Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 946: Ta liền biết đụng đến tiểu tử này không có chuyện tốt!

Chương 946: Ta biết ngay đụng đến cái tên nhóc này là không có chuyện tốt mà! Quân Vân Tránh hiển nhiên cũng không nghĩ tới lại gặp Lâm Phong Miên ở chỗ này, không khỏi ngẩn người. "Sao ngươi cũng ở đây?" Lâm Phong Miên sờ sờ Cỏ Đầu Tường trong ngực, khẽ mỉm cười nói: "Vương huynh vì sao ở đây, thì ta cũng vì vậy mà ở đây thôi!" Quân Vân Tránh lập tức thầm mắng một tiếng phiền phức, hắn đến đây là thuần túy không muốn đi Thiên Hải quan. Nhưng mà nhìn thấy Lâm Phong Miên thì hắn lại thấy căng thẳng, có loại xúc động muốn chạy trốn ngay trong đêm. Cứ hễ ở đâu có cái tên nhóc này, thì hắn chưa từng thấy chuyện gì tốt lành! Hắn cười gượng một tiếng nói: "Ra là ngươi cũng để ý đến an nguy của Ngọc Bích thành à, vậy thì hóa ra chúng ta là anh hùng tương kiến bất đồng quan điểm rồi." Cái tên nhóc này còn quá đáng hơn cả hắn, hắn chỉ là mang theo vài tên hộ vệ. Còn hắn thì tốt, xung quanh đầy mỹ nữ, trong ngực còn ôm một con mèo, đúng là quá đáng! Nhìn vẻ mặt vi diệu của hai huynh đệ, Quân Ngọc Đường làm sao không biết chuyện gì xảy ra, không khỏi mỉm cười. "Hai huynh đệ các ngươi tình cảm thật tốt!" Nguyệt Ảnh Lam rất tán thành gật đầu, vẫn luôn tin chắc mối quan hệ của hai người vô cùng sâu sắc. Quân Vân Tránh buồn bực, cũng chỉ có thể cười gượng một tiếng, rồi ở lại phủ theo sự sắp xếp của Quân Ngọc Đường. Đến đêm, Lâm Phong Miên lấy cớ tu luyện củng cố cảnh giới, trước ánh mắt kỳ quái của các nàng, một mình vào phòng. Lạc Tuyết không khỏi có chút chua chát hỏi: "Ta có làm phiền ngươi không?" Nhìn thấy xung quanh hắn oanh oanh yến yến nhiều như vậy, nàng sao có thể không hiểu vì sao gia hỏa này không dám để mình đến. Ban đầu Lạc Tuyết hào hứng đến hóng chuyện, kết quả đầu tiên là vô tội bị liên lụy, lại không thấy Viện Viện, chuyện này khiến tâm tình nàng không tốt cho lắm. Lâm Phong Miên vội nói: "Không có, không có! Ta đang muốn củng cố cảnh giới đột phá đây!" Lạc Tuyết hừ một tiếng, cũng lười so đo với hắn, âm thầm kiểm tra tình hình trong cơ thể cho hắn. Một bên khác, Quân Vân Tránh cũng trằn trọc khó ngủ. Hắn luôn cảm thấy mình đến nhầm chỗ, trong lòng có cảm giác bất an mãnh liệt. Cứ ở bên cạnh tên nhóc này, hắn luôn cảm thấy mình là vai phản diện trong kịch bản, trên đầu mình hiện lên chữ nguy hiểm. Sau cùng, Quân Vân Tránh hạ quyết tâm, sáng sớm ngày mai sẽ đi từ biệt, đi Thiên Hải quan. Hắn liền cả lý do từ biệt cũng đã nghĩ xong, kết quả người tính không bằng trời tính. Đêm đó lúc nửa đêm, ngay khi mọi người trong thành đang ngủ say, tiếng báo động chói tai đột nhiên vang lên. Chuyện này khiến Ngọc Bích thành lâu nay chưa từng nghe báo động cũng phải ngơ ngác, chuyện gì thế này? Cùng lúc đó, từng đạo ánh sáng dùng thuật pháp dâng lên, cháy bừng giữa không trung, khiến toàn bộ Ngọc Bích thành sáng như ban ngày. Tiếng chuông vang vọng toàn thành một hồi chín tiếng, đại biểu cho cấp bậc cảnh báo cao nhất. Các tu sĩ trong thành không khỏi kinh hãi, nhưng tiếng nói bình tĩnh của Viên Hồng Đào lại vừa đúng lúc vang vọng toàn thành. "Có địch tập kích, toàn thành giới nghiêm, đóng cửa thành, nghiêm cấm ra vào!" "Ngoại trừ các tướng sĩ thủ vệ trong thành, những người khác ở nguyên tại chỗ chờ lệnh, không được tự ý ra ngoài, kẻ trái lệnh bị quân pháp xử trí!" Nghe được giọng nói tỉnh táo bình tĩnh của hắn, lòng người trong thành không khỏi ổn định đôi chút, âm thầm an ủi mình đừng hoảng loạn. Chỉ có sắc mặt Quân Vân Tránh kịch biến, rồi sau đó vỗ trán một cái. Xong rồi, quả nhiên do dự là sẽ thất bại! Ta biết ngay gặp phải tên nhóc này là phải đi ngay lập tức! Còn chờ gì đến ngày mai nữa, mình còn có ngày mai sao? Tiễn xong đạo lữ rồi đến tiễn sự nghiệp, bây giờ ngay cả mạng cũng muốn tiễn sao? Trong phủ Thành Chủ, Viên Hồng Đào nhanh chóng khoác chiến bào lên người, vẻ mặt ngưng trọng đi về phía thành tường, trong mắt lóe lên vẻ kích động. Đến rồi, mình trấn thủ Ngọc Bích thành nhiều năm, rốt cuộc cũng đợi được ngày đại triển tài năng! Hắn một bên vội vàng bước về phía thành lâu, một bên truyền đạt các loại mệnh lệnh cho lính liên lạc bên cạnh. Muốn diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong, con cháu thế gia trong thành quá nhiều, hỗn tạp khó lường, hắn cũng không muốn xảy ra vấn đề gì. Phó tướng La Tước của hắn nói: "Thành chủ, có cần phái người đi gọi An Nhạc Hầu đến không?" Viên Hồng Đào do dự một chút, rồi lắc đầu. "Trước không gọi, ngươi phái một người nhanh nhẹn đến trước cửa hầu phủ chờ, hễ khi nào ta phát tín hiệu thì lập tức gọi Quân Ngọc Đường đến." La Tước nhận lệnh, nhanh chóng phân phó xuống dưới. Viên Hồng Đào lên đến thành tường, liền thấy trong đêm tối, đại quân đen nghịt của Bích Lạc hoàng triều đang bay về phía Ngọc Bích thành. Từng chiếc chiến hạm trong màn đêm giống như quái thú, từng lá cờ Thanh Ngọc Vương tung bay trong gió lớn. Trong số những chiến hạm đó còn có cả cờ của Thanh Ngọc Vương, điều đó chứng tỏ Thanh Ngọc Vương tự thân đến đây! Bốn phía chiến hạm, tu sĩ khống chế các loại pháp bảo và yêu thú như kiến bò đang tuần hành quanh chiến hạm. Nhìn tu sĩ Bích Lạc rào rào kéo đến, các tướng thủ thành trên thành lâu đều biến sắc. Dù không hiểu rõ rốt cuộc Bích Lạc hoàng triều dựa vào cái gì, nhưng chắc chắn bọn họ phải có chỗ dựa mới dám tấn công Ngọc Bích. Viên Hồng Đào tỉnh táo lại, ra lệnh: "Để các thuật sĩ viễn trình và pháp khí chuẩn bị sẵn sàng, hễ quân địch tiến vào phạm vi tấn công, liền tiến hành đợt tấn công thứ nhất." "Toàn lực khởi động trận pháp trong thành, toàn quân bày trận, nếu bọn chúng tiến vào khu vực gió xoáy, nhân cơ hội bất ngờ tấn công..." Hắn chỉ huy thủ vệ phòng ngự trong thành một cách đâu ra đấy, thấy vẻ trầm ổn của hắn, các tướng thủ thành cũng lần lượt yên lòng. Trong An Nhạc hầu phủ, Quân Ngọc Đường cũng bị đánh thức trong đêm tối, khẽ nhíu mày. Ngay lập tức hắn đi về phía phòng Viện Viện, đồng thời phái người đi mời Lâm Phong Miên mấy người đến. Quân Ngọc Đường tuy đã không ngủ chung phòng với Viện Viện từ lâu, nhưng phòng của hai người cách nhau không xa, đối với hắn mà nói chỉ trong nháy mắt. Trong sân cũng đã có ánh nến, Viện Viện từ trong phòng bước ra, nhíu mày nhìn trận pháp lưu chuyển trên bầu trời. Quân Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Viện Viện, nàng không sao là tốt rồi." Viện Viện nhìn vẻ mặt trút được gánh nặng của hắn, quay đầu sang, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước. "Bích Lạc hoàng triều đánh đến rồi mà ngươi còn đứng ngây đó làm gì, không mau đi ra tiền tuyến chờ lệnh?" Quân Ngọc Đường bất đắc dĩ nói: "Thành chủ không ra lệnh thì ta dám tùy tiện đi qua làm gì." Viện Viện xuất thân nhà tướng, tự nhiên hiểu tiếng chuông này có ý nghĩa gì, không khỏi nắm chặt tay. "Tên kia thật là không phân công tư, tình hình khẩn cấp thế này rồi mà còn không cho ngươi đến, ngươi nghe ta, mau chóng đi đi!" Quân Ngọc Đường có chút chột dạ nói: "Chuyện này không ổn đâu, nhỡ đâu hắn mượn cớ giết ta thì sao?" "Hắn dám!" Viện Viện làm sao không biết ý của hắn, trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Ta đi cùng ngươi là được chứ gì, đồ nhát gan!" Quân Ngọc Đường lập tức lên tiếng: "Vậy chúng ta đến đại sảnh tập hợp trước đã, rồi cùng nhau đi qua!" Viện Viện sao không hiểu ý hắn lo lắng cho an nguy của mấy người Lâm Phong Miên, vừa đi vừa mỉa mai. "Chẳng qua chỉ có hai vị vương tử Thiên Trạch, thấy ngươi lo lắng đến thế kia, không biết còn tưởng là tôn tử của ngươi nữa!" Quân Ngọc Đường lập tức mồ hôi đầm đìa, không dám hé răng, cười hòa giải đi theo Viện Viện ra ngoài. Một bên khác, Lâm Phong Miên nghe thấy tiếng chuông thì đi ra cửa, chỉ thấy các nàng đều đã mặc đồ chỉnh tề đứng đợi bên ngoài. Liễu Mị còn thò đầu nhìn vào trong phòng, không nhịn được trêu chọc: "Điện hạ không bị làm mất hứng thú chứ ạ?" Lâm Phong Miên trợn mắt, "Yêu nữ ngươi nói bậy gì đấy, ta có hứng thú gì mà bị mất hứng?" Liễu Mị cười khúc khích nói: "Ta đâu biết được, điện hạ lại không có sủng hạnh ta!" Trần Thanh Diễm im lặng nói: "Thôi, đừng có đùa nữa, đây là có chuyện gì vậy?" Lâm Phong Miên dang tay ra nói: "Ta đâu biết được!" Đúng lúc này, một thị nữ xinh đẹp vội vàng chạy đến. "Vô Tà điện hạ, các tiên tử, hầu gia mời mọi người đến đại sảnh nghị sự!" Lâm Phong Miên gật đầu nói: "Xin cô nương dẫn đường!" Một lát sau, mọi người đi tới đại sảnh, liền thấy Quân Ngọc Đường và Viện Viện đã sớm đứng chờ ở đó. Quân Vân Tránh còn đến sớm hơn bọn họ, lúc này như cha mẹ vừa mất, nhìn thấy Lâm Phong Miên thì mặt lại càng đen như nhọ nồi. Ta biết ngay đụng đến cái tên nhóc này là không có chuyện gì tốt mà! Lạc Tuyết cuối cùng cũng nhìn thấy hai vợ chồng Quân Ngọc Đường cùng nhau xuất hiện, thấy hai người đều bình yên vô sự thì lập tức vừa lòng. "Bọn họ thật sự không có chuyện gì, tốt quá, người yêu cuối cùng cũng thành thân thuộc rồi!" Lâm Phong Miên cũng không rảnh trả lời nàng, hỏi: "Thúc tổ phụ, đây là có chuyện gì vậy?" Quân Ngọc Đường trầm giọng nói: "Chắc là Bích Lạc hoàng triều nhân lúc đêm tối tấn công Ngọc Bích thành, có lẽ đã có chuẩn bị mà đến!" Tâm của Lâm Phong Miên cuối cùng cũng chết lặng, sau đó có một loại cảm giác như trút được gánh nặng. Ta biết ngay đã cắm nhiều cờ như vậy, kiểu gì cũng có chuyện! Lâm Phong Miên nghi hoặc hỏi: "Vậy chúng ta cứ đứng đây chờ sao?" Quân Ngọc Đường cười nói: "Đương nhiên không phải, mọi người đi theo ta, chúng ta cùng nhau lên thành lâu xem chuyện gì xảy ra." Lâm Phong Miên và mọi người lần lượt gật đầu, chỉ có Quân Vân Tránh một mặt bi tráng, trong lòng than khóc. Ta chỉ đến để hỗn quân công thôi mà, đáng gì vừa đến đã phải toàn quân xuất kích thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận