Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 472: Băng hỏa lưỡng trọng thiên?

Chương 472: Băng hỏa lưỡng trọng thiên? Nghĩ đến đây, Lâm Phong Miên không khỏi không nhịn được cười lên, mình đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Cái con lươn trơn ngày đi một lượt này, sao có thể là xử nữ, chính mình đều bị Liễu Mị làm cho mơ hồ. Nhất định là nàng bảo dưỡng thỏa đáng, thêm vào thiên phú dị bẩm, mới không thể nào là cái gì xử nữ được. Lâm Phong Miên lại không biết, cái bình chướng ở đầu đường nhỏ này, sớm đã bị Thượng Quan Ngọc dùng ngũ công tử làm cho biến mất. Mà hắn đích thực là người đàn ông duy nhất đi qua con đường nhỏ này, cũng là người đầu tiên gieo hạt. Không biết rõ qua bao lâu, Thượng Quan Quỳnh xa xôi lấy lại tinh thần, nhìn Lâm Phong Miên một trận mờ mịt. Lúc này lý trí của nàng đã trở lại, cuối cùng đã biết mình đã làm gì, nội tâm vừa hối hận vừa tự trách. "Tông chủ, ngươi tỉnh rồi?" Lâm Phong Miên mỉm cười nói: "Không ngờ tông chủ lại thân mang danh khí, thật là thâm tàng bất lộ a!" Nếu như hắn không có nhìn lầm, thì Thượng Quan Ngọc Quỳnh nương môn này chính là chủ nhân của danh khí. Biểu hiện của nàng giống hệt Tứ Quý Ngọc Qua được ghi lại trong quyển « Thập đại danh khí ». Ngọc môn tuy rộng, nhưng càng tiến vào lại càng hẹp, mà lại có hình dạng xoắn ốc kéo dài, như xoáy nước. Khi có địch nhân đến xâm phạm, cái xoáy nước Tứ Quý này liền sẽ hút người tới, thật là động hút vạn vật. Vừa rồi nếu không phải chính Thượng Quan Quỳnh trước thua trận, thì Lâm Phong Miên thật đã sa vào vũng bùn, không có cách nào tự kiềm chế. Thượng Quan Quỳnh một mặt mờ mịt, điều này cũng khiến cho Lâm Phong Miên sinh nghi hoặc. Cô nàng này không biết thật sao? Chẳng lẽ nàng thật sự là một con chim non? Nhưng mà hắn còn chưa kịp mở miệng, Thượng Quan Quỳnh liền hạ giọng nói: "Chuyện này nếu ngươi dám truyền ra ngoài, ta giết ngươi!" Lâm Phong Miên khịt mũi coi thường nói: "Ngươi xem đi, ai mà không biết ngươi là nữ nhân của Quân Vô Tà? Việc này còn cần ta truyền ra ngoài sao?" Thượng Quan Quỳnh không phản bác được, cảnh cáo nói: "Về sau, không được phép đối với ta có bất kỳ hành động quá đáng nào, cũng không được ở trước mặt ta nhắc lại việc này, hãy hoàn toàn quên chuyện này đi." Nếu như bị Ngọc nhi biết chuyện này, sợ là sẽ không màng đến tất cả mà liều mạng với tên tiểu tử này. Lâm Phong Miên nghe giọng điệu này có chút quen thuộc, không khỏi phiền muộn dị thường. Chuyện này sao mà giống với lúc trước chính mình nói với Hứa Thính Vũ? Mình thì sợ Hứa Thính Vũ nói với Lạc Tuyết việc cùng nhau tắm rửa, nàng thì lại sợ cái gì? Chẳng lẽ cô nàng này thật có hai nhân cách, sợ chính mình nói cho nhân cách kia của nàng? Hắn càng nghĩ càng thấy giống chuyện này, không khỏi khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Nếu như trong lúc mình cùng nàng đang làm việc, đột nhiên đổi một nhân cách khác xuất hiện thì có phải sẽ rất thú vị không? Một thân thể, hai loại trải nghiệm, băng hỏa lưỡng trọng thiên? Thượng Quan Quỳnh thấy vẻ mặt dâm dục của hắn, sao không biết hắn đang nghĩ gì, cắn răng cảnh cáo hắn. "Ngươi tốt nhất đừng không xem chuyện này ra gì, nếu không ta sợ ngươi đến chết cũng không biết vì sao." Lâm Phong Miên dùng tay vẽ vòng tròn trên người nàng, cười nói: "Tông chủ đây là đang cảnh cáo ta sao, hay là nói ngươi lo lắng cho ta?" Thượng Quan Quỳnh tức giận liếc hắn một cái nói: "Ta đang nói chuyện chính sự với ngươi!" Nhắc tới chính sự, thần sắc Lâm Phong Miên cũng nghiêm túc. Hắn nhìn thoáng ra ngoài cửa, nhẹ nhàng vỗ vào cặp mông của Thượng Quan Quỳnh. "Tông chủ đại nhân, chúng ta cũng nên thức dậy rồi, nếu không bọn họ sẽ nghi ngờ." Thượng Quan Quỳnh khẽ hừ một tiếng, chỉ cảm thấy mông đau rát, đây là do vừa rồi bị tên vương bát đản kia gây ra trong lúc cao trào. Vừa rồi không cảm thấy đau, hiện tại ngược lại cảm thấy rất đau. Nàng định mặc quần áo, nhưng lại phát hiện váy áo của mình sớm đã rách nát, chỉ có thể oán hận liếc nhìn kẻ khởi xướng, đổi một bộ quần áo khác mặc vào. Lâm Phong Miên không hề chớp mắt nhìn nàng mặc quần áo, nhìn thân thể uyển chuyển kia lưu lại những dấu ấn của mình, hài lòng nở nụ cười. Theo kế hoạch đã định của Thượng Quan Quỳnh là sau khi thay xà đổi cột sẽ liền chạy. Nhưng chuyện này còn chưa thành, Lâm Phong Miên sao có thể nhanh như vậy mà để nàng rời đi? Tông chủ, chúng ta còn nhiều thời gian lắm! Chính mình có thể muốn hảo hảo dạy dỗ con đàn bà điên này! Thượng Quan Quỳnh mặc quần áo xong, không khỏi nghi hoặc nhìn Lâm Phong Miên. "Ngươi thất thần cái gì, sẽ không phải là muốn ta hầu hạ ngươi mặc quần áo đấy chứ?" Lâm Phong Miên lười biếng cười nói: "Ta thì rất muốn, nhưng mà chắc chắn bây giờ ngươi không tình nguyện rồi." Trong lúc Thượng Quan Quỳnh còn chưa hiểu chuyện gì, hắn đã phủi tay, thản nhiên nói: "Người đâu, hầu hạ bản điện thay quần áo." Lâm Phong Miên vừa dứt lời, ngoài cửa liền có một hàng thị nữ xinh đẹp mang nước nóng từ bên ngoài đi tới, thấy Lâm Phong Miên mặc mỗi đồ ngủ thì không khỏi hơi kinh ngạc. Suy cho cùng bình thường Quân Vô Tà có thể là ngẩng cao đầu dương oai, nửa điểm cũng không che đậy. Lâm Phong Miên tự nhiên biết rõ đây là sơ hở, nhưng mà suy cho cùng kích thước không đồng nhất, càng lộ ra sơ hở lớn hơn. Ai biết trong những nữ nhân này có bao nhiêu người đã bị Quân Vô Tà ngủ rồi? Nhìn đám thị nữ này, qua một thời gian nên tìm lý do để đổi một nhóm đi. Lâm Phong Miên không nhịn được nói: "Các ngươi thất thần làm gì?" Mấy thị nữ kia giật mình một cái, cuống quýt lau người hắn, hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt. Lâm Phong Miên lười biếng nằm nghiêng trên giường, hưởng thụ việc thị nữ phục thị, khiến Thượng Quan Quỳnh nhìn vào cảm thấy rợn cả mình. Nếu không phải hai người vừa mới trải qua trận triền miên liều chết, hiểu rõ nhau, nàng đã bắt đầu hoài nghi người trước mắt có phải Lâm Phong Miên hay không. Vẻ mặt này, tác phong này, thật không giống như là đang diễn xuất. Đợi khi quần áo mặc đã chỉnh tề, Lâm Phong Miên phất tay bảo đám thị nữ lui ra ngoài hết. "Minh lão, U Diêu, vào đi." U Diêu và Minh lão đang chờ ở ngoài cửa đi vào, ánh mắt dừng trên người Lâm Phong Miên. Lúc này cửa sổ mở ra, sương mù xung quanh cũng tan đi, bọn hắn cảm nhận rõ ràng được khí tức của Lâm Phong Miên ngưng thực hơn so với Quân Vô Tà. Nhìn thấy Lâm Phong Miên huyết khí tràn đầy, ngay cả thể phách cũng cường kiện hơn không ít, Minh lão không khỏi lộ vẻ tươi cười. "Chúc mừng điện hạ trăm thước can đầu, tiến thêm một bước." Lâm Phong Miên ừ một tiếng, lộ ra khí tức trên người, có chút tiếc nuối nói: "Chỉ là đáng tiếc không trở thành song linh căn." Minh lão và U Diêu đều cảm nhận được sự thay đổi về tư chất linh căn của hắn, không khỏi ao ước dị thường. Theo bọn hắn nghĩ, Quân Vô Tà từ tứ linh căn tái tạo thành tam linh căn, mà lại linh căn lại hỗ trợ lẫn nhau, có thể nói là vận khí quá tốt. Phong hỏa lôi, ba loại linh căn này hỗ trợ lẫn nhau, đặc biệt là phong lôi hai loại đều là biến dị linh căn, khiến người ta vô cùng hâm mộ. "Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ!" Minh lão tươi cười nói. Lâm Phong Miên mỉm cười nhẹ gật đầu, cũng tương đối hài lòng với lần trọng luyện linh căn này. Hắn vốn dĩ đã là tam linh căn, không hề tiến thêm một bước. Nhưng mà trước kia là thủy hỏa thổ ba thuộc tính, thủy hỏa hai loại thuộc tính khắc chế lẫn nhau, dẫn đến linh căn biểu hiện cực kỳ kém. Hiện tại thuộc tính thay đổi, phong hỏa tương hỗ, gió lôi cực nhanh, có thể nói như súng hơi đổi thành pháo. Hắn nhìn về phía Thượng Quan Quỳnh cười nói: "Lần tái tạo linh căn này, Thượng Quan tiên tử không thể không kể đến công lao a!" Sắc mặt Thượng Quan Quỳnh hơi trắng bệch, gượng cười nói: "Đây là điện hạ hồng phúc Tề Thiên, Ngọc Quỳnh không dám nhận công...." Nàng giả bộ muốn nói rồi thôi, Lâm Phong Miên liền vung tay lên, hào khí ngút trời. "Tiên tử chớ khách khí, có yêu cầu gì cứ việc nói, ta cố hết sức thỏa mãn!" Thượng Quan Quỳnh lúc này mới lên tiếng nói: "Hợp Hoan tông của ta ngày trước bị Thiên Quỷ Môn vây công, không ít đệ tử rơi vào tay Thiên Quỷ Môn." "Tống Viễn Kình kia bá đạo vô cùng, không chịu trả đệ tử của tông ta, kính xin điện hạ giúp tỷ muội Hợp Hoan tông thoát khỏi bể khổ." Ánh mắt Lâm Phong Miên chợt lóe lên hàn quang, Tống Viễn Kình, tới lúc tính sổ với chúng ta rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận