Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 357: Lần sau còn dám hay không?

Chương 357: Lần sau còn dám hay không?
Lâm Phong Miên cùng Liễu Mị bay xuống sân, nhìn Triệu Ngưng Chi rời đi.
Liễu Mị có chút không tự nhiên nói: "Ta cũng đi trước."
Lâm Phong Miên lại đưa tay giữ chặt nàng, cơn giận chưa tan nói: "Đi? Đi đâu? Lại đi Ngọc Long phong sao?"
"Được rồi, ta biết rõ ta không nên đi, nhưng mà sư tôn mệnh lệnh, ta có thể làm gì?" Liễu Mị bất mãn nói.
"Nàng bảo ngươi đi, ngươi liền đi?" Lâm Phong Miên giận dữ nói.
Liễu Mị giải thích: "Ta đi chẳng qua là nghĩ ứng phó sư tôn một lần, ta lại không đánh nhau hay làm gì với hắn."
Nhìn Lâm Phong Miên vẫn còn rất tức giận, nàng nhẫn nại giải thích: "Ta tuân thủ ước định của chúng ta."
"Ta liền một ngón tay cũng không để hắn đụng vào, cũng không uống trà, lời cũng không nói hai câu, ta có thể dùng phát đạo thề!"
Nàng nũng nịu ôm lấy tay Lâm Phong Miên lắc qua lắc lại, tâm tư sâu xa, khó lường, khiến Lâm Phong Miên khó mà tự chủ.
"Ngươi xem bộ quần áo này của ta, cực kỳ bó, ngươi đừng giận được không?"
Liễu Mị vừa nũng nịu, vừa thầm mắng mình không có tiền đồ.
Sợ cái tên gia hỏa này hiểu lầm làm gì, mình lại có phải là người của hắn đâu.
Lâm Phong Miên nhìn cái bộ dạng nịnh nọt của yêu nữ này, nhìn bộ quần áo khó có khi thấy bó sát của nàng, lập tức dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng nghĩ đến sau này cái gia hỏa này sớm muộn sẽ làm chuyện đó, hắn lại tức giận.
Lâm Phong Miên nhìn nàng gằn từng chữ một: "Về sau, không cho phép song tu với người khác!"
Liễu Mị tuy trong lòng ngọt ngào, lại vẫn cố ý giả bộ một bộ dáng tinh nghịch cười nhạt nhìn hắn.
"Dựa vào cái gì? Ta là yêu nữ Hợp Hoan tông, không cùng người song tu, ta làm sao tu hành?"
Nàng nhẹ nhàng chọc ngực Lâm Phong Miên cười nói: "Chẳng lẽ, một mình ngươi có thể cho ta ăn no được sao?"
Lâm Phong Miên không nói một lời, ôm ngang nàng, hướng vào trong phòng đi đến.
Liễu Mị hoa dung thất sắc, hoảng sợ nói: "Ngươi làm gì?"
Lâm Phong Miên cười lạnh nói: "Không phải nói ta cho ngươi ăn không no sao? Đến, thử xem! Hôm nay ai cũng đừng hòng ra khỏi căn phòng này!"
Liễu Mị nghe được lời nói nguy hiểm của hắn, nhìn căn phòng của hắn, lập tức cảm giác giống như một cái hang quỷ.
Tay chân nàng đá lung tung vào hắn nói: "Ta không muốn! Ta còn có việc!"
"Ngươi có rắm sự tình, ngươi đều đi Ngọc Long phong rồi, còn có chuyện gì, về sau tu hành của ngươi, ta bao."
Lâm Phong Miên đá một phát cánh cửa phòng bay ra ngoài, ôm nàng hướng trên giường đi đến.
Liễu Mị lập tức có chút run chân, nhớ lại cảm giác sợ hãi bị chi phối, gương mặt xinh đẹp trắng bệch cả ra.
"Tiểu oan gia, ta thật có việc, chúng ta ngày khác tái chiến!"
"Ngày khác? Thế nào cũng sẽ có một ngày, chọn ngày không bằng đúng ngày, cứ hôm nay đi."
Lâm Phong Miên ném nàng lên giường, hắn khiêu khích cười nói: "Hay là nói, sư tỷ, ngươi sợ rồi?"
Liễu Mị có chút chột dạ, lại vẫn cố trấn định nói: "Ta mới không có!"
Lâm Phong Miên lúc này bắt đầu cởi áo tháo dây lưng, ánh mắt điềm nhiên nói: "Hôm nay ta không khiến ngươi kêu cha gọi mẹ, thế nào cũng không xong!"
Liễu Mị biết rõ hôm nay tai kiếp khó thoát, thêm vào nàng cũng có chút muốn, liền giả bộ từ chối.
"Hừ, tiểu oan gia, ngươi có thể đừng bò ra ngoài, ai sợ ai đâu, đóng cửa!"
Lâm Phong Miên vung tay lên, cánh cửa lớn ba một tiếng đóng lại.
Hắn cười lạnh nói: "Được, sư tỷ, hôm nay ngươi rất có tinh thần nha."
Liễu Mị vừa mới dâng lên sự tự tin liền có chút hư, thấy hắn như con khỉ vồ tới.
Nàng liền đưa tay chống đỡ hắn, cười duyên nói: "Đừng gấp, đứng vững!"
Bàn tay trắng của nàng nhẹ nhàng giúp hắn cởi áo tháo dây lưng, liếm liếm môi đỏ mọng nói: "Không gấp, từ từ từng cái."
Nàng cũng bị Lâm Phong Miên khích lên lòng hiếu thắng, hạ quyết tâm cho hắn biết một chút sự lợi hại của yêu nữ Hợp Hoan tông.
Hừ, tiểu oan gia, ta đã đặc biệt đi tìm không ít cổ tịch bổ túc cùng bồi dưỡng rồi.
Ta không tin ta dùng hết tất cả vốn liếng, còn không thu thập được ngươi?
Nàng động tác ôn nhu, hé mở môi đỏ, ý đồ dựa vào miệng lưỡi dẻo quẹo, để Lâm Phong Miên chịu thua.
Lâm Phong Miên nhìn Liễu Mị đang nghĩ một bước tới thẳng dạ dày mình, nhịn không được bật cười.
Hắn đưa tay khẽ vuốt tóc dài của nàng, nói nhỏ: "Về sau còn dám đi Ngọc Long phong không?"
Liễu Mị không nói một tiếng nào.
Không biết qua bao lâu, Liễu Mị vừa mới cảm động đến miệng không thể nói không công mà lui, ngẩng đầu u oán nhìn Lâm Phong Miên.
Nàng không phục nói: "Còn dám!"
"Còn dám?" Lâm Phong Miên cười lạnh một tiếng, hôm nay mình nhất định phải cho yêu nữ này một chút sắc mặt, không thể để nàng ba ngày không đánh đã ngứa ngáy?
"Dám! Hôm nay chúng ta liền chia thắng thua, ai sợ ai, đến a!" Liễu Mị thua người không thua trận.
Hai bên đều đấu chí dạt dào, ai cũng không chịu tùy tiện nhận thua.
Liễu Mị càng không thèm đếm xỉa, thập bát ban võ nghệ toàn bộ dùng ra, khiến Lâm Phong Miên mở mang tầm mắt.
Trong phòng lập tức vang lên những thanh âm khiến mặt người đỏ tim người nhảy, vừa như khó chịu, vừa như vui thích, vang vọng ra ngoài Quan Thiên phong yên tĩnh.
"Có nhận thua không?"
"Không nhận!"
"Thích ăn đòn, xem chiêu."
"A... Không được, ta quỳ mệt rồi, đổi tư thế!"
"Không đổi! Để ngươi phách lối."
Không biết qua bao lâu, bên trong truyền ra tiếng thở hồng hộc của Lâm Phong Miên.
"Lần sau còn dám đi Ngọc Long phong không?"
"Hỏi ngươi đấy, sư tỷ."
Giọng Liễu Mị yếu ớt truyền đến: "Không dám! Ngươi tha cho ta đi."
Nàng đã dùng hết tất cả vốn liếng, nhưng trước mặt Lâm Phong Miên nộ khí đầy mình vẫn là thua trận.
Mình rõ ràng không hề đổi công pháp nhanh nhẹn, sao hắn còn tự mang thêm công năng nhanh và lâu thế kia?
Bây giờ nàng đã hiểu một câu.
Trừ không có vết thương, toàn thân đều đau.
Miệng run, tay đau, chân mỏi, ngực đau, mông cũng đau, đầu gối đau, lưng đau.
Nàng mềm nhũn không xương nằm vật trên giường, tạo thành một độ cong kinh tâm động phách.
Nhìn Lâm Phong Miên vẫn còn đang bận rộn, nàng có chút không thở nổi, cảm thấy mình sắp ngất đi.
Nàng thầm mắng một tiếng gia súc a!
"Sư đệ, ngươi tha cho sư tỷ đi, hức, muốn hỏng mất, thật sự muốn hỏng mất."
Lâm Phong Miên không quên sơ tâm, khẽ vuốt nàng mà hỏi: "Đã cho no bụng chưa?"
"No rồi, no rồi, rất no, ăn quá no rồi!"
Liễu Mị đâu thể không biết tâm tư của hắn, vừa nấc nghẹn vừa nói: "Mị nhi biết sai, sư đệ, cầu ngươi tha cho ta đi."
Nàng quay đầu cầu khẩn nhìn, khiến Lâm Phong Miên thiếu chút giật mình.
"Về sau còn dám đi Ngọc Long phong nữa không, không tha cho ngươi đâu."
Không biết qua bao lâu, Lâm Phong Miên vừa lòng thỏa ý, hào phóng giúp đỡ, dốc túi tương trợ.
Hắn tiêu sái rút lui, phẩy tay áo chuyện cũ đi, ẩn sâu công lao và danh vọng, chỉ cảm thấy hết thảy trên đời đều tẻ nhạt vô vị.
"Sư tỷ, còn phách lối không?"
"Sư tỷ?"
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Liễu Mị cả người mềm nhũn trên giường, đôi mắt đẹp nhắm chặt, sắc mặt ửng hồng, tóc mai xõa tung, mồ hôi đầm đìa.
Lúc này xưa nay thích sạch sẽ nàng cũng chẳng còn hơi sức, không quan tâm giường ướt sũng, thân mình dính nhớp, liền ngủ say sưa.
Lâm Phong Miên nhìn nàng như con mèo nhỏ, mỉm cười, ôm nàng vào trong ngực, lại nghe thấy nàng đang nói mớ cái gì đó.
Lắng tai nghe, lại nghe được nàng lẩm bẩm: "Mị nhi không dám, tiểu oan gia..."
Lâm Phong Miên lệ khí mất hết, ôn nhu cười một tiếng, khẽ hôn lên trán nàng, nói nhỏ: "Sư tỷ, ngươi là của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận