Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 1043: Ta nhân phẩm, ngươi yên tâm!

Chương 1043: Nhân phẩm của ta, ngươi cứ yên tâm!
Đêm nay, là đêm U Diêu trải qua gian nan nhất, khó khăn nhất. Dù bị Tuần Thiên tháp chặn trong hầm mỏ, nàng cũng không thấy đêm tối nào dài dằng dặc như đêm nay. Nàng không ngờ chỉ một lúc mềm lòng mà lại dẫn sói vào nhà, không chỉ lại một lần nữa thảm bị cởi giáp, mà còn suýt chút nữa gặp đòn đánh lén. Chuyện này dọa cho U Diêu sợ hãi, đêm nay nàng không dám lơ là phút nào, như thể đề phòng Lâm Phong Miên như phòng trộm. Nhưng tên gia hỏa này khó mà phòng bị, nàng được cái này thì lại mất cái kia, lo được đầu trên lại lơ là đầu dưới, bước sau luôn bị hụt. Mà hết lần này tới lần khác, gia hỏa này lại ra tay trước, cứ được một tấc lại muốn tiến một thước, đến khi nàng ý thức được thì đã muộn rồi. U Diêu bắt đầu không thể chịu nổi sự quấy rầy đòi hỏi của hắn, tính bỏ hẳn cái việc nằm ngửa.
Trời sáng rồi! Nhìn thấy ánh ban mai buổi sớm, U Diêu như được đại xá, có cảm xúc xúc động đến rơi nước mắt. Ánh rạng đông ơi! U Diêu không kịp chờ đợi rút tay ác của Lâm Phong Miên ra, rồi vội vàng chạy trốn xuống giường như thể chạy giặc."Trời sáng rồi!"
Lâm Phong Miên một mặt tiếc nuối nhìn U Diêu quần áo xộc xệch, cười nói: "Diêu Diêu, ngủ thêm một lát nữa nhé?" Lúc này U Diêu đừng nói là nội giáp, đến cả bịt mắt cũng đã không cánh mà bay, nàng không khỏi rùng mình kinh sợ, lắc đầu như trống bỏi.
"Ta muốn xuống giường tắm rửa trang điểm, ngươi cứ từ từ ngủ!" Lâm Phong Miên tiếc nuối thở dài một tiếng, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, sao trời lại sáng sớm vậy chứ? U Diêu chỉnh lại váy áo, lại phát hiện toàn là nếp nhăn, còn có nhiều chỗ bị xé rách, không khỏi trừng mắt với Lâm Phong Miên.
"Đồ của ta đâu?" Lâm Phong Miên lấy bịt mắt từ dưới gối đưa cho nàng, cười hì hì nói: "Diêu Diêu, ngươi vẫn không nên đeo cái này thì đẹp hơn." "Còn một cái đâu?" "Cái gì vậy? Ta không biết mà!"
U Diêu nhìn Lâm Phong Miên giả vờ ngây ngốc, tức đến lồng ngực kịch liệt phập phồng, lặng lẽ siết chặt nắm đấm. Nhưng nàng cũng biết, đồ đã vào tay tên gia hỏa này thì đừng hòng lấy lại, chỉ có thể trừng mắt liếc hắn một cái."Đồ hỗn đản, đáng lẽ ta không nên áp chế sức mạnh trong mắt, nên trực tiếp trừng chết ngươi!"
Lâm Phong Miên cười hì hì nói: "Diêu Diêu, ngươi không nỡ." U Diêu hừ một tiếng nói: "Ta muốn thay quần áo, nếu ngươi dám đến gần, ta thật sự sẽ tức giận đó!"
Lâm Phong Miên cũng không dám quá bức ép, cười nói: "Ta biết mà, nhân phẩm của ta, ngươi cứ yên tâm!" U Diêu hừ một tiếng, che ngực, trốn sau bình phong đi thay váy áo khác, cởi bỏ chiếc váy rách. Phát hiện mình lại mất thêm một cái nội giáp, U Diêu thật lo lắng rằng ngày nào đó mình sẽ thật sự không có đồ để ra trận mất. Nàng thay toàn bộ quần áo trên người, treo trên bình phong, sau đó đổi sang một bộ váy áo sạch sẽ. Cảm giác khô thoáng này khiến tâm tình U Diêu thoải mái hơn nhiều, cuối cùng cũng không còn cảm giác bết dính kia.
Nhưng mà vừa ngẩng đầu, nụ cười trên môi nàng liền cứng đờ. "Quần áo bẩn đáng ghét của ta đâu rồi?""Quân Vô Tà? Quần áo của ta đâu?" "Quần áo gì cơ? Ta không thấy mà!"
"Đồ hỗn đản, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy!" Thẹn quá hóa giận, U Diêu thở phì phò từ sau bình phong đi ra, cởi giày, nhảy lên giường giẫm lên người Lâm Phong Miên. "Đồ đáng ghét, đồ đáng ghét, ta giẫm chết ngươi, cái tên đại sắc lang nhà ngươi!""Giẫm chết!""Diêu Diêu, mắt của ngươi mù rồi!" "Kệ xác nó, giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi!"
"Cứu mạng với, mưu s·át chồng đây!" Các cô gái ở bên cạnh bỗng nhiên cảm thấy một trận chấn động truyền đến, không khỏi vẻ mặt nghi hoặc. Sao mà biết ngon vậy chứ? Sao lại có cảm giác hôm nay còn dữ dội hơn cả tối hôm qua thế?
Một lát sau, Lạc Tuyết từ Song Ngư Bội đi ra, thấy Lâm Phong Miên đang ngồi trên giường, một mặt u oán nhìn U Diêu. U Diêu đang ngồi trước bàn trang điểm, Liên Xà Nhuyễn kiếm quấn quanh người như một con linh xà, cả người tỏa ra khí tức người sống chớ đến gần.
"Diêu Diêu, ta thật sự chỉ muốn giúp nàng chải tóc thôi mà, ta thật không làm gì loạn." "Không cho phép tới gần, ta tự chải được!" U Diêu từ chối thẳng thừng sự gần gũi của Lâm Phong Miên, đồng thời cảnh cáo hắn.
"Ta nói cho ngươi biết, Liên Xà Nhuyễn kiếm không giống như ta biết giảng đạo lý đâu, ngươi có thể tới thử xem!" Lâm Phong Miên nhìn vết thương trên tay mình, biết nàng thật không đùa, không khỏi đau đớn đến nhe răng trợn mắt. Con đàn bà này ra tay đúng là ác độc! Nhưng mà đôi chân đó thật có lực, giẫm đúng là đau.
Lạc Tuyết thấy hắn như vậy, không khỏi hiếu kỳ nói: "Sao ngươi lại ra cái bộ dạng tiểu tức phụ vậy, bị bá vương ngạnh thương cung à?" Lâm Phong Miên thở dài một tiếng não nề nói: "Giá mà được vậy thì tốt!" Lạc Tuyết ngập ngừng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn bá vương ngạnh thương cung, mà lại bị người ta đánh cho hả?" Lâm Phong Miên lập tức nghĩa chính ngôn từ nói: "Ta giống cái loại người đó sao?"
Lạc Tuyết hiếu kỳ nói: "Vậy là chuyện gì xảy ra? Kể nghe thử đi?" Lâm Phong Miên khóc không ra nước mắt, thở dài nói: "Nói nhiều chỉ thêm đau lòng thôi, ai!" Hắn như vậy khiến Lạc Tuyết cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều tình tiết đặc sắc, không khỏi hối hận vô cùng. Đáng lẽ phải dậy sớm hơn để xem kịch vui mới phải!
Nửa canh giờ sau, Lâm Phong Miên và U Diêu từ trong phòng đi ra, mới phát hiện mọi người bên ngoài đã thức dậy hết. "Mọi người dậy sớm vậy à?" Chu Tiểu Bình ngáp một cái, buồn ngủ nói: "Có phải do sáng sớm động tĩnh của hai người các ngươi lớn quá không?" Những cô gái khác cũng một bộ mặt cổ quái nhìn hai người Lâm Phong Miên có chút buồn ngủ, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ. Nghe nói U Diêu vốn còn đang một bộ phong khinh vân đạm liền lập tức đỏ mặt lên như cua luộc. Nàng không thể nào chối cãi, chẳng lẽ nói sáng sớm tôi thức dậy đánh hắn sao? Thế rồi sao mà giải thích được tại sao mình lại muốn đánh hắn? Chẳng lẽ vì hắn chiếm tiện nghi của tôi à?
Lâm Phong Miên suýt chút nữa cười chết, vội vàng hắng giọng một tiếng. "Tiểu Bình, ngươi hiểu lầm rồi, đó là ta dậy luyện công pháp mà thôi!" Chu Tiểu Bình liên tục gật đầu nói: "À, đúng đúng đúng!" Lúc này U Diêu muốn gi·ết người diệt khẩu cho xong chuyện, đám người Đông Hoang thật sự là không biết xấu hổ!
Lâm Phong Miên thấy U Diêu muốn bùng nổ, vội vàng chuyển chủ đề. "A, Mộ Mộ đâu?" Chu Tiểu Bình lúc này mới phản ứng lại, ngạc nhiên nói: "Ủa, Mộ Mộ đâu? Vừa nãy còn ở đây mà!" Nguyệt Ảnh Lam chỉ về phía sâu trong đình viện, "Nàng vừa đi về phía kia, hình như đang có tâm sự." Các cô gái không khỏi nhìn nhau, có chút bất lực. Nam Cung Tú nhìn Lâm Phong Miên, "Này tiểu tử, ngươi không phải là giỏi vụ này sao? Mau đi khuyên nhủ con bé đi."
Lâm Phong Miên vốn dĩ cũng có chuyện muốn hỏi Tô Mộ, liền đi xuống lầu, hướng về phía sâu trong đình viện. Lúc này không còn bị hơi men quấy rầy, những suy nghĩ lớn mật đêm qua của hắn rốt cuộc cũng rõ ràng trở lại, chỉ còn thiếu một bước kiểm chứng. Lâm Phong Miên rất nhanh tìm thấy Tô Mộ đang ủ rũ bên ao nước ở sâu trong đình viện.
Thấy cả tai nhỏ của Tô Mộ rũ xuống, Lâm Phong Miên bước tới, khẽ xoa đầu cô. Tô Mộ nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn hắn, cố nở một nụ cười nói: "Đại ca ca, sao huynh lại tới đây?""Ta tới thăm muội mà!" Lâm Phong Miên ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ cười nói: "Nha đầu ngốc, đang suy nghĩ gì vậy?"
Tô Mộ có chút khổ não nói: "Đại ca ca, muội chỉ là đang nghĩ làm thế nào để chấn hưng Thiên Hồ nhất tộc." Lâm Phong Miên không ngờ nha đầu này lại nghiêm túc như vậy, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Vậy muội đã nghĩ ra biện pháp nào chưa?""Vẫn chưa!" Tô Mộ buồn rầu, ủ rũ cúi đầu nói: "Nếu nương thân còn ở đây thì tốt!"
Lâm Phong Miên ồ một tiếng, hứng thú nói: "Mộ Mộ, muội đã gặp Thiên Hồ Nữ Hoàng bao giờ chưa?" Tô Mộ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Mộ Mộ không nhớ rõ!" Lâm Phong Miên sững người một chút, kinh ngạc hỏi: "Không nhớ rõ?" Tô Mộ ừ một tiếng, thật thà nói: "Mộ Mộ mất trí nhớ trước kia rồi, cho nên không biết đã gặp chưa." "Khi muội có trí nhớ đến nay thì nương thân đã bị thương nặng, luôn luôn bế quan trong Yêu Hoàng cung."
Lâm Phong Miên dò hỏi: "Vậy muội không có đi tìm nàng sao?" Tô Mộ gật đầu, có chút kích động nói: "Đương nhiên là có chứ, nương thân còn cổ vũ cho muội đó!"
Lâm Phong Miên lúc này thì thật sự ngây người, khó tin nói: "Nàng còn cổ vũ cho muội ư, muội đã nói chuyện với nàng?" Tô Mộ ừ một tiếng, có vẻ tự hào. "Nương thân nói Mộ Mộ là hy vọng của Thiên Hồ nhất tộc, nhất định sẽ trở thành Cửu Vĩ Thiên Hồ trong truyền thuyết!" Lâm Phong Miên có chút mờ mịt, chẳng lẽ phán đoán của mình đã sai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận