Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 82: Gạo sống nấu thành cơm chín

Chương 82: Gạo sống nấu thành cơm chín Hạ Vân Khê lời còn chưa dứt thì Lâm Phong Miên đã trực tiếp hôn lên, chặn hết lời nàng, hôn đến khi nàng ý loạn tình mê mới buông tha.
"Hợp Hoan tông thì sao chứ? Ngươi lại không làm chuyện gì táng tận lương tâm, ta chẳng phải cũng là người của Hợp Hoan tông? Bọn họ còn có thể đuổi ta ra khỏi nhà sao?"
Hạ Vân Khê không thể phản bác, lại có chút lo lắng nói: "Có thể là, bọn họ sẽ không thích ta sao?"
Lâm Phong Miên lắc đầu nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, thấy cô con dâu xinh đẹp như ngươi, bọn họ còn vui mừng không kịp ấy chứ."
Hắn nhìn Hạ Vân Khê cười cười rồi nói: "Nếu ngươi thật sự lo lắng, ta cũng có một cách!"
Hạ Vân Khê tò mò hỏi: "Cách gì?"
Lâm Phong Miên xoay người đè lên, cười gian nói: "Chúng ta gạo sống nấu thành cơm chín, cho bọn họ ôm cháu về."
Hạ Vân Khê kinh hô một tiếng, có chút xấu hổ nói: "Không được, sư huynh nếu lại hút ta, ta sẽ bị rớt cảnh giới mất."
Lâm Phong Miên mỉm cười nói: "Không sao, ta không vận công, chúng ta chỉ là luận bàn một chút kỹ nghệ thôi."
Hạ Vân Khê dở khóc dở cười, cũng chỉ đành phối hợp cái tên này làm xằng làm bậy.
Giường lại lần nữa rung chuyển, lần này Hạ Vân Khê thả lỏng phòng bị, những âm thanh như khóc như than truyền ra, khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Ngày đó, thời gian dần trôi đến khi trăng lên đầu ngọn liễu.
Lâm Phong Miên chỉnh tề quần áo đi đến bên cửa sổ, phát hiện hai tên kia vẫn ngồi ở ngã tư đường, không khỏi lắc đầu.
"Thật là chưa từ bỏ ý định mà!"
Nhìn Hạ Vân Khê đang ngủ say sưa, Lâm Phong Miên cũng lười về phòng mình, dứt khoát nằm ngủ luôn tại chỗ.
Ngày thứ hai, bỗng nhiên cửa phòng bị gõ vang, Lâm Phong Miên còn đang buồn ngủ thì đã phải đứng dậy, Hạ Vân Khê cũng cuống quýt mặc quần áo tử tế.
Lâm Phong Miên mở cửa phòng nhìn, hai bóng hình quen thuộc đứng ngoài cửa khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
"Ôn huynh, Chu cô nương, sao hai người lại ở đây?"
Hắn cũng phát hiện, lúc này Ôn Khâm Lâm mặc một thân trang phục màu đen, tóc dài cột cao, trông rất oai hùng.
Chu Tiểu Bình thì cũng giống lúc chia tay hôm qua, đang nháy mắt mấy cái tinh nghịch chào hỏi hắn.
Ôn Khâm Lâm chắp tay, mặt nghiêm túc nói: "Lâm huynh, đã lâu không gặp, ta đến để phụ trách chuyện của ngươi."
Lâm Phong Miên giật mình mới phản ứng lại nói: "Ngươi là người của Tuần Thiên tháp?"
Ôn Khâm Lâm gật đầu nói: "Trước đây là chuyện riêng nên không nói thẳng thân phận, xin thứ lỗi."
Sắc mặt nàng nghiêm nghị nói: "Giới thiệu lại một lần, tại hạ Ôn Khâm Lâm, Tuần Thiên vệ huyền cấp của Tuần Thiên tháp, là người phụ trách chuyện của ngươi lần này."
Nàng tuy ngoài mặt vẫn bình thường, nhưng trong lòng thì như có vạn con ngựa đang chạy, mắng Chu Tiểu Bình không thương tiếc.
Khi nhận được mệnh lệnh từ Tuần Thiên tháp, phải phụ trách việc này, nàng muốn tự tử luôn cho xong.
Không cần nghi ngờ, chắc chắn là con nhóc Tiểu Bình này giở trò rồi!
Nghiệp chướng a! Chuyến đi này của mình đúng là không xem hoàng lịch.
Lâm Phong Miên không biết Ôn Khâm Lâm ghét mình đến thế, lúc này mới hiểu ra mọi chuyện.
Thảo nào Ôn Khâm Lâm lại biết rõ về chuyện của Tuần Thiên tháp đến vậy, hóa ra bản thân nàng là người trong Tuần Thiên tháp.
Nhưng mà hắn vẫn có chút nghi ngờ hỏi: "Không phải ngươi là người của Thiên Sách phủ sao?"
Ôn Khâm Lâm gượng cười nói: "Lâm huynh không biết đó thôi, Tuần Thiên tháp không phải môn phái mà là một liên minh."
"Đệ tử trong đó đến từ các môn phái, chỉ cần thông qua khảo hạch, dù là tán tu cũng có thể gia nhập."
Lâm Phong Miên giờ mới hiểu, có người quen phụ trách thì đương nhiên là tốt nhất.
Bây giờ hắn chỉ lo lắng mỗi việc thực lực của Ôn Khâm Lâm có bảo vệ được hai người hay không.
Hắn cười nói: "Không ngờ lại là Ôn huynh phụ trách việc này, thật tốt quá, không biết còn có ai đi cùng nữa không?"
Chu Tiểu Bình kích động giơ tay nói: "Ta nữa!"
Lâm Phong Miên nhìn Chu Tiểu Bình tò mò hỏi: "Chu cô nương, lẽ nào ngươi cũng là người của Tuần Thiên tháp?"
Chu Tiểu Bình bĩu môi bất mãn nói: "Ta không phải, ta chỉ là đi theo thôi, sao ngươi ghét bỏ ta à?"
Lâm Phong Miên vội vàng lắc đầu nói: "Sao có thể chứ, ta chỉ lo yêu nhân hung ác, Ôn huynh một mình thì khó đối phó."
Ôn Khâm Lâm cười nhạt nói: "Lâm huynh đừng lo, chuyện của ngươi, ta vẫn có thể xử lý tốt."
Lâm Phong Miên có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành chấp nhận.
Chu Tiểu Bình nhìn Hạ Vân Khê đang ngại ngùng trốn phía sau Lâm Phong Miên, cười gian nói: "Lâm công tử, sao ngươi lại ở trong phòng của Vân Khê?"
Hạ Vân Khê mặt càng đỏ, không biết mở miệng giải thích thế nào, chỉ biết cúi đầu nhìn mũi chân.
Lâm Phong Miên da mặt dày, nói lảng: "Vân Khê sợ, ta đến đặc biệt bảo vệ nàng, bọn ta nói chuyện trắng đêm, ngươi đừng có nghĩ bậy."
Chu Tiểu Bình ý vị thâm trường ồ một tiếng, trên mặt viết rõ "ta tin ngươi cái quỷ".
"Ra là vậy, Lâm huynh thật là yêu thương Vân Khê nhỉ."
Lâm Phong Miên thấy Hạ Vân Khê đã muốn vùi đầu vào lồng ngực rồi, liền chuyển chủ đề: "Ôn huynh hai người sáng sớm tìm ta, là định xuất phát về luôn sao?"
Ôn Khâm Lâm gật đầu nói: "Ừm, lúc nào xuất phát, tùy thuộc vào các ngươi."
Lâm Phong Miên cười nói: "Việc này đương nhiên càng sớm càng tốt, lỡ người của Hợp Hoan tông đuổi tới trước thì phiền phức."
Hắn liếc ra ngoài cửa sổ nói: "Nhưng mà có lẽ chúng ta sẽ gặp chút phiền phức, hai vị theo ta!"
Hắn dẫn Ôn Khâm Lâm và Chu Tiểu Bình đến bên cửa sổ, chỉ hai người đang ngủ gà gật dưới kia nói: "Ôn huynh có chắc đối phó được không?"
Ôn Khâm Lâm liếc mắt, lập tức nhận ra hai người, nói nhẹ tênh: "Không thành vấn đề."
Lâm Phong Miên lập tức cười tươi rói, nửa canh giờ sau, Lâm Phong Miên dẫn theo Hạ Vân Khê nghênh ngang từ cửa lớn Tuần Thiên tháp bước ra ngoài.
Hoàng Minh nãy giờ ngồi xổm ở cổng đã gần trợn cả mắt lên, như ở trong mơ mới tỉnh, vội vỗ vỗ người anh em bên cạnh.
"Mau đứng dậy, tên vương bát đản kia rốt cuộc đi rồi!"
Hoàng Thiên mờ mịt nhìn quanh, rồi khóa chặt ánh mắt vào người Lâm Phong Miên, thấy hắn kéo theo Hạ Vân Khê cười cười nói nói, lửa giận từ tim bốc lên.
"Mẹ kiếp, hai anh em ta ngủ một đêm, thằng nhãi ngươi lại cùng mỹ nhân phong lưu khoái hoạt, lão tử mà không đánh gãy chân thứ ba của ngươi thì ta không nói nổi."
Hoàng Minh thấy vẻ mặt tươi rói của Lâm Phong Miên thì cũng tức đến đau bụng, nắm chặt nắm đấm.
"Chết tiệt thằng mặt trắng, XXX mẹ ngươi!"
Lâm Phong Miên và Hạ Vân Khê dường như không hề hay biết nguy hiểm, vừa nói vừa cười đi về hướng cửa thành.
Ra khỏi cửa thành, hai người tự mình điều khiển pháp khí bay lên, chọn hướng rồi một đường bay đi.
Trên đường, Lâm Phong Miên ngoài mặt thì vẫn cười cười nói nói với Hạ Vân Khê, thực ra một mực căng thẳng cao độ, chuẩn bị sẵn sàng để né tránh bất cứ lúc nào.
Nhưng hắn đã bay được gần nửa canh giờ ra khỏi thành, cũng không thấy ai ra tay với mình cả, trong lòng có chút buồn bực.
Chẳng lẽ hai tên kia không phải theo dõi mình?
Ngay khi hắn bắt đầu hoài nghi liệu có phải mình đang đấu trí với không khí hay không, đột nhiên mấy đạo đao quang bay xẹt qua trước mặt, chặn hai người lại.
Một tiếng cười lạnh đặc trưng của kẻ xấu vang lên: "Hắc hắc, nhãi ranh, tốt nhất là đừng đi nữa? Anh em ta chờ ngươi lâu lắm rồi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận