Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 131: Nhân gia đều xem ẩm ướt

Lâm Văn Thành phức tạp nhìn đám bách tính kia một cái, rồi cũng thở dài, cùng đi theo vào trong, dặn dò hạ nhân: "Đóng cửa!" Cánh cổng lớn của Lâm phủ chậm rãi đóng lại, ngăn cách bên trong với bên ngoài, đám bách tính kia mới bắt đầu mắng chửi om sòm, rủa Lâm Phong Miên là đồ không ra gì. Nhưng rất nhanh trên trời bay xuống mấy đạo kiếm khí đánh xuống đất, đá vụn bay tứ tung, làm cho bọn họ sợ đến không dám hó hé nửa lời, vãi cả quần mà bỏ chạy. Lâm Phong Miên dẫn theo đám người sải bước vào phủ, theo một làn gió thơm tho, Liễu Mị tiến đến. "Sư đệ, nhân gia thể hiện thế nào?" Lâm Phong Miên khẽ gật đầu, chân thành nói: "Cảm tạ sư tỷ đã giúp đỡ." Liễu Mị liếc hắn một cái, liếm liếm đôi môi đỏ mọng đầy phong tình nói: "Ghét quá đi, cảm ơn cái gì chứ, đêm nay hảo hảo thưởng cho nhân gia là được rồi." Lâm Phong Miên nhìn cha mẹ phía sau đang trợn mắt há mồm, suýt chút nữa thổ huyết. "Sư tỷ, ngươi..." Liễu Mị thấy vậy cười khanh khách nói: "Đùa ngươi thôi mà." Nhưng nhìn bộ dạng của Lý Trúc Huyên, hiển nhiên đã phát giác ra điều gì. Mọi người trở về đại sảnh rồi lần lượt ngồi xuống, Lâm Văn Thành có chút muốn nói lại thôi. Lâm Phong Miên bất đắc dĩ cười cười nói: "Cha, con thật không có thời gian chơi với đám dân đen kia đâu." Lâm Văn Thành gật đầu nói: "Ta hiểu, ta không trách ý của con, chỉ là không nghĩ tới con trai mình còn có chuyện này." Lâm Phong Miên nghe xong không khỏi đỏ mặt, xấu hổ gãi gãi mũi nói: "Cha, cha nói vậy quá mất ý nghĩa rồi." Ôn Khâm Lâm cũng tán đồng nói: "Thời kỳ đặc biệt, thủ đoạn phải đặc biệt, giải quyết dứt khoát như vậy là không sai." Chu Tiểu Bình cũng lén nhìn Lâm Phong Miên, ngại ngùng bưng chén trà lên giả vờ uống. Mạc Như Ngọc hai mắt sáng rỡ, sùng bái nói: "Sư đệ, vừa nãy ngươi thật là soái, nhân gia xem đến ướt hết cả rồi!" "Phụt!" Chu Tiểu Bình mới uống trà vào đã phun hết ra ngoài, khó tin nhìn Mạc Như Ngọc. Lâm Phong Miên ho khan liên tục, quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng. Sư tỷ, ngươi bớt bớt lại đi!" Mọi người nhìn gì vậy? Trên mặt ta có gì à?" Mạc Như Ngọc thì ngơ ngác nhìn trái ngó phải, không cảm thấy mình nói có gì sai. Liễu Mị nhìn cảnh trước mắt, nhịn không được cười khanh khách không thôi, cười đến cả cành hoa cũng rung rinh. Lâm Phong Miên lảng sang chuyện khác: "Được rồi, chính sự quan trọng, về chuyện lần này, các ngươi nghĩ thế nào?" Đám nữ nhân nghe vậy đều nhíu mày, mỗi người chìm trong suy tư. "Hồ yêu Kim Đan cảnh mang theo yêu thú Trúc Cơ đến vây thành, chút người của chúng ta căn bản không đủ xem." Trần Thanh Diễm bất đắc dĩ lắc đầu nói. "Đám người chúng ta nghĩ thoát ra ngoài hẳn là không có vấn đề, hay là chúng ta tự trốn thôi?" Mạc Như Ngọc đề nghị. Liễu Mị mắt sáng lên, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Lâm Phong Miên, mỉm cười nói: "Lâm sư đệ, hay là chúng ta mang theo ngươi và bá phụ bá mẫu trốn đi thì sao?" Chu Tiểu Bình tức giận nói: "Này, các ngươi mấy yêu nữ Hợp Hoan tông, sao có thể nói như vậy? Vậy còn đám dân thường thì sao?" Liễu Mị ưỡn ngực một cái, khanh khách một tiếng nói: "Ngươi cũng biết rõ chúng ta là yêu nữ mà, chúng ta vì sao phải cứu người chứ?" Chu Tiểu Bình vậy mà không cãi lại được, tức đến ngươi ngươi ngươi nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra được một câu: "Yêu nữ vẫn là yêu nữ!" Mạc Như Ngọc không phục ưỡn ngực, không chịu thua: "Hừ, chúng ta là yêu nữ thì sao? Có bản lĩnh thì đừng dựa vào chúng ta nữa?" Lâm Văn Thành cùng phu nhân nhìn hai bên dường như muốn cãi nhau một trận, không biết làm thế nào cho phải. Lâm Phong Miên bất đắc dĩ hai tay đè xuống, trầm giọng nói: "Được rồi, đừng có làm ầm ĩ nữa, chính sự quan trọng!" Lời này vừa nói ra, hai bên đều an tĩnh lại, mọi người đều nhìn Lâm Phong Miên, chờ hắn lên tiếng. Lý Trúc Huyên lại càng mắt sáng lên, Miên nhi hình như có vị trí không hề thấp trong lòng đám nữ tử này a. Cái kiểu này có vẻ giống như nhất gia chi chủ nói chuyện, vợ lớn vợ bé cả tam phòng đều không dám hé răng vậy. Lâm Phong Miên cũng không nghĩ đến có thể có hiệu quả như thế, có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn là nói ra ý nghĩ của mình. "Ta tuyệt đối sẽ không một mình trốn, chúng ta trước hết tìm cách bảo vệ bách tính trong thành, các ngươi có biện pháp gì không?" Ôn Khâm Lâm nghe vậy trầm giọng nói: "Hồ yêu Kim Đan cảnh đó ta có thể đối phó, nhưng những yêu tộc khác ta không thể ra sức được." Chu Tiểu Bình nhíu mày nói: "Ninh Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cửa thành có đến bốn cái, mà còn có cả yêu thú biết bay. Chúng ta không trông coi hết được a." Hạ Vân Khê không khỏi khổ não nói: "Haiz, nếu trận pháp của Ôn công tử mà lớn thêm chút thì tốt." Ôn Khâm Lâm cười khổ nói: "Đây đã là trận pháp lớn nhất ta mang theo người rồi." Lạc Tuyết đột nhiên nói với Lâm Phong Miên: "Không sai, chính là trận pháp! Thất Tinh Bạn Nguyệt Trận!" Lâm Phong Miên không hiểu, lẩm bẩm nói: "Thất Tinh Bạn Nguyệt Trận?" "Thất Tinh Bạn Nguyệt? Ngươi muốn ăn bánh Trung thu sao?" Chu Tiểu Bình người ham ăn này lập tức mắt sáng lên, hiếu kỳ hỏi. Lâm Phong Miên mặt tối sầm, một bên nghe Lạc Tuyết, một bên thuật lại. "Thất Tinh Bạn Nguyệt Trận, là một tòa trận pháp cự hình, đủ để bao phủ toàn bộ thành trì." "Người thi pháp cần có tám người, một người làm chủ, tọa trấn bên trong trận, bảy người khác làm phụ, trấn thủ các phương." "Người chủ trận không động, bảy người khác có thể tự do đi lại trong trận, cho nên mới gọi là Thất Tinh Bạn Nguyệt Trận." Ôn Khâm Lâm cũng là lần đầu tiên nghe thấy trận này, mắt sáng lên nói: "Lâm huynh, ngươi có trận kỳ và trận bàn không?" Lâm Phong Miên lập tức im lặng, Lạc Tuyết lại trực tiếp đoạt quyền khống chế cơ thể hắn, trực tiếp nói một câu không làm người khác kinh ngạc thì chết cũng không thôi: "Ta không có, nhưng ta có thể lập tức bắt tay vào luyện chế một khối cho ngươi." Ôn Khâm Lâm kinh ngạc nói: "Lâm huynh, ngươi đừng đùa đấy chứ? Ngươi chắc chắn có thể luyện chế?" Lạc Tuyết thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói: "Ta không nói đùa, trận bàn và trận kỳ ta có thể luyện chế, chỉ là ta thiếu nguyên vật liệu liên quan." Ôn Khâm Lâm và đám nữ nhân đều nhìn nhau, có chút khó tin, có cảm giác không thể tưởng tượng nổi với Lâm Phong Miên. "Oan gia nhỏ, ngươi đang đùa tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ sao không biết ngươi còn biết cái này?" Liễu Mị cười khổ nói. Lạc Tuyết lại lần nữa làm người vung tay quản lý, trực tiếp ném ra một câu: "Lâm Phong Miên, ngươi để bọn họ tin ngươi đi, sau đó giao cho ta." Lâm Phong Miên im lặng đến tột cùng, nhưng cũng chỉ có thể đứng lên, nhắm mắt nói: "Ta hoàn toàn chắc chắn." "Ta sẽ không lấy sinh mạng của toàn thành bách tính ra làm tiền đặt cược, xin mọi người hãy tin ta một lần!" Ôn Khâm Lâm vẫn còn chút do dự, Chu Tiểu Bình lại gật đầu nói: "Ngươi nói đi, chúng ta phải làm sao mới giúp được ngươi?" Liễu Mị cũng nhớ tới những gì tên này đã thể hiện rực rỡ phía trước, bất đắc dĩ nói: "Được thôi, ngươi nói sao là vậy." Lâm Phong Miên lập tức nhường bước, suy cho cùng hắn cũng không biết Lạc Tuyết muốn dùng cái gì. Lạc Tuyết tiếp quản cơ thể, trầm giọng nói: "Tuy ta có thể luyện chế, nhưng trong tay không có vật liệu, trên tay các ngươi có những vật liệu gì, lấy ra cho ta xem thử." Ôn Khâm Lâm thấy vậy cũng chỉ có thể coi như ngựa chết làm ngựa sống, từ nhẫn trữ vật lấy hết vật liệu trận pháp của mình ra. Chu Tiểu Bình thậm chí còn trực tiếp tháo chiếc nhẫn trữ vật của mình, đưa cho Lâm Phong Miên. "Cho ngươi! Ta cũng không biết những cái đó, tự ngươi cầm lấy đi, ta xóa bỏ dấu ấn thần hồn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận