Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 1059: Tám lạng nửa cân

Ngày thứ hai, Lâm Phong Miên vừa mở cửa phòng sau một đêm đặc huấn Cỏ Đầu Tường, liền thấy Ôn Khâm Lâm đứng ở cửa.
"Ôn huynh, ngươi tìm ta có việc gì sao?"
Ôn Khâm Lâm hơi xấu hổ mở lời: "Cái... cái đồ ngươi đưa ta... có ý gì?"
Lâm Phong Miên hắng giọng, nghiêm túc nói: "Ôn huynh, ngươi đừng vội giận, ta không có ý gì khác đâu."
"Ngươi đừng thấy chúng có hình thù kỳ lạ, nhưng đó là nhuyễn giáp mặc trong người, thật sự có thể tránh cho tình huống xấu hổ của ngươi."
Thấy Ôn Khâm Lâm có vẻ không tin, Lâm Phong Miên vội vàng đưa ví dụ chứng minh.
"Ôn huynh, ngươi thấy U Diêu so với ngươi thế nào?"
Nếu là bình thường, với cái câu hỏi không đầu không cuối này của hắn, Ôn Khâm Lâm e là không tài nào hiểu nổi, nhưng giờ thì nàng biết hắn đang ám chỉ điều gì.
Nàng do dự một chút đáp: "Tám lạng nửa cân đi..."
Lâm Phong Miên liếc nhìn ngực nàng một cái, ai là nửa cân, ai là tám lạng còn cần phải bàn lại.
Dù sao nhìn qua cũng không khác biệt nhiều lắm, muốn phân cao thấp thì phải quan sát thực tế, tìm hiểu sâu hơn nữa a!
Ôn Khâm Lâm để ý thấy ánh mắt của hắn, không khỏi hơi tức giận.
"Vậy thì sao?"
Lâm Phong Miên hắng giọng, ra vẻ gian thương chào hàng.
"Ngươi thấy đấy, U Diêu bình thường đều một thân cải trang nam nhi, mà khi chiến đấu thì không hề bị cản trở chút nào, chính là nhờ mặc cái chiến giáp đặc chế này đó."
Ôn Khâm Lâm hơi sửng sốt, tỉ mỉ nghĩ lại, U Diêu bình thường toàn mặc áo ngực với váy ngắn, đúng là không hề thấy nàng có vẻ gì lung lay cả.
Thật chẳng lẽ đúng như tên này nói sao?
Dù gì hai người cũng có quan hệ thân mật, nàng mặc cái gì tên này hẳn phải biết.
Thấy Ôn Khâm Lâm còn chần chừ, Lâm Phong Miên thành khẩn khuyên nhủ:
"Ôn huynh à, thân thể tóc da là do cha mẹ ban cho, dáng vẻ lớn lên thế nào vốn dĩ là trời sinh, cần gì phải cố uốn thẳng làm chi?"
"Huống chi Ôn huynh thiên sinh lệ chất, ngạo thị quần hùng, có gì mà không dám cho người ta thấy, cần gì phải tự trói buộc mình như vậy?"
"Đương nhiên, đây không phải để ngươi cởi đồ, anh em mình nhìn nhau chút thôi, đừng có để người ngoài được lợi."
Ban đầu Ôn Khâm Lâm nghe đến chuyện cha mẹ còn có chút cảm động, ai ngờ tên này ba câu không rời chuyên môn!
Nàng liếc hắn một cái nói: "Cút!"
Lâm Phong Miên cười hề hề nói: "Ôn huynh, cả ngày dùng vải quấn trói thật là khó chịu, không có lợi cho sự phát triển của cơ thể."
Đây là lần đầu Ôn Khâm Lâm nói chuyện này với người khác phái, mặt không khỏi đỏ bừng, tức giận trừng mắt liếc hắn.
Nếu như trói mà có thể không lớn thì mình đã trói từ nhỏ đến lớn, có thấy không lớn đâu!
Đương nhiên câu này nàng không thể nói ra được, nếu không Lâm Phong Miên sẽ đau khổ vô cùng, oán trách nàng phung phí của trời.
Ôn Khâm Lâm xoay người bỏ đi, không thèm chấp với tên ngang ngược này, sau lưng còn nghe thấy tiếng của Lâm Phong Miên:
"Ôn huynh, ta thật sự chỉ muốn giúp ngươi thôi mà, nếu ngươi không tin thì thử một lần là biết ngay, ai dùng rồi cũng nói tốt cả!"
Ôn Khâm Lâm nhìn những cái đầu tò mò của hàng xóm thò ra, lập tức cảm thấy sáng sớm đi tìm hắn là một sai lầm.
"Cút!"
Nói xong, chính nàng nhanh chóng chạy mất.
Trong sân nhỏ, Lâm Phong Miên lau mồ hôi lạnh, "Cuối cùng cũng lấp liếm qua được rồi!"
Lạc Tuyết lạnh nhạt nói: "Ngươi đúng là đồ háo sắc, không đi bán hàng rong thì thật đáng tiếc."
Lâm Phong Miên mặt dày cười nói: "Bản lãnh này của ta nhiều lắm, thế nào cũng không chết đói được."
Lạc Tuyết không nhịn được cười, rồi lẩm bẩm nói: "Tính thời gian thì cũng không sai biệt lắm rồi."
Lâm Phong Miên gật đầu nhẹ, tin tức mình nhận được cũng hơi chậm trễ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Dạ Hồ lúc này đã ở Hưng Viễn thành giao dịch với Tư Đồ Lam Tang rồi.
Mọi việc đúng như Lâm Phong Miên dự đoán, Tư Đồ Lam Tang lúc này đang ở Hưng Viễn thành kiểm hàng.
Hắn cùng Dạ Hồ đi cùng, cưỡi ngựa xem hoa nhìn một lượt những yêu thú chất đầy một thuyền, đưa ra kết luận.
Bọn yêu thú này bất kể từ đâu tới, đều là những thứ mình chưa từng nghe thấy bao giờ!
Chẳng lẽ thằng nhóc Quân Vô Tà nói thật?
Tư Đồ Lam Tang lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa. Dù sao thì mình cứ báo cáo lại như thật là được, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến mình.
Nếu chuyện này thành thì mình cũng có công lao, mà có xảy ra chuyện gì thì cũng có thể đánh một đòn vào Vương thúc, kiếm lời không lỗ nha!
Hắn sảng khoái giao linh thạch cho Dạ Hồ, rồi cho người đi ngay tới truyền tống trận, khẩn cấp truyền tin về.
Dạ Hồ nhìn Tư Đồ Lam Tang dẫn theo đám yêu thú kia rời đi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy là coi như sự việc thành công, tiếp theo thì phải xem có cách nào cướp lại được đám yêu thú này không.
Mà mình cũng đã làm theo lời của tên Ôn Đình kia, lưu lại đầy đủ ấn ký trên đám yêu thú đó.
Sau đó, mình nên dùng thân phận gì để giúp bọn họ cướp đám yêu thú này đây?
Mà mấy người đang rình mò mình trong bóng tối rốt cuộc là ai vậy?
Nhai Tí? Hay là người của Thanh xuyên vương triều?
Từ khi tiến vào địa phận Thanh xuyên, nàng cảm thấy mọi cử động của mình đều bị người theo dõi, khiến nàng rất khó chịu.
Nhưng mà nàng không tìm ra được nguồn gốc, chỉ là một loại linh giác bản năng của yêu tộc.
-----
Bên ngoài vương thành Thanh xuyên, dãy núi Ngọa Long.
Tư Mã Thanh xuyên nhìn bàn cờ trước mặt, mày nhíu lại càng lúc càng chặt, không kìm được phải xoa xoa trán.
"Thanh Ngọc tên kia từ khi tiếp xúc với đám Quân Vô Tà thì lại móc nối với Lưu Vân tông, rồi còn với Đại Chu và các loại hoàng triều khác?"
"Nguyệt Ảnh hoàng triều thì ta còn hiểu được, chứ hai vị công chúa của Đại Chu và Thiên Vũ lại từ đâu mà ra?"
"Ly Vẫn lại đi lấy đâu ra yêu thú giao dịch với Lam Tang, Tuần Thiên tháp thì ngang nhiên xông vào lãnh thổ Thanh xuyên của ta, muốn làm gì?"
Tư Mã Thanh xuyên chỉ cảm thấy ban đầu mọi thứ trong suốt như mặt nước, giờ lại bị một bàn tay to làm rối tung lên, căn bản nhìn không ra manh mối gì.
Trong rừng trúc lúc này, tựa hồ có một chiếc mặt quỷ ẩn hiện, một giọng khàn khàn vang lên:
"Chủ thượng, vậy chúng ta cứ âm thầm theo dõi hay là...?"
Khóe miệng Tư Mã Thanh xuyên nhếch lên một tia cười lạnh, nói: "Đương nhiên là ra tay, các ngươi tùy cơ hành động đi."
"Đến lúc đó các ngươi phối hợp với Ly Vẫn, xem xem có cơ hội gì không, thừa dịp loạn tiễn đưa tên cháu tốt của ta một đoạn."
Hắn đưa tay gạt sạch những quân cờ đen trắng đan xen phức tạp trên bàn, vương vãi đầy đất.
"Không phá thì không xây, ván cờ này đã xem không hiểu thì cứ để nó loạn càng thêm, như vậy mới có cơ hội quét sạch tất cả!"
Mặt quỷ trong rừng đáp lời, rồi nhanh chóng ẩn đi, biến mất trong rừng.
-----
Lúc chạng vạng, Thanh Ngọc vương triều, Vạn Nhạc hành cung.
Lâm Phong Miên nhận được tin của Tư Mã Thanh Ngọc, bảo hắn báo với Quân Thừa Nghiệp là ngày mai giờ tỵ, sẽ gặp mặt ở Thanh Ly dãy núi bên ngoài thành.
Thanh Ly dãy núi, chính là nơi Hoàng tử San cùng đám người kia tìm được đỉnh núi nọ, phía dưới là địa cung.
Lâm Phong Miên thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng đã hạ xuống.
Lão già này quả nhiên như mình đoán, chọn địa điểm ở Thanh Ly dãy núi, muốn dựa vào trận văn của địa cung để khóa Quy Nguyên Đỉnh.
Hắn đang định đi tìm Hoàng tử San thì lại nhận được một ngọc giản truyền tin tới, đó là tin của Trần Thanh Diễm của Hợp Hoan tông.
Lâm Phong Miên mở ra xem, lập tức lộ ra nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Thượng Quan Quỳnh đã thành công đột phá Hợp Thể cảnh, hỏi xem hắn có cần tới giúp một tay không.
Tin này được truyền tới vượt cả cảnh giới như vậy thì hẳn đã là tin cách đây mấy ngày, chắc hiện tại nàng đã củng cố xong cảnh giới.
Lâm Phong Miên nghĩ ngợi một chút rồi truyền tin trả lời, bảo Thượng Quan Quỳnh đừng nên khinh suất hành động, cứ cố gắng củng cố cảnh giới.
Sau này mình về rồi sẽ qua tìm nàng.
Còn về phần Trần Thanh Diễm, Lâm Phong Miên bảo nàng cứ về Ngọc Bích thành tìm Liễu Mị và mọi người rồi hội hợp, đến khi đó sẽ cùng nhau quay về.
Sau khi trả lời tin, Lâm Phong Miên báo cho Hoàng tử San cùng mọi người về kế hoạch động thủ ngày mai, đồng thời gửi tin báo cho Quân Thừa Nghiệp.
Các nàng nghe tin sắp động thủ thì nhất thời không khỏi có chút thấp thỏm.
Lâm Phong Miên mỉm cười nói: "Đêm nay mọi người hãy cố gắng chỉnh đốn một phen, chuẩn bị nghênh đón trận chiến ngày mai."
Các nàng mang vẻ nặng trĩu trong lòng gật đầu, hiển nhiên đêm nay chẳng ai ngủ ngon giấc được.
Lâm Phong Miên dẫn theo Cỏ Đầu Tường về phòng mình, Cỏ Đầu Tường thì mong ngóng nhìn hắn.
Lâm Phong Miên bất đắc dĩ nói: "Đêm nay ngươi cũng nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi sẽ là chủ lực đó!"
Cỏ Đầu Tường mừng rỡ như điên, liên tục gật đầu, định tối nay ngủ thật ngon một giấc, nghỉ ngơi lấy sức.
Ai dè nó vừa mới về đến phòng còn chưa kịp nằm thì đã bị U Diêu xông vào ném ra ngoài.
Ngồi chồm hổm ở cửa một hồi, Cỏ Đầu Tường mới phản ứng được, khóc không ra nước mắt.
Đời thú gian nan thật! Ta chỉ muốn ngủ trong phòng thôi mà, có đâu leo lên giường đâu, có cần phải làm quá vậy không?
Quá khinh người rồi!
Nhưng mà nghĩ đến ai cũng là chủ nhân, nó cũng chỉ có thể ngao ô một tiếng, cuộn tròn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận