Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 54: Nam nhân lòng ham chiếm hữu mạnh như vậy sao?

Chương 54: Lòng chiếm hữu của đàn ông mạnh đến vậy sao?
Đến khi màn đêm buông xuống, bốn người mới đi đến trước cái động do Liễu Mị mở ra. Cả bọn hợp lực đẩy tảng đá rơi vào, bên trong tối đen như mực, vô cùng yên tĩnh.
Liễu Mị cau mày, lên tiếng "Hạ sư muội?"
"Liễu sư tỷ?" Một giọng nói kinh ngạc vang lên từ một góc, một thiếu nữ tuyệt sắc bước ra, chính là Hạ Vân Khê.
Hạ Vân Khê bất ngờ khi thấy mọi người, vội chạy đến, tay vỗ vỗ ngực chưa hết hoảng sợ, nói: "Hù chết ta! Ta còn tưởng là đám yêu tăng kia."
Lạc Tuyết không khỏi cảm thán, Hợp Hoan Tông đúng là nơi tụ tập yêu nữ. Những nữ tử này người nào cũng xinh đẹp, ai nấy đều kinh diễm. Trong số những mỹ nhân mình từng gặp, Hạ Vân Khê có thể nói là đứng top đầu. Liễu Mị và Trần Thanh Diễm tuy không bằng nàng, nhưng cũng là mỹ nhân hiếm có, hơn nữa khí chất mỗi người một vẻ, càng thêm nổi bật. Nhưng sao cô nàng này cứ nhìn mình chằm chằm vậy, là có ý gì? Chẳng lẽ cô yêu nữ ngây thơ này cũng muốn 'hái hoa' mình sao?
Nhưng rồi, đôi mắt của tiểu yêu nữ kia rưng rưng, khóc nức nở: "Sư huynh, huynh không sao thật là tốt quá, huynh đi lâu như vậy, ta lo lắng muốn chết!"
Lạc Tuyết ngược lại lúng túng, không biết làm sao cho phải, chỉ có thể gượng cười: "Ta không sao mà."
Hạ Vân Khê vẫn nước mắt như mưa, ôm chặt lấy nàng, khiến nàng vô cùng không thoải mái.
Liễu Mị che miệng cười: "Trong mắt ngươi chỉ có sư huynh của ngươi, chẳng lẽ không có bọn ta mấy người sư tỷ?"
Hạ Vân Khê lúc này mới ngượng ngùng rời khỏi Lạc Tuyết, xấu hổ nói: "Nào có, người ta cũng rất lo cho các sư tỷ mà."
"Nhưng vừa nãy biểu hiện của ngươi đâu có giống vậy, quả nhiên là có nam nhân thì quên luôn chị em." Liễu Mị cười nói.
Hạ Vân Khê đang lúng túng không biết làm sao thì Trần Thanh Diễm giúp cô nàng giải vây: "Thôi được rồi, đừng có náo loạn, chính sự quan trọng."
Một lát sau, mấy người ngồi vây quanh thành một vòng, sắc mặt nghiêm túc thảo luận. Trong đám chỉ có Lạc Tuyết là nam nhân duy nhất trên danh nghĩa, nhưng thực tế lại là nữ nhân, lời đồn thật vô căn cứ.
"Bây giờ chỉ còn thiếu Yên Nhiên sư tỷ, không biết tỷ ấy ra sao rồi." Mạc Như Ngọc nói.
"Yên Nhiên sư tỷ có lẽ đã rơi vào tay bọn chúng rồi." Hạ Vân Khê ánh mắt phức tạp nói.
"Cái gì?" Mọi người kinh ngạc thốt lên.
Hạ Vân Khê có chút kinh hãi nói: "Ngày hôm đó Lâm sư huynh đi rồi, không bao lâu sau có hai tên yêu tăng ở gần đây tìm kiếm, cũng may chúng không tìm ra được chỗ này."
"Bọn chúng còn lớn tiếng hô hào, nói là đã bắt được người của chúng ta, kêu chúng ta mau ra, nếu không sẽ tra tấn người đó."
Cô nàng ủ rũ cúi đầu: "Chúng ta đều ở đây cả, vậy có khả năng rất lớn Yên Nhiên sư tỷ đã bị bọn chúng bắt."
Liễu Mị lại cẩn thận hỏi lại kỹ càng lời hai người nói lúc đó, rồi chậm rãi nói: "Xem ra Vương sư muội đã bị bọn chúng bắt, các ngươi đã gửi truyền tấn phù vào thời điểm nào?"
Mọi người trao đổi thông tin với nhau, phát hiện người gửi tín hiệu cầu cứu sớm nhất là Hạ Vân Khê, vào sáng hôm qua.
Nghe xong, mọi người im lặng một lúc, cuối cùng Trần Thanh Diễm lên tiếng: "Liễu sư tỷ, tỷ thấy sao?"
"Dù đã gửi truyền tấn phù rồi, nhưng các trưởng bối trong tông môn không thể nhanh đến được, lúc đó Vương sư muội có lẽ đã bị chúng ra tay tàn độc rồi."
Liễu Mị nhìn mọi người một lượt rồi nói: "Ta chọn cứu người, ít nhất phải cầm chân chúng lại, không cho chúng chạy."
"Vậy lựa chọn của các ngươi thế nào? Chúng ta bỏ phiếu đi."
Trần Thanh Diễm không do dự giơ tay nói: "Ta tán thành cứu người, nhưng trước hết phải giải quyết được đám sương mù quái dị kia đã, nếu không chúng ta đi vào chẳng khác gì tự tìm đến cái chết."
Nghe vậy, các nữ nhân đều im lặng, các nàng cũng hiểu nếu cứ xông vào như vậy thì chỉ có nước chịu chết, không những không cứu được người mà còn mất thêm cả mình. Nhưng cái thứ sương mù quái dị kia khiến các nàng vô cùng sợ hãi, trải nghiệm đáng sợ đó các nàng không hề muốn thử lại lần nào nữa.
Đúng lúc mọi người đang không nghĩ ra cách nào, Lạc Tuyết thần sắc chân thành nói: "Ta có biện pháp giải quyết đám sương mù này!"
Lời vừa nói ra, bốn nữ đều kinh ngạc nhìn nàng, đồng thanh hỏi: "Ngươi có cách?"
Lạc Tuyết khẽ gật đầu, từ tốn nói: "Nếu ta đoán không nhầm, đám yêu tăng này hẳn là dư nghiệt của Hoan Hỉ Tự, chúng dùng Hoan Hỉ Vụ."
"Loại vụ khí này ở đâu cũng có, nó tan vào máu, rất dễ gây kích thích dục vọng của con người, đặc biệt là các ngươi vì tu luyện công pháp đặc thù nên tình dục càng dễ bị kích động."
"Nhưng nó cũng có nhược điểm, màu sắc rõ ràng, gió thổi dễ tan. Chỉ cần các ngươi có phòng bị, phong bế các khiếu huyệt trong cơ thể thì nó không thể tác động được đến các ngươi."
Nghe xong, các nữ nhân hai mặt nhìn nhau, Trần Thanh Diễm hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ?"
"Sau khi dính sương độc, có phải các ngươi cảm thấy toàn thân khó chịu, như hàng vạn con kiến gặm nhấm, dục vọng khó có thể giải tỏa, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện nam nữ?" Lạc Tuyết hỏi.
Bốn người đều gật đầu, Lạc Tuyết tự tin nói: "Cộng thêm việc bọn chúng là hòa thượng, ta gần như khẳng định đó là nhất mạch của Hoan Hỉ Tự!"
Liễu Mị nhìn nàng một cách kỳ lạ, hỏi: "Sao ngươi biết mấy chuyện này?"
"Trong Tàng Thư các xem mấy cuốn tạp thư nên biết, chẳng lẽ các ngươi chưa xem qua à?" Lạc Tuyết bịa chuyện.
Mấy nàng thật sự chưa từng đọc thư tịch ở Thanh Cửu Phong, không khỏi có chút nghi hoặc. Đống sách nát bỏ không kia lại có cả mấy thứ này sao?
"Trên người người có rất nhiều khiếu huyệt, tu vi của chúng ta hiện tại làm sao có thể phong bế hết toàn bộ được?" Trần Thanh Diễm nhíu mày nói.
Lạc Tuyết lại tự tin cười: "Ta có thể giúp các ngươi làm được."
Liễu Mị và mọi người kinh ngạc nhìn nàng, nàng khẽ cười một tiếng nói: "Nhưng ta muốn giải dược!"
Nàng không hề nói dối, nàng thật sự có khả năng giúp các nàng phong bế khiếu huyệt, nhưng nàng muốn giải quyết độc tố trong người mình. Chất độc này giải không khó, nhưng phải tìm được các loại linh dược, không đủ thời gian.
Liễu Mị mị hoặc liếc nàng một cái nói: "Lâm sư đệ chỉ cần theo sát bọn tỷ là được, sợ cái gì chứ? Bọn tỷ có ăn thịt huynh đâu."
Lạc Tuyết lạnh nhạt nói: "Ai dám chắc sẽ không có lần nào như thế này, ta không muốn chết một cách hồ đồ."
"Được thôi, cho huynh đấy."
Liễu Mị lấy ra một viên đan dược rồi ngậm vào miệng tiến đến gần.
Lạc Tuyết ngạc nhiên lùi lại mấy bước: "Ngươi muốn làm gì?"
"Loại dược này cần phối hợp với bí pháp của môn ta, dùng miệng truyền sang mới có hiệu quả, huynh muốn hay không?" Liễu Mị tức giận nói.
Tên này, mình chẳng qua chỉ trêu chọc hắn chút thôi, mà khó chịu đến tận giờ! Tức chết đi được! Lòng ham chiếm hữu của đàn ông lại mạnh mẽ đến thế sao?
Lạc Tuyết nhức đầu, bất đắc dĩ nói: "Ta thấy không được ổn lắm, hay là để lần sau đi?"
Mình chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với ai, dù là thân thể của hắn đi chăng nữa thì cũng có chút không tiếp nhận được.
Liễu Mị lần này thật sự bị chọc tức đến nơi, nàng vận công pháp tác động vào đan dược rồi phun ra.
Nàng nghiến răng nói: "Không muốn đụng vào ta, như thế này được chưa!"
Ghét bỏ mình như vậy sao, đụng vào cũng thấy bẩn à?
Nhìn Liễu Mị sát khí đằng đằng, Lạc Tuyết cảm thấy mình mà nói thêm một câu chắc chắn sẽ bị nàng giết chết ngay lập tức.
Nàng cầm viên đan dược định cất đi, nhưng Liễu Mị mặt không chút thay đổi nói: "Chốc nữa mất hiệu nghiệm đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận