Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 936: Tiểu di... Ta nghĩ muốn ngươi

Chương 936: Tiểu di... Ta muốn nàng
Lâm Phong Miên ở Ngự Hoa viên tìm đến Nguyệt Ảnh Lam, cười nói: "Lam công chúa, ta muốn đi bái kiến mẫu phi, cô cùng đi chứ?" Hắn chủ yếu muốn xem thử Đinh Uyển Thu bên nhà mẹ đẻ có còn tiếp tục gây khó dễ cho Huyên phi không. Nguyệt Ảnh Lam có chút không tự nhiên, tên này rủ mình đi bái kiến mẫu phi hắn là có ý gì? Gặp Thiên Trạch vương thì còn có thể nói là theo thông lệ, nhưng bái kiến mẫu phi hắn thì ý nghĩa có lẽ không giống rồi. Điều này khiến nàng suy nghĩ nhiều, thật ra Lâm Phong Miên thấy nàng đang rảnh rỗi nên thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Nguyệt Ảnh Lam ngượng ngùng đáp: "Đã đến đây rồi, dù sao ta cũng không có việc gì, vậy cùng đi thôi." Hai người cùng nhau đến Huyên Nhạc cung, Huyên phi thấy Lâm Phong Miên đến thì vui mừng khôn xiết, với Nguyệt Ảnh Lam đi cùng cũng nhiệt tình không kém. Biết Nguyệt Ảnh Lam là cháu gái trưởng của Nguyệt Ảnh, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, nói chuyện hào phóng, Huyên phi càng nhìn càng thuận mắt. Nguyệt Ảnh Lam bị bà nhìn với vẻ xem con dâu tương lai khiến toàn thân không được tự nhiên, hiếm khi có chút đứng ngồi không yên. Lâm Phong Miên xác định Đinh Uyển Thu bị đày vào lãnh cung về sau không còn gây chuyện nữa thì cũng yên lòng rời đi. Hắn vốn định hôm sau sẽ chạy về Quân Viêm hoàng điện, nhưng chưa kịp lên đường thì Quân Viêm hoàng điện đã ban mệnh lệnh. Quân Viêm hoàng điện ra lệnh bọn họ lập tức đến Ngọc Bích thành, hỗ trợ trấn thủ!
Lâm Phong Miên lập tức tỏ vẻ kỳ lạ, vừa nhìn là biết cái lệnh này đặc biệt chuẩn bị cho mình. Ngọc Bích thành rốt cuộc cần bọn họ trấn thủ sao? Tiền tuyến thật sự là Thiên Hải quan, Bích Lạc hoàng triều cùng lắm chỉ quấy rối Ngọc Bích thành một lần, gần như không thể công thành trên quy mô lớn. Nhưng đã là mệnh lệnh từ hoàng điện, Lâm Phong Miên cùng những người khác vẫn phải tuân lệnh, tính toán lên đường đến Ngọc Bích thành. Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong Miên thần sắc vội vàng vào cung từ biệt Quân Khánh Sinh.
Quân Khánh Sinh thần sắc khẽ biến, sau đó như có điều suy nghĩ nói: "Đã là mệnh lệnh của hoàng điện, con đi ra ngoài rèn luyện chút cũng tốt!" "Con đến đó thì cầm lệnh bài của phụ vương, đến tìm An Nhạc Hầu, nói là phụ vương bảo con đến." Lâm Phong Miên nghe xong giật mình, chẳng lẽ Quân Khánh Sinh biết rõ thân thế của mình, nếu không tại sao ông ấy lại bảo mình đi tìm Quân Ngọc Đường?
"Phụ vương, vì sao lại tìm hắn?" Quân Khánh Sinh cười đáp: "Con đừng xem thường An Nhạc Hầu, hắn là một cao thủ thâm tàng bất lộ đó, có hắn bảo hộ con thì con sẽ an toàn hơn nhiều trong thành." Lâm Phong Miên ồ một tiếng, Quân Khánh Sinh tiếp lời: "Ta sẽ điều một đội Ảnh Vệ ngàn người đi theo con!" Lâm Phong Miên không ngờ sự việc lại lớn đến vậy, bất đắc dĩ nói: "Phụ vương, thật sự cần thiết vậy sao?" "Ngọc Bích thành vững như bàn thạch, con đến đó chẳng qua cũng chỉ vỗ tay hò reo thôi, hơn nữa còn có tiểu di âm thầm bảo hộ nữa mà!"
Quân Khánh Sinh ngữ khí nghiêm nghị nói: "Tiểu di của con, mục tiêu bảo hộ chính không phải là con, hơn nữa sức người dù sao cũng có hạn." Lâm Phong Miên im lặng nói: "Nhưng Ảnh Vệ có đi theo cũng không vào được thành mà!" Trong thời điểm đặc biệt này, quân lực từ bên ngoài tới chắc chắn sẽ không dễ dàng vào thành. Quân Khánh Sinh phất tay nói: "Không sao, dù đóng quân bên ngoài thành cũng được, coi như con giúp phụ vương bớt gánh nặng đi!" Lâm Phong Miên lập tức hiểu ra, trong đội Ảnh Vệ này, chắc chắn có người của Quân Thừa Nghiệp. Quân Khánh Sinh đây là mượn danh nghĩa bảo hộ để mình mang đội nhân mã này đi, giảm bớt áp lực cho Thiên Trạch. Dù sao thì lực lượng phòng ngự của Ngọc Bích thành không hề thấp, trên đường đi lại có Nam Cung Tú trông nom, đội Ảnh Vệ này sẽ không thể lật được sóng gió.
Quân Khánh Sinh thấy hắn không nói gì, thản nhiên nói: "Phó thống lĩnh Ảnh Vệ, Trương Kiến Nguyên, có thể là tu sĩ Hợp Thể cảnh luyện hồn đạo!" Lâm Phong Miên nghe xong câu này gần như nói thẳng, ánh mắt liền sáng lên, liên tục gật đầu. "Nếu giúp được phụ vương bớt gánh nặng, Vô Tà ta xin tình nguyện!" Quân Khánh Sinh tức giận quát: "Cút đi!" Lâm Phong Miên biết điều, cầm lấy lệnh bài ra cung.
Trên đường hắn không ngừng suy nghĩ, làm thế nào để đường đường chính chính phế Trương Kiến Nguyên rồi luyện thành nhân đan? Lâm Phong Miên bảo phu xe dừng bên đường, trầm ngâm nói: "Tiểu di, đừng trốn nữa, ta biết rõ cô ở đó, ra đi!" Hắn gọi một hồi lâu, Nam Cung Tú mới bất đắc dĩ cùng Hạ Vân Khê hiện thân. "Tiểu tử ngươi tìm ta có chuyện gì?" Lâm Phong Miên cười đáp: "Vào xe rồi nói sau!" Nam Cung Tú nghe vậy, liền cùng Hạ Vân Khê cùng chui vào xe ngựa.
Phu xe kia không phải Minh lão có kiến thức rộng, bị Lâm Phong Miên lời vừa thốt ra là có người đến làm cho kinh ngạc đến ngây người. Đây là tiện tay cũng gọi được hai tiên tử sao? Trong xe ngựa, Lâm Phong Miên dựng kết giới cách âm, kể chuyện của Trương Kiến Nguyên ra. "Tiểu di, giao Trương Kiến Nguyên này cho cô coi chừng." Nam Cung Tú tức giận nói: "Cha con các ngươi thật giỏi gây phiền phức cho ta!"
Lâm Phong Miên nhìn Hạ Vân Khê bên cạnh nàng, cười hì hì nói: "Tiểu di, mỹ nhân mà ta gửi cô có thể trả cho ta được không?" Nam Cung Tú lạnh lùng đáp: "Tiểu mỹ nhân này ta giữ lại!" Lâm Phong Miên bất đắc dĩ nói: "Tiểu di, cô giữ nàng làm gì? Cũng đâu có thể sưởi ấm giường, lấy ra làm đồ đệ à?" Nam Cung Tú ngạo nghễ nói: "Ta thích thì thu nàng làm đồ đệ, không được à?" Lâm Phong Miên không nghĩ tới còn chưa kịp mở miệng ra điều kiện thì Hạ Vân Khê đã tự mình có được một vị trí đệ tử. Hắn dở khóc dở cười nói: "Cho dù cô thật sự muốn thu nàng làm đồ đệ thì cũng phải trả người cho ta đã chứ!"
Nam Cung Tú kinh ngạc nói: "Vì sao lại vậy?" Lâm Phong Miên cười hắc hắc nói: "Ta từ chỗ Liễu Mị biết được, công pháp tu luyện của nàng tên là Triền Miên Quyết." "Nếu như lâu ngày không cùng nam tử song tu thì dâm độc sẽ nhập vào cơ thể, dẫn đến thần trí không rõ, không tin cô hỏi nàng xem." Nam Cung Tú đây là lần đầu nghe loại công pháp này, một mặt không tin nổi nhìn Hạ Vân Khê. Hạ Vân Khê xấu hổ gật đầu nói: "Là thật."
Lâm Phong Miên khẽ mỉm cười nói: "Vậy nên tiểu di, cô vẫn là giao nàng cho ta đi." Nam Cung Tú mặt đen lại, nhìn Hạ Vân Khê vẻ mặt chân thành."Mấy loại tà công này không nên giữ lại, ta sẽ phế bỏ nó cho nàng, dựa vào thiên phú của nàng, nàng có thể nhanh chóng khôi phục lại thôi." Hạ Vân Khê trầm mặc, do dự, mơ hồ nhìn Lâm Phong Miên. Lâm Phong Miên như có điều suy nghĩ, hắn thật ra cũng cảm thấy Triền Miên Quyết không hợp với Hạ Vân Khê. Nhưng hắn vẫn tôn trọng quyết định của Hạ Vân Khê, chẳng qua hiện tại vẫn không thể để nàng phế bỏ tu vi được. "Tiểu di, nếu cô thật sự phế bỏ công pháp của nàng, không có tu vi trong người thì làm sao nàng gia nhập Quân Viêm hoàng điện được?" Nam Cung Tú im lặng một lúc lâu, dù sao thì ngay cả trưởng lão cũng không thể tùy tiện thu đệ tử, cũng phải khảo hạch. Lâm Phong Miên cười hì hì nói: "Tiểu di, thân thể của ta tốt, có thể giúp giải quyết dâm độc trong cơ thể nàng."
Nam Cung Tú trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Ngươi làm được?" Lâm Phong Miên hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ cô làm được?" Nam Cung Tú không phản bác được, Lâm Phong Miên cười hì hì nói: "Tiểu di, cái này cô phải hỏi ý kiến của nàng đã chứ?" Hạ Vân Khê nghĩ đến lời Trần Thanh Diễm dạy, thích thứ gì thì phải giữ trong tay. Nàng tuy có chút ngượng ngùng nhưng vẫn kiên định nói: "Nam Cung tiên tử, ta chỉ nguyện cùng hắn song tu." Nam Cung Tú lập tức cảm thấy mình như người ác uổng công, giận hừ một tiếng rồi vung tay áo.
"Được, ta giao người cho ngươi, ngươi cố mà mang về Thiên Sát điện, thiếu chỗ nào thì ta tìm ngươi tính sổ." Lâm Phong Miên lập tức vỗ ngực đáp: "Tiểu di, cô cứ yên tâm đi, ta nhất định tư nhuận nàng đến mức trắng nõn hồng hào!" Hạ Vân Khê xấu hổ đỏ bừng cả mặt, Nam Cung Tú giận đến nỗi muốn phất tay áo bỏ đi. Lâm Phong Miên vội nói: "Tiểu di chờ một chút!" Nam Cung Tú bực bội nói: "Còn có gì nữa, nói mau!"
Lâm Phong Miên ấp úng nói: "Tiểu di, có phải cô còn nợ ta một chuyện hay không!" Nam Cung Tú hừ lạnh một tiếng nói: "Nói!" Bản thân không nên nghe tiểu tử này nói xằng, đồng ý cái kiểu hứa hẹn này. Nhỡ đâu hắn thật sự muốn mình cùng hắn cái đó, thì làm sao? Không được, tuyệt đối không thể được! Hắn mà dám làm thì mình sẽ đánh chết hắn... thôi được rồi, đánh cho gần chết đi, vẫn tốt hơn là bị thiên đạo phản phệ. Lâm Phong Miên có chút ngượng ngùng nói: "Tiểu di... Ta muốn cô..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận