Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 118: Lần sau nhớ rõ cho ta tách ra cắn

Lâm Phong Miên hừ lạnh một tiếng nói: "Bọn họ đều là đệ tử của ngươi, đương nhiên nghe theo ngươi, ngươi nói không đủ tin." Hoàng Long chân nhân lại khẽ mỉm cười nói: "Lâm công tử hoài nghi ta là yêu nghiệt đó sao? Sáng nay ta cũng chưa từng ra ngoài." Ánh mắt Lâm Phong Miên sáng lên, hỏi: "Sao ngươi biết là sáng nay? Lão đồ vật, lộ mặt thật rồi à?" Hoàng Long chân nhân nhịn không được bật cười nói: "Lâm công tử không biết đấy thôi, từ sau khi sáng nay có án mạng xảy ra, không ít khách hành hương tìm đến cầu ta xuống núi, ta mới biết được chuyện này." Lâm Phong Miên hỏi ngược lại: "Vậy ngươi mở trận pháp thường xuyên để làm gì? Chẳng lẽ linh thạch nhiều, đốt chơi à?" Hoàng Long chân nhân thở dài nói: "Ta thật ra là vì tránh né cừu địch mới đến đây, gần đây trong lòng cảm thấy bất an nên đặc biệt mở ra để đối phó." Lão gia hỏa này dùng chiêu thái cực đánh tới không một kẽ hở, khiến Lâm Phong Miên có lực mà không có chỗ dùng. Hắn nhỏ giọng hỏi: "Ôn huynh, trên người hắn có yêu khí không?" Ôn Khâm Lâm lắc đầu đáp: "Không có, nếu yêu khí dễ thấy như vậy thì đỡ rồi. Ta đã nhìn quanh trong thành, chỉ có trên người Tống Ấu Vi có yêu khí mà thôi." "Vậy chẳng phải càng chứng minh nàng không phải yêu tu rồi." Lâm Phong Miên nhỏ giọng nói: "Trở lại chuyện chính, giờ phải xử lý lão gia hỏa này thế nào?" "Ngươi thấy thế nào?" Ôn Khâm Lâm hỏi. "Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót! Bắt đi, mang về giam lại rồi tính!" Lâm Phong Miên đầy sát khí nói. "Được thôi, nghe ngươi." Ôn Khâm Lâm mỉm cười, không hề lo lắng Hoàng Long chân nhân có thể giở trò gì được. Thấy vậy, Lâm Phong Miên có thêm lòng tin, thản nhiên nói: "Hoàng Long, đồ đệ của ngươi gây ra chuyện này, ngươi không thoát khỏi liên quan đâu. Mà ta còn nghi ngờ ngươi có quan hệ với yêu nghiệt kia, ta muốn mang ngươi về giam giữ, ngươi có ý kiến gì không?" Hoàng Long nhìn hai người Lâm Phong Miên một lượt, rồi lắc đầu nói: "Bần đạo không có ý kiến gì, cứ tự nhiên." Lão già này quá lưu manh, lại càng khiến Lâm Phong Miên cảm thấy hắn có vấn đề lớn, nhưng không thể tìm ra nguyên do. Tiếp đó, Ôn Khâm Lâm lấy ra một sợi dây thừng, trói Hoàng Long chân nhân và sư đồ Lục Tốn lại, rồi đi ra ngoài. Ba đạo sĩ đứng canh ngoài cửa thấy cả Hoàng Long chân nhân bị bắt, sợ đến tè ra quần. Lâm Phong Miên và Ôn Khâm Lâm lần lượt tra hỏi từng người, tìm hiểu nguồn gốc, bắt luôn hai đệ tử còn lại có tham gia vào vụ việc. Điều khiến Lâm Phong Miên hơi bực là, nghe từ miệng đám đệ tử kia, Hoàng Long chân nhân lại không hề biết chuyện! Lâm Phong Miên bất đắc dĩ lắc đầu, cứ tưởng bắt được cá lớn, ai ngờ chỉ phá hủy được ổ kiến con. Hắn cùng Ôn Khâm Lâm lần lượt đi vào các phòng nhỏ, thay bộ đồ nam bình thường, rồi mới dẫn theo mấy người Hoàng Long về lại Ninh Thành. Khi Lâm Phong Miên và Ôn Khâm Lâm dẫn mấy người Hoàng Long chân nhân về đến Ninh Thành, mọi người kinh ngạc kêu lên: "Đó không phải Hoàng Long chân nhân và đệ tử của ông ta sao?" "Chuyện gì thế này? Sao Hoàng Long chân nhân lại bị trói lại rồi?" "Cái tên Lâm Phong Miên này lại làm trò gì nữa vậy?". . . Hoàng Long mặt mày khó coi, Lục Tốn và đám người còn lại càng cúi gằm mặt, không dám hé răng. Còn chưa về đến Lâm phủ, Triệu Ngọc Thành đã dẫn theo Triệu Nhã Tư vội vàng chạy đến. "Phong Miên hiền chất, ngươi đang. . ." Triệu Nhã Tư thì mắng: "Lâm Phong Miên, ngươi có phải bị điên rồi không, sao lại bắt sư phụ ta!" Lâm Phong Miên thần sắc bình thản đáp: "Ta đã hỏi ngầm Thái Hư quan, phát hiện Lục tiểu tiên sư này mượn danh nghĩa..." Hắn kể lại sự tình một lượt, mọi người xung quanh ai cũng khó tin, lần lượt chất vấn Lâm Phong Miên. "Ngươi nói bậy, không thể nào!" "Thái Hư quan luôn trong sạch thanh bạch, sao lại làm ra chuyện như vậy được." "Suỵt, con dâu ta ba tháng trước mới đi lễ xong, về còn có thai." ". . ." Triệu Ngọc Thành kinh ngạc hỏi: "Chuyện này thật sao? Vậy Hoàng Long chân nhân ông ta..." Lâm Phong Miên giải thích: "Ông ta biết chuyện không báo, lại còn bị ta nghi ngờ có liên quan đến yêu tu trong thành, nên phải mang ông ta về điều tra." Triệu Nhã Tư đi đến trước mặt Hoàng Long chân nhân, khó tin nói: "Sư phụ, đây không phải là sự thật!" Hoàng Long chân nhân lắc đầu với nàng: "Là do vi sư dạy đồ không tốt, mới sinh ra đồ nhi nghịch tử như sư huynh con." "Nhã Tư, con đừng lo lắng. Nếu có gì không hiểu về tu hành thì cứ hỏi vi sư, đừng vì chuyện này mà bỏ bê tu luyện." Triệu Nhã Tư cúi gằm mặt, trong mắt hiện lên một tia khác lạ, rồi gật đầu: "Vâng, sư phụ." Lâm Phong Miên nhíu mày, luôn cảm thấy trong lời nói của bọn họ có ý gì đó, không khỏi nhìn Triệu Nhã Tư thêm vài lần. Chẳng lẽ Triệu Nhã Tư cũng tiếp tay cho Thái Hư quan? Không đúng, chuyện này là do Triệu Nhã Tư nói cho Ôn Khâm Lâm, chẳng lẽ nàng là đại nghĩa diệt thân? Nàng thật sự không hề hay biết chuyện gì sao? Triệu Nhã Tư định rời đi thì Lâm Phong Miên lại lên tiếng: "Đứng lại! Triệu Nhã Tư, ngươi qua đây." Hắn vừa nói vừa bước về phía góc khuất, Triệu Nhã Tư miễn cưỡng đi theo. "Ngươi có chuyện gì?" Lâm Phong Miên một tay chống vào tường, ép nàng vào góc, cả người tiến sát đến trước mặt nàng. Triệu Nhã Tư có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, toàn thân không được tự nhiên, áp sát người vào tường. Khi nàng đang suy nghĩ lung tung thì Lâm Phong Miên khẽ động đậy mũi, hình như đang ngửi gì đó. Triệu Nhã Tư né sang một bên hỏi: "Ngươi có ý gì?" Lâm Phong Miên đưa tay lên nhéo má nàng một cái, mỉm cười đáp: "Không có gì, chỉ là thấy mặt ngươi hôm nay hơi trắng, giúp ngươi véo cho đỏ một chút thôi." Triệu Nhã Tư lập tức như mèo bị dẫm đuôi, một tay đẩy tay hắn ra, rồi vung tay đánh tới. Lâm Phong Miên nhanh tay bắt lấy tay nàng, trầm giọng nói: "Sao còn đánh người nữa vậy?" Triệu Nhã Tư trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Phong Miên, ngươi đừng có quá đáng, ta kêu ngươi sàm sỡ!" Lâm Phong Miên nắm chặt tay nàng, thản nhiên đáp: "Gọi đi, có la rách cổ họng cũng chẳng ai thèm để ý đâu! Ngươi còn chưa hủy hôn, ngươi vẫn là vị hôn thê của ta, ta xoa bóp mặt ngươi thì sao?" Triệu Nhã Tư đột nhiên nắm lấy tay Lâm Phong Miên, cắn một cái lên tay hắn, đau đến mức hắn kêu lên: "Bỏ ra, bỏ ra, Triệu Nhã Tư, ngươi là đồ thỏ!" Triệu Nhã Tư buông miệng, khịt mũi khinh bỉ, rồi đằng đằng sát khí nói: "Còn dám động vào ta, ta cắn chết ngươi!" Lâm Phong Miên khoanh tay, giận dỗi nói: "Được, lần sau nhớ rõ tách ra mà cắn." "Tách ra cắn?" Triệu Nhã Tư không hiểu, có chút ngơ ngác nhìn hắn đi ra ngoài. Lâm Phong Miên đi ra đầu ngõ, quay đầu lại nói đầy ý vị sâu xa: "Đúng vậy, đằng nào ngươi cũng chưa hủy hôn, sớm muộn cũng phải để ta cắn." Nói xong, hắn lập tức như bôi dầu vào chân, Triệu Nhã Tư giật mình hiểu ra, đuổi theo sau, thở hồng hộc vừa mắng: "Lâm Phong Miên, ngươi đừng có chạy! Ta bây giờ liền cắn chết ngươi!" Lâm Phong Miên cười ha hả: "Chuyện này không hay đâu, trước mặt mọi người, ta xấu hổ lắm." "Triệu bá bá, cứu mạng!" Triệu Ngọc Thành liền đứng ra chắn Triệu Nhã Tư lại, giả vờ cả giận nói: "Giữa thanh thiên bạch nhật, còn thể thống gì." Triệu Nhã Tư tức giận đến bốc khói, nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Phong Miên, ngươi đợi đó cho ta!" Trong ánh mắt đầy sát khí của nàng, Lâm Phong Miên lè lưỡi, rồi dẫn mấy người Hoàng Long tiêu sái rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận