Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 58: Các ngươi kiềm chế một chút, đừng nhanh như vậy chơi chết

Chương 58: Các ngươi kiềm chế một chút, đừng nhanh như vậy chơi c·h·ế·t Tên Chu thành chủ kia bị dọa sợ đến t·è ra quần, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, run giọng nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm, ta cái gì cũng không biết!". Mạc Như Ngọc đang định xông lên trước đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, lại bị Liễu Mị ngăn lại. Nàng dáng vẻ thướt tha mềm mại chậm rãi tiến lên, nửa ngồi xuống, cười thản nhiên nói: "Thành chủ cần gì phải kinh hoảng? Ta đâu có ăn thịt ngươi."
"Đến, ngẩng đầu nhìn ta."
Tên Chu thành chủ đang quỳ trên mặt đất run rẩy ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt nhìn Liễu Mị, liền p·h·át hiện trong mắt nàng như có vòng xoáy hút lấy, khiến hắn không thể nào tự kiềm chế được.
"Nói đi, mấy tên yêu tăng kia có lai lịch gì, ngươi có quan hệ thế nào với chúng?" Liễu Mị lạnh lùng nói.
"Ta cũng không biết bọn chúng là ai, ta làm việc cho bọn chúng, bọn chúng cho ta vinh hoa phú quý." Chu thành chủ ngơ ngác t·r·ả lời.
"Có phải hay không ngươi bán đứng chúng ta?" Mạc Như Ngọc đằng đằng s·á·t khí hỏi.
"Vâng, bọn chúng nói nếu gặp người tu tiên nào đi đến, liền thông báo cho bọn chúng, chỗ tốt sẽ không thiếu ta." Chu thành chủ nói.
"Vậy ngươi liên lạc với bọn chúng thế nào, bọn chúng hiện tại ở đâu?" Liễu Mị tiếp tục hỏi.
Hai mắt Chu thành chủ không còn thần sắc, đờ đẫn nói: "Ta cũng không biết bọn chúng ở đâu, bình thường ta đều là thông qua t·h·iêu đốt phù lục để liên hệ bọn chúng."
Hắn vừa nói vừa lấy ra mấy tấm phù màu sắc khác nhau, Liễu Mị liếc mắt nói: "Là T·ử Mẫu Phù, phạm vi hiệu quả cũng chỉ có ba mươi dặm."
Mạc Như Ngọc có chút kỳ quái nói: "Chẳng lẽ chỗ ở của bọn chúng ở ngay gần đây?"
Liễu Mị lại hỏi: "Bọn chúng có giao phó gì không?"
"Bọn chúng nói, một ngày các ngươi trở lại tìm ta, thì để ta t·h·iêu đốt phù lục thông báo cho bọn chúng." Chu thành chủ thành thật khai báo.
"Hai người nam t·ử đến cùng chúng ta đâu? Các ngươi có thấy qua bọn hắn không?" Liễu Mị hỏi.
"Có, bọn hắn đều bị những người kia mang đi rồi." Chu thành chủ gật đầu nói.
Khóe miệng Liễu Mị hơi nhếch lên, mang đi rồi ư?
Vậy thì tốt!
Đúng lúc này, Trần Thanh Diễm đột nhiên rút k·i·ế·m phi thân lên, một k·i·ế·m chém xuống, g·i·ết ch·ế·t ngay tiểu th·i·ế·p đang thất kinh trên g·i·ư·ờ·n·g.
Liễu Mị mấy người kinh ngạc nhìn lại, Lạc Tuyết lại càng thêm ngơ ngác. Những ma đạo yêu nữ này sao hung t·à·n như vậy? Không nói hai lời là đã g·iết người?
Trần Thanh Diễm khom người xuống, từ trong tay tiểu th·i·ế·p lấy ra một tấm phù lục giống y như đúc, thản nhiên nói: "Xem ra không chỉ có một mình hắn là tai mắt ở đây."
Liễu Mị cũng không ngờ lại còn có chiêu này, gật đầu nói: "Đa tạ Trần sư muội."
"Sư tỷ, vậy bây giờ phải làm sao?" Hạ Vân Khê hỏi.
"Hay là chúng ta đốt một tấm phù đi?" Mạc Như Ngọc đề nghị.
"Không được, nếu đốt phù lục, bọn chúng chạy đến chắc chắn sẽ có phòng bị, hơn nữa nhân số của bọn chúng so với chúng ta nhiều hơn." Trần Thanh Diễm phản đối.
Liễu Mị đứng dậy, duỗi lưng một cái nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta đành phải chịu khó một chút, tìm hết một lượt trong vòng ba mươi dặm vậy."
"Nếu ta đoán không sai, bọn chúng nhất định vẫn đang đợi chúng ta trong ba mươi dặm quanh đây."
Trần Thanh Diễm nhắc nhở: "Sư tỷ, tỷ cứ dùng mẫu trùng tìm k·i·ế·m bốn phía, có khi lại có thêm bất ngờ."
Khóe miệng Liễu Mị khẽ nhếch lên nói: "Cái này muội yên tâm, ta luôn điều khiển nó mà."
Mấy người đồng ý, Mạc Như Ngọc nhìn tên thành chủ ngây như phỗng hỏi: "Vậy tên h·e·o mập c·h·ế·t tiệt này thì làm sao?"
Liễu Mị cười cười, có thâm ý khác nhìn Trần Thanh Diễm một cái nói: "Hay là tặng cho Trần sư muội?"
Trần Thanh Diễm nhìn tên thành chủ toàn thân đầy mỡ kia, đạm mạc nói: "Không cần."
Thấy Liễu Mị nhìn sang, Hạ Vân Khê vội xua tay, Mạc Như Ngọc cũng ra vẻ kháng cự tột độ. Cái bộ dạng t·è ra quần thế này, lão nương có đói khát đến đâu cũng không tới mức đói đến mức này đâu!
Liễu Mị còn muốn nói thêm gì đó, Lạc Tuyết đã bước lên trước, giơ k·i·ế·m chém g·i·ết tên Chu thành chủ kia.
"Không cần thiết lãng phí quá nhiều thời gian vì loại người này."
Lạc Tuyết dù là người trong chính đạo, nhưng khi ra tay lại tuyệt đối không chút nương tay.
"Ngươi chẳng qua là sợ ta hút hắn thôi à?" Liễu Mị lại cười nói.
"Ngươi t·h·í·c·h thì ta không cản, nhưng mà cứ dây dưa nữa, thời gian sẽ không kịp." Lạc Tuyết không chút khách khí nói.
Liễu Mị thu lại nụ cười, khóa cửa lại, rồi dán lên những lá bùa có thể khiến người bình thường né tránh rồi mới rời khỏi Phủ Thành Chủ.
Lấy Đông Lạc thành làm trung tâm, phạm vi ba mươi dặm tuy không lớn, nhưng mấy người không dám tách nhau ra, thêm nữa việc phải tìm k·i·ế·m một cách cẩn t·r·ọ·ng, nên tốc độ lục soát không nhanh.
Vừa bay vừa đi, Lạc Tuyết đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên rất cổ quái, như thể có nỗi niềm khó nói.
"Ngươi sao vậy?" Liễu Mị hiếu kỳ hỏi.
"Không có gì!" Lạc Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.
Không sai, bởi vì nàng mắc tiểu! Nàng mặc dù không ngừng nhịn không uống nước, nhưng vẫn không nhịn được. Lúc này, nàng thầm mắng không ngừng, vì sao thân thể phàm nhân lại cứ phải đi tiểu đại tiện, không đi tiểu không được sao? Việc này ngược lại là phiền phức, mình phải đi tiểu như thế nào đây?
"Ngươi chờ một chút sao lại vậy, kỳ kỳ quái quái, ngươi thế này đừng có liên lụy đến chúng ta đấy." Mạc Như Ngọc tức giận nói.
Nghẹn một hồi lâu, cuối cùng Lạc Tuyết vẫn nhịn không được mà nói: "Ta đi tiểu một chút."
Nàng sợ mình mà nghẹn xuống nữa có khi sẽ nín c·h·ết mất, đừng nói chiến đấu, đi lại còn thành vấn đề.
Lạc Tuyết nhanh chóng chạy đến nơi không người, cả người ở trên bờ vực chuẩn bị sụp đổ. Nhưng nàng cảm thấy mình mà không mở khóa xả nước, có lẽ sẽ trở thành người đầu tiên bị nghẹn nước tiểu c·h·ế·t mất. Nàng chỉ có thể run rẩy cầm ra vật đáng nguyền rủa kia thả nước, suy nghĩ trong khoảnh khắc trở nên t·r·ố·ng rỗng.
Cùng với dòng nước chảy xiết, cả người nàng thả lỏng xuống, tiếp đó là cảm giác n·h·ụ·c nhã. Lạc Tuyết hoàn toàn không nghĩ tới bản thân mình, đường đường là t·h·i·ê·n chi kiêu nữ lại có ngày hôm nay, tủi thân đến mức muốn k·h·ó·c. Tất cả đều do tên vương bát đản Lâm Phong Miên kia ban cho!
Một lúc sau, Lạc Tuyết với vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh đi trở về, điên cuồng rửa tay bên bờ suối. Việc này khiến Liễu Mị mấy người nhìn lên không hiểu ra sao, cần thiết lắm sao?
Chẳng lẽ đi tiểu lại có được hả?
Sau khúc nhạc đệm nhỏ này, mọi người tiếp tục tìm k·i·ế·m xung quanh. Đến lúc trời đã hơi tối, ánh mắt Liễu Mị đột nhiên sáng lên, nói: "Mẫu trùng có phản ứng rồi!"
Mọi người cẩn t·h·ậ·n từng li từng tí đi theo Liễu Mị ẩn núp, cuối cùng cũng tìm thấy một ngôi miếu hoang trong núi hoang ở phía bắc thành hai mươi dặm.
Ngôi miếu hoang này ở nơi rừng sâu núi thẳm, lại xây cực kỳ kín đáo, nếu Liễu Mị không có đ·ộ·c trùng, thì khó mà tìm ra.
Liễu Mị và những người khác ẩn núp trong bóng tối dựa vào đá núi và cây cối để quan s·á·t, chỉ thấy mấy yêu tăng đang vây quanh đống lửa nướng t·h·ị·t rừng ở cửa miếu hoang. Bảy người bọn chúng đang ăn thịt hăng say, nói chuyện ồn ào, không hề có chút dáng vẻ của người xuất gia.
Không bao lâu sau, cửa miếu hoang mở ra, một yêu tăng vóc dáng khôi ngô vừa mặc quần áo vừa bước ra, chính là tên p·h·áp Phương kia.
"Xong việc rồi à? Tư vị thế nào?" p·h·áp Minh cười ha ha nói.
"Mấy yêu nữ Hợp Hoan tông này đúng là không tồi, nhất là khi uống t·h·u·ố·c vào, kêu gào rất đã tai." p·h·áp Phương h·è·n· ·m·ọ·n nói.
"Các ngươi kiềm chế một chút, chúng ta mới chỉ bắt được có một tên thôi, đừng có nhanh tay chơi c·h·ế·t như thế." p·h·áp Minh dặn dò.
Mạc Như Ngọc nghe thấy vậy nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải Liễu Mị ngăn lại, nàng hận không thể xông ra liều mạng với chúng ngay lập tức. Lạc Tuyết thì mặt không b·iểu t·ình, các ngươi hút máu người khác, có bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày này? Ác giả tự có ác nhân trị, đối với nàng mà nói đây chẳng qua là c·h·ó c·ắ·n c·h·ó mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận