Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 888: Tiểu di, ngươi cái này dạng là không gả ra được!

Chương 888: Tiểu di, ngươi như thế này thì không gả đi được!
Từ xa trong lầu các, Cố Toa Toa khe khẽ cười nói: "Tú Nhi, cháu ngoại trai này của ngươi có vài phần khí phách đấy!"
Nam Cung Tú không nhịn được cười nói: "Tiểu tử này, cũng khá là hiếu chiến thôi!"
Cố Toa Toa dùng vai huých nhẹ nàng, đầy ẩn ý nói: "Hay là giới thiệu cho ta làm quen chút đi?"
Nam Cung Tú giật mình, vội nói: "Ngươi muốn làm quen với hắn?"
"Sao, không được à?"
Cố Toa Toa hiếu kỳ nhìn nàng, thần sắc kỳ lạ nói: "Chẳng lẽ chuyện bọn họ nói là thật, các ngươi..."
Nam Cung Tú nghiêm mặt, hoảng hốt nói: "Nói bậy gì vậy, ta chỉ là thấy hắn là tên củ cải lớn trăng hoa, không hợp với ngươi."
Cố Toa Toa lại không quan tâm, cười hì hì nói: "Mọi người đùa thôi mà, không sao!"
Nam Cung Tú vẫn kiên quyết lắc đầu nói: "Việc này không được, dù sao hắn cũng là cháu trai ta, ta không thể để ngươi làm hại hắn!"
Cố Toa Toa ồ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Thật là không thú vị chút nào! Ơ, hắn tới đây làm gì!"
Nam Cung Tú chăm chú nhìn theo, thấy Lâm Phong Miên không biết từ lúc nào đã phát hiện ra các nàng, nói với Trần Thanh Diễm mấy người một tiếng rồi đi tới.
"Tiểu di!"
Nam Cung Tú liếc xéo tên này, tức giận nói: "Tiểu tử ngươi tìm ta làm gì?"
Dư luận xôn xao thế này, ngươi lại đi tìm mình, chẳng phải càng thêm phiền sao?
Lâm Phong Miên khẽ mỉm cười nói: "Tiểu di, cây ngay không sợ chết đứng mà."
"Chúng ta quang minh chính đại, không cần phải vì bọn họ tung tin đồn mà kiêng kỵ cái gì, nếu không ngược lại sẽ lộ ra là trong lòng có quỷ."
Nam Cung Tú không thể không thừa nhận hắn nói rất có lý, nhưng trong lòng mình đúng là có quỷ a! Sao ngươi có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra những lời này chứ?
Cố Toa Toa cười nói: "Đúng đấy, Tú Nhi, ngươi cứ làm quá lên."
Lâm Phong Miên nhìn về phía nàng, ra vẻ hiếu kỳ nói: "Vị tiên tử này là?"
Cố Toa Toa thản nhiên cười nói: "Ta là trưởng lão Cố Toa Toa của Thiên Công Phong, bạn tốt của Tú Nhi."
"Nếu ngươi muốn mua gì thì cứ tìm ta nhé, nể mặt Tú Nhi, ta có thể giảm giá cho ngươi một chút!"
Lâm Phong Miên gật đầu nói: "Nguyên lai là trưởng lão Cố, đã ngưỡng mộ từ lâu, nói ra cũng khéo, ta đang định đi ra ngoài đây."
"Vậy tiên tử có phù lục hay đan dược nào không, ta bổ sung chút, chỉ cần đồ tốt, giá cả dễ thương lượng."
Cố Toa Toa mắt sáng lên nói: "Cái này dễ thôi, ngươi cần gì cứ xem một chút đi, tất cả đều giảm ba mươi phần trăm!"
Nàng vung tay lên, trên bàn lập tức bày ra không ít bảo bối, rực rỡ muôn màu, linh khí ngút trời, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
Cố Toa Toa bày ra đồ đạc rất thuần thục, các loại vật phẩm đầy đủ, trên mỗi món đều có giá niêm yết, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên nàng bày bán tạm thời thế này.
Lâm Phong Miên ở đó phát hiện ra Diệp Oánh Oánh Hồi Xuân Đan, giá bán lại lên tới năm ngàn điểm cống hiến, không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Cố Toa Toa xoay người nhiệt tình giới thiệu bảo bối, một lúc sau đã khiến Lâm Phong Miên hoa mắt chóng mặt, còn nàng thì vẫn cứ tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả.
Lâm Phong Miên quả là một người làm ăn giỏi mà! Làn sóng tấn công bão táp như thế này, mấy ai chịu nổi, còn không mau rộng rãi giúp đỡ?
Hắn hiện tại không thiếu điểm cống hiến, vung tay lên mua xuống không ít phù lục cùng đan dược, khiến Cố Toa Toa mặt mày hớn hở.
Nam Cung Tú khoát tay áo nói: "Toa Toa, ta có chuyện muốn nói với tiểu tử này, ngươi về trước đi."
"Hi hi được thôi, vậy ta không quấy rầy các ngươi nữa."
Cố Toa Toa nháy mắt với Lâm Phong Miên, đầy ẩn ý nói: "Vô Tà tiểu hữu, rảnh rỗi tới Thiên Công Phong ta chơi nhé!"
Lâm Phong Miên không nhịn được cười gật đầu nói: "Rảnh nhất định sẽ tới bái phỏng."
Dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của Nam Cung Tú, Cố Toa Toa chuồn mất, còn Nam Cung Tú thì đi thẳng vào vấn đề.
"Vô Tà, ngươi muốn ra ngoài? Đi đâu?"
"Ta định về Thiên Trạch một chuyến, lần này đến đây cũng là muốn nói với người một tiếng." Lâm Phong Miên cười nói.
"Ngươi vừa mới tới đây, nhanh vậy đã về làm gì?" Nam Cung Tú nhíu mày nói.
Lâm Phong Miên thở dài nói: "Tiểu di, từ chuyện của Tư Đồ Lam Tang mà nhìn, bên trong Thiên Trạch dường như có kẻ cấu kết với Bích Lạc hoàng triều thì phải."
"Ta lo Thiên Trạch sẽ gặp bất trắc, vì vậy tính về Thiên Trạch một chuyến, nhắc nhở phụ vương cẩn thận một chút."
Nam Cung Tú cau mày nói: "Nếu Thiên Trạch thực sự muốn phản bội Quân Viêm, ngươi về có tác dụng gì?"
Lâm Phong Miên cười hắc hắc nói: "Trở về, ít nhất sẽ không bị biến thành vật hy sinh a!"
Nam Cung Tú tức đến giơ tay lên nói: "Ngươi cái đồ tiểu tử thối này! Ta thấy ngươi mới là tên không an phận đấy!"
Lâm Phong Miên khẽ mỉm cười nói: "Tiểu di, oan cho ta quá, ta là trung thần mà!"
Nam Cung Tú im lặng một hồi mới khoát tay áo nói: "Được thôi, ngươi muốn về thì cứ về đi."
Lâm Phong Miên mặt dày nói: "Tiểu di, người không cho ta mấy món pháp bảo hộ thân sao?"
Nam Cung Tú quăng cho hắn mấy tấm phù lục, tức giận nói: "Này, cầm lấy cho kỹ, để khỏi bị người thay trời hành đạo!"
Lâm Phong Miên cười ha hả nói: "Tú Nhi, người tốt thật đó!"
"Tú cái đầu ngươi ấy, tiểu tử thối, gọi là tiểu di!"
Nam Cung Tú bắn ra một đạo chỉ phong đánh vào đầu hắn, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
"Tiểu di, đau quá!"
Nam Cung Tú hừ một tiếng nói: "Lần này một mình ngươi trở về sao?"
Lâm Phong Miên chỉ về phía dưới chỗ Trần Thanh Diễm và các nàng, cười nói: "Ta cùng các nàng cùng nhau trở về!"
Nam Cung Tú nhìn ba nàng Trần Thanh Diễm, sắc mặt trở nên rất đặc sắc, vừa bực mình vừa buồn cười níu lấy lỗ tai hắn.
"Đồ tiểu tử thối, ngươi thật định đi luôn không về à?"
Lâm Phong Miên nghiêng đầu, liên tục cầu xin tha thứ: "Đau đau đau, tiểu di, để người khác nhìn thấy không hay đâu!"
Nam Cung Tú ngẩn ra một chút, rồi mặc kệ nói: "Ta dạy dỗ cháu trai mình, ai dám nói nửa lời?"
Nàng dùng sức véo nói: "Nói, có phải ngươi muốn mang mấy mỹ nhân này đi luôn không?"
Lâm Phong Miên vội nói: "Sao có thể chứ, ta nhất nhất nhất thân ái tiểu di vẫn còn đây, ta bò cũng phải bò lại thôi!"
"Các nàng nhất quyết đòi theo ta về, ta biết làm sao được, người nếu ngăn được các nàng, ta còn vui nữa là."
Nam Cung Tú lúc này mới buông lỗ tai hắn ra, hừ lạnh một tiếng nói: "Ta không phải kẻ ác thích chia rẽ đôi uyên ương đâu."
"Ngươi cũng không còn nhỏ, đến lúc phải thành gia lập nghiệp rồi, ta thấy con bé Nguyệt Ảnh Lam không tệ, nhanh chóng cưới về đi."
Chỉ cần tiểu tử này có vợ con rồi, hẳn là sẽ biết chừng mực, sẽ giữ khoảng cách với mình thôi?
Lâm Phong Miên xoa tai, cười hì hì nói: "Tiểu di, ta tuổi còn nhỏ mà, chuyện này không vội."
Nam Cung Tú trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Còn nhỏ, người khác bằng tuổi ngươi đã thành gia lập nghiệp rồi...."
Lâm Phong Miên không phục nói: "Người khác bằng tuổi người thì con cháu đầy đàn rồi đấy, còn người thì vẫn lẻ bóng đó thôi?"
Nam Cung Tú không còn lời nào: "Ta và ngươi không giống nhau....."
Lâm Phong Miên yếu ớt nói: "Đúng là không giống, ta là không muốn, người là không ai thèm."
Nam Cung Tú tức đến xém chút bị nội thương, cầm lấy roi đuổi theo hắn, tức giận nói: "Tiểu tử thối, ngươi muốn ăn đòn hả? Ai nói là không ai thèm chứ?"
"Tiểu di, như thế này thì người ế là phải rồi!"
"Cút đi, ta ế hay không mắc mớ gì tới ngươi, ta có ăn nhà ngươi hạt gạo nào không?"
"Cái này khó nói lắm à nha!"
"Tiểu tử thối, ngươi nói gì đó?!"
Lâm Phong Miên sợ quá bỏ chạy, từ xa ngoắc tay nói: "Tiểu di, đợi ta về rồi sẽ mang quà cho người nhé!"
Nam Cung Tú vừa bực mình vừa buồn cười, vừa cười vừa mắng: "Cút!"
Trong đáy mắt nàng có một tia lo lắng, tiểu tử này vẫn còn tặc tâm bất tử a, vẫn phải mau chóng định cho hắn một mối hôn sự mới được!
Mấy người Lâm Phong Miên vì có thêm Nguyệt Ảnh Lam, muốn ra ngoài cũng phải đợi bên trong đồng ý.
Một đám người phải mất cả một ngày mới chờ được chỉ thị từ phía hoàng điện của Quân Viêm, khiến Lâm Phong Miên có chút đau đầu.
Hắn có chút hối hận đã để Nguyệt Ảnh Lam đi theo, rốt cuộc sau lưng nhất định sẽ có người giám sát đi theo.
Bất quá như thế cũng tốt, ít nhất có người một đường bảo hộ, mình chỉ cần không lộ sơ hở là được.
Nhưng để Cỏ Đầu Tường hỗ trợ yểm hộ, người giám sát có mạnh đến mấy thì mạnh hơn Cỏ Đầu Tường được sao?
Ở một bên khác, bên trong Chấp Pháp đường, Nam Cung Tú nhận được mệnh lệnh của tông môn.
Trưởng tôn công chúa Nguyệt Ảnh Lam của Nguyệt Ảnh hoàng triều cùng vương tử Quân Vô Tà của Thiên Trạch ra ngoài, lệnh cho chấp pháp trưởng lão Nam Cung Tú một đường đi theo bảo hộ, không được sơ suất.
Nam Cung Tú có chút choáng, lần này thế mà lại là mình làm người giám sát sao?
Vậy chẳng phải là mình lại phải theo sau cái tên tiểu tử này rồi sao?
Nàng không biết, mệnh lệnh này lại là đến từ Thiên Sát điện, do An Thương Lan thay thế truyền đạt.
Bảo hộ Nguyệt Ảnh Lam chỉ là thứ yếu, trọng điểm vẫn là Lâm Phong Miên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận