngụm nước bọt. Cái này có lẽ gãy mấy cái xương sườn rồi?
Những người khác cũng có chút mộng, có chút không kịp phản ứng. Mỹ nhân Nguyệt Ảnh hoàng triều này nhiệt tình không cản nổi vậy sao? Nhưng dựa vào ánh đèn mờ mờ nhìn kĩ, làm gì có mỹ nhân Nguyệt Ảnh nào mà ôm ấp yêu thương? Rõ ràng đây là Hùng Hạt tử thành tinh đi tập kích người mà!
Đinh Bác Nam trốn ra xa mới hét lớn: “Bỏ đi, từ đâu ra yêu hùng thế kia, mau buông Tránh ca của ta ra!”
Một vị công chúa thất sắc mặt nói: “Ảnh Vệ đâu? Người đâu mau tới đây!”
"Chư vị, hiểu lầm, hiểu lầm rồi!"
Giọng nói êm tai dễ nghe vang lên, thì ra là Nguyệt Ảnh Lam mang theo Hứa Thống Lĩnh vội vàng chạy tới, ngăn mọi người lại. "Thiên Thiên nàng chỉ là đã lâu không gặp vương tử Vân Tránh, nhất thời kích động, chư vị đừng khẩn trương."
Gặp Nguyệt Ảnh Lam với eo nhỏ nhắn thon thả, tay trắng nõn nà, đôi chân ngọc thon dài, thỏa mãn hết thảy ảo tưởng của đám người, một nhóm nam nhân không khỏi si mê. Mỹ nhân Nguyệt Ảnh này quả nhiên giống như lời đồn, xinh đẹp động lòng người, nhiệt tình không cản nổi.
Đinh Bác Nam mặt Trư ca tương, suýt nữa thì chảy cả nước miếng.
"Đây chẳng lẽ là linh sủng tự dưỡng của tiên tử không thành, thế mà còn học người mặc váy áo, thật là độc đáo."
Nguyệt Ảnh Lam không khỏi có chút lúng túng nói: "Vị công tử này hiểu lầm rồi, Thiên Thiên là hảo hữu của ta, công chúa Tĩnh Xuyên vương triều."
Đinh Bác Nam lập tức kinh đến há hốc mồm, ngay cả Thượng Quan Quỳnh cũng không khỏi trợn mắt há mồm. Đây cũng là một vị công chúa?
Lúc này Quân Vân Tránh bị ép đến mức không thể thở nổi, chỉ còn tay chân bên ngoài, đang luống cuống tay chân giãy giụa.
"Thiên Thiên, ngươi mau lên đi!"
Cố Thiên Thiên không ngừng cọ xát trên mặt hắn, làm nũng nói: "Tránh ca, một ngày không gặp, người ta nhớ ngươi lắm."
Quân Vân Tránh lúc này không chịu nổi áp lực, khóc không ra nước mắt nói: “Ngươi đừng như vậy, cha vương mẫu phi sắp đến rồi, ngươi mau đứng lên đi!”
Cố Thiên Thiên lúc này mới nghĩ đến mình đang gặp cha mẹ chồng tương lai, liền cuống quít dìu hắn đứng dậy. "Tránh ca, ngươi không sao chứ, người ta chỉ là quá kích động."
Đám người lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Cố Thiên Thiên đứng cạnh Quân Vân Tránh, vóc người cao lớn uy mãnh hơn, không khỏi nuốt ngụm nước bọt.
Không thể nào? Đại ca, răng miệng của ngươi tốt vậy sao? Sơn hào hải vị còn chưa đủ thỏa mãn ngươi, nhất định phải ăn món thịt rừng cứng răng thế này sao?
Quân Vân Tránh tuy đã thoát nạn, nhưng ánh mắt quỷ dị của mọi người lại làm hắn thấy như có gai sau lưng. Lâm Phong Miên đánh lạc hướng, chủ động mở miệng: "Vương huynh, không giới thiệu một chút sao?"
Quân Vân Tránh hận không thể tự tử, chỉ có thể kiên trì bắt đầu giới thiệu từ Nguyệt Ảnh Lam. Nguyệt Ảnh Lam đối đáp khéo léo, nụ cười ngọt ngào, dễ dàng được người khác yêu thích, khiến mọi người có ấn tượng sâu sắc.
"Đây là công chúa Cố Thiên Thiên của Tĩnh Xuyên vương triều." Giới thiệu đến Cố Thiên Thiên, Quân Vân Tránh ít lời, không muốn nói thêm nửa câu nào, tính toán qua loa cho xong.
Nhưng Cố Thiên Thiên lại ôm hắn, mặt ngượng ngùng nói: “Tránh ca, vừa rồi em hình như nghe thấy anh nói đến bát tự?” “Anh muốn tìm người xem sinh thần bát tự cho chúng ta, chọn ngày lành tháng tốt sao? Có nhanh không?”
Đinh Bác Nam há hốc miệng, muốn nói lại thôi, thực sự không biết nên nói cái gì. Lâm Phong Miên giơ ngón tay cái lên nói: “Đây là vương tẩu tương lai của ta đó hả, vương huynh quả nhiên có phúc lớn! Tẩu tử thật là có tướng phú quý, vượng phu nha!”
Nghe nói vậy, thần sắc đám người khác nhau, bao gồm cả Nguyệt Ảnh Lam, đều cho rằng Lâm Phong Miên cố tình làm bẩn Quân Vân Tránh. Nhưng lại phát hiện tên gia hỏa này mặt đầy chân thành, hoàn toàn là vẻ thật tâm từ tận đáy lòng. Quân Vân Tránh muốn tự tử cho xong, hắn làm sao cảm thấy Lâm Phong Miên có lòng tốt gì được. Phú quý, vượng phu, sao ngươi không cưới đi?
“Thiên Thiên, ngươi có anh chị em gì không, giới thiệu cho vương đệ của ta một chút!”
Lâm Phong Miên lập tức giật mình, "Ngọa Tào", ngươi còn muốn kéo ta cùng ch·ết à! Hắn ôm chặt Thượng Quan Quỳnh, liên tục khoát tay nói: “Không cần đâu, ta đã sớm có ý trung nhân rồi!”
Thượng Quan Quỳnh cảm nhận được tay Lâm Phong Miên hơi run lên, suýt nữa thì cười c·h·ết. Thì ra ngươi cũng biết sợ, cũng không phải là bụng đói ăn quàng đó à? Nhìn Cố Thiên Thiên tráng kiện như trâu, Thượng Quan Quỳnh cảm thấy đây mới là người có thể cùng Lâm Phong Miên chiến nhau tám trăm hiệp. Các ngươi mới là kỳ phùng địch thủ, gặp được người tài năng a! Không bằng hai người các ngươi cùng nhau đi, đừng làm khó dễ một người như ta chỉ là tu thuật nhẹ nhàng thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận