Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 419: Hoàng Quyền Chí Tôn

Lâm Phong Miên nén sự xúc động trong lòng, giả bộ hứng thú nói: "Kiếm đạo Chí Tôn ư? Tiên tử có thể nói rõ hơn một chút không?"
Hoàng tử San không hề giấu giếm, từ tốn kể cho Lâm Phong Miên nghe. Lâm Phong Miên chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gợi mở chủ đề.
Theo lời Hoàng tử San, Hoàng Quyền kiếm tông hiện là tông môn kiếm đạo đứng đầu Thần Châu. Trong tông không chỉ có Kiếm đạo Chí Tôn, còn có ba vị Thánh Nhân, đệ tử kiếm tu nghe nói có mấy vạn người. Hoàng Quyền kiếm tông nhờ có Chí Tôn tọa trấn nên cực kỳ hưng thịnh, hầu hết tông môn ở Thần Châu đều phải ngưỡng mộ.
Lâm Phong Miên hỏi tôn hiệu của vị Chí Tôn này, Hoàng tử San dịu dàng nói cho hắn, danh xưng Chí Tôn không tiện nhắc đến, mà lấy tông môn làm hiệu. Hắn lập tức hiểu ra.
Hoàng Quyền Chí Tôn!
Vị Kiếm đạo Chí Tôn mới nổi này vô cùng thần bí, đến cả giới tính, là người lớn hay trẻ con cũng không ai biết. Trong mấy trăm năm qua, người này chỉ ra tay một lần, các ghi chép liên quan cũng không tường tận.
Lâm Phong Miên không khỏi nhíu mày hỏi: "Hoàng tiên tử có nghe nói qua danh xưng Quỳnh Hoa Chí Tôn chưa?"
Hoàng tử San ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Hình như đó là Kiếm đạo Chí Tôn đời trước thì phải?"
Lâm Phong Miên gật đầu, ra vẻ tò mò hỏi: "Cũng không biết vị Quỳnh Hoa Chí Tôn này và Hoàng Quyền kiếm tông có quan hệ gì không?"
Hoàng tử San hơi lưỡng lự, cuối cùng cẩn trọng nói: "Tương truyền thôi, là tương truyền thôi nhé, Hoàng Quyền kiếm tông đã từng phụ thuộc vào vị Chí Tôn này."
Lâm Phong Miên hiểu nàng kiêng kị điều gì, cũng không dám truy hỏi ngọn ngành, lại khéo léo hỏi thêm vài câu rồi đứng dậy cáo từ.
Lúc sắp chia tay, Hoàng tử San đưa cho Lâm Phong Miên mấy bình rượu ngon, lại lấy ra mấy túi quả hạch đưa cho hắn: "Mấy túi quả Hawaii non vị ba con sóc này, ngươi mang về cho nương tử nếm thử, nàng chắc sẽ thích."
Lâm Phong Miên khách khí nói: "Sao có thể, ta tự đi mua được mà."
Hoàng tử San cười nhẹ nhàng đáp: "Đạo hữu không cần khách khí, ta cũng là mua ở đợt lễ hội Miêu Thiên mang đi biếu bạn."
"Quả Hawaii này dùng nguyên liệu quả tươi cung cấp trực tiếp từ Nam Phi và Úc Châu, vừa tươi vừa quý, hạt thì to và đầy. Ở nơi khác, ngươi không thể mua được hàng vừa tốt lại vừa rẻ như này đâu."
Trong lòng Lâm Phong Miên có tâm sự nên không quá khách sáo: "Vậy thì ta xin đa tạ Tử San tiên tử."
Khi về đến phòng, Thượng Quan Quỳnh không biết tỉnh lại từ lúc nào, có chút bực bội nói: "Ngươi đi đâu vậy?"
Lâm Phong Miên đáp qua loa: "Ta đi tìm chủ thuyền cảm ơn, tiện thể nhờ nàng ta bảo mật chuyện của ngươi."
Thượng Quan Quỳnh hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi cũng số đào hoa ghê đấy, cái mặt này mà vẫn còn đi hái hoa bắt bướm được!"
Lâm Phong Miên mỉm cười nói: "Đa tạ tông chủ khen ngợi, ta dựa vào vẻ đẹp nội tâm, còn vẻ ngoài chỉ là thêu hoa dệt gấm thôi!"
Thượng Quan Quỳnh yếu ớt liếc hắn một cái nói: "Không có ta cho phép, không được phép tự ý ra ngoài nữa, thành thật mà tu luyện để nâng cao cảnh giới đi!"
Lâm Phong Miên ừ một tiếng, đi đến một bên cầm hai viên Kim Đan nắm trong tay, toàn lực hấp thụ lực lượng trong Kim Đan.
Mặc dù rất muốn nói cho Lạc Tuyết biết chuyện này, nhưng vì Song Ngư Bội còn đang tích lũy năng lượng nên hắn chỉ có thể thành thật tu luyện.
Thực ra, trong suốt quá trình hấp thụ lực lượng Kim Đan, hắn đã sớm đạt đến Trúc Cơ tầng ba, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Hiện giờ đúng lúc có thời gian đột phá Trúc Cơ tầng ba, tránh được bà điên Thượng Quan Quỳnh mỗi ngày đòi mạng bằng ánh mắt.
Thời gian như thoi đưa, hai ngày trôi qua nhanh chóng. Trong hai ngày này, Lâm Phong Miên đã thành công đột phá Trúc Cơ tầng ba và củng cố cảnh giới.
Vì Thượng Quan Quỳnh nghiêm lệnh cấm hắn ra ngoài gây chuyện thị phi, nên mỗi ngày hắn chỉ ở trong khoang thuyền xem nàng ta giãy giụa kêu la thảm thiết. Thượng Quan Quỳnh bị trúng Tử Hồn Chú mỗi ngày sẽ phát tác vài lần, mỗi lần đều giày vò khiến nàng đau đến không muốn sống.
Lâm Phong Miên thì ngồi một bên ăn quả hạch, rất thích thú nhìn nàng không ngừng nắm tay lên người, xé rách y phục thành từng mảnh, để lộ xuân quang. Điều này làm cho Lâm Phong Miên mở rộng tầm mắt, quả hạch trong miệng càng thêm thơm, làm Thượng Quan Quỳnh hận không thể đánh cho hắn nhừ tử.
Hôm đó, Lâm Phong Miên lấy những điển tịch hắn lấy đi từ Tinh Khung các ra, lật xem từng trang một. Hắn muốn tìm ra nguyên nhân vì sao Quân Vân Thường lại biến thành Quân Phượng Dao, sự hủy diệt của Quỳnh Hoa có thật sự liên quan đến nàng hay không. Nhưng những sử sách này phần lớn chỉ ca ngợi nữ hoàng Phượng Dao, rất ít ghi chép về cuộc đời của nàng.
"Ngươi có vẻ rất hứng thú với nữ hoàng Phượng Dao nhỉ?"
Giọng nói khàn khàn nhưng trong trẻo lạnh lùng của Thượng Quan Quỳnh vang lên, làm Lâm Phong Miên giật mình, suýt đánh rơi quyển sách trên tay. Thì ra Thượng Quan Quỳnh không biết tỉnh lại từ lúc nào, đôi mắt đẹp của nàng đang nhìn chằm chằm vào mặt hắn, không hề chớp mắt.
Lâm Phong Miên nhanh chóng thu liễm cảm xúc, ngượng ngùng cười nói: "Tông chủ, người tỉnh rồi à? Đệ tử chỉ là hơi tò mò thôi."
"Ồ? Vậy sao?" Ánh mắt Thượng Quan Quỳnh lộ vẻ nghi ngờ nói.
"Nếu không thì sao?" Lâm Phong Miên hỏi ngược lại.
Thượng Quan Quỳnh cũng không nghĩ ra được lý do nào đặc biệt, nhưng vẫn không thể bỏ qua được thái độ của Lâm Phong Miên khi nãy: "Vậy tại sao khi nãy ngươi lại bày ra vẻ thương cảm đó, như kiểu một người tình sâu nặng vậy."
Lâm Phong Miên có chút xấu hổ nói: "Tông chủ có chỗ không biết, cái này gọi là nhập vai, đem mình hóa thân vào đó, sẽ dễ đọc hơn."
"Ta khi nãy chính là tự mình xem mình như người thân cận nhất của nữ hoàng, rồi đọc những trang lịch sử như sóng trào bờ, để cảm nhận nỗi đau khổ trong đó..."
"Cái đó gọi là ý dâm!" Thượng Quan Quỳnh không chút khách khí ngắt lời.
"Tông chủ nói trúng tim đen, thật là lợi hại." Lâm Phong Miên cười hắc hắc nói.
"Để nữ hoàng biết ngươi có những ý nghĩ kỳ quái với nàng, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ." Thượng Quan Quỳnh hừ lạnh nói.
Lâm Phong Miên xấu hổ cười nói: "Nữ hoàng có lợi hại đến đâu thì cũng không thể biết được trong lòng ta nghĩ gì mà?"
Thượng Quan Quỳnh cười lạnh một tiếng đáp: "Nữ hoàng liệu sự như thần, không có gì sai sót, từng nhiều lần hóa giải tai họa từ trong vô hình."
Lâm Phong Miên có chút im lặng, chẳng phải là do dựa vào sách sử do ta cung cấp sao, nếu không thì cái nha đầu đó lợi hại đến đâu cũng không có bản lĩnh đó.
Thượng Quan Quỳnh thấy hắn có vẻ lơ đễnh, lại nghĩ đến sự đặc biệt của Quân Vô Tà, không khỏi nhắc nhở hắn: "Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi đừng có để lộ cái vẻ mặt đó trước mặt nữ hoàng, nếu không ta sợ ngươi chết thế nào cũng không biết."
Nếu như cái tên sắc quỷ này lỡ để nữ hoàng phát hiện ra tâm tư nhỏ nhặt kia, chẳng phải sẽ bị chém giết ngay tại chỗ hay sao.
Lâm Phong Miên khó hiểu hỏi: "Tông chủ, làm sao ta có cơ hội gặp mặt nữ hoàng chứ, người yên tâm đi."
Lúc này Thượng Quan Quỳnh mới nhớ ra, chuyện Quân Vô Tà được nữ hoàng Phượng Dao coi trọng, mình vẫn chưa hề nói cho hắn biết. Nàng suy nghĩ một lát, vẫn quyết định kể cho hắn, phòng ngừa tương lai hắn đắc tội nữ hoàng mà chết không biết vì sao: "Quân Vô Tà là người được nữ hoàng coi trọng, cũng chính vì thế, hắn mới có thể ở Thiên Trạch vương triều như cá gặp nước."
Lâm Phong Miên nghe xong thì ngẩn người ra, Quân Vân Thường nhìn thấy gương mặt giống mình như vậy, mà là coi trọng? Chẳng lẽ nàng ta còn thích mình? Hay là do nhớ tình xưa? Lúc này Lâm Phong Miên không thể không nghi ngờ, chuyện Quân Vô Tà giống mình như thế, có phải cố tình hay không?
Dù sao mình cũng đã hẹn với Quân Vân Thường ngàn năm, mà nàng cũng đã từng thấy mặt thật của mình. Chẳng lẽ Thiên Trạch Vương muốn dùng Quân Vô Tà để lừa gạt Quân Vân Thường? Vậy thì dù là vì chuyện công hay tư, mình cũng nhất định phải trở thành Quân Vô Tà này.
Quân Vô Tà có thể tiếp cận Quân Vân Thường, cũng có cơ hội tiếp xúc với Trấn Uyên, hiểu rõ những chuyện ngàn năm trước. Nếu như nói ban đầu việc Lâm Phong Miên giả mạo Quân Vô Tà là bị ép buộc, thì bây giờ, hắn phát ra từ nội tâm muốn giành lại thân phận này.
Suy cho cùng, gương mặt mà Quân Vân Thường coi trọng, chính là chân chính là của mình mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận