Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 832: Thần tiên đánh nhau, phàm nhân tao ương

"Chương 832: Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa
Trước mắt, thân phận địch bạn của Tiên nhi khó phân biệt, Lâm Phong Miên không dám tùy tiện thu hồi Tị Thiên Quyết, để tránh bại lộ sự tồn tại của Lạc Tuyết.
"Tại hạ Diệp Tuyết Phong, chỉ là một phàm nhân!"
Tiên nhi khẽ cau mày nói: "Chỉ là một phàm nhân? Vậy vì sao ngươi lại biết Tà Đế Quyết? Còn có thể sử dụng Tiên Nguyên của ta?"
Lâm Phong Miên không ngờ nàng lại biết Tà Đế Quyết, không khỏi chần chừ nói: "Ngươi biết Tà Đế Quyết?"
Tiên nhi khẽ ừ một tiếng, ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn.
"Vậy, rốt cuộc ngươi là người gì?"
Lâm Phong Miên suy nghĩ một hồi, hỏi ngược lại: "Tiên tử nghĩ ta là người thế nào?"
Hắn thực sự hiếu kỳ, trong mắt Tiên nhi hiện giờ, rốt cuộc bản thân và Lạc Tuyết là dạng tồn tại gì?
Tiên nhi nghiêm túc dò xét hắn, vẻ mê hoặc và mờ mịt trong mắt càng thêm rõ rệt, cuối cùng lắc đầu bất đắc dĩ.
"Trên người ngươi có Tà Đế Quyết và Tị Thiên Quyết, thực lực của ta hiện tại suy giảm rất nhiều, thực sự không nhìn thấu, nhưng ngươi có lẽ giống như ta."
Lâm Phong Miên nhíu mày, hỏi: "Ta giống như ngươi?"
Tiên nhi nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi giống như ta, đều là tiên..."
Nhưng lời nàng còn chưa dứt, trên bầu trời một đạo ánh sáng xanh chiếu nghiêng xuống, một giọng nói dễ nghe theo đó vang lên.
"Ta cuối cùng vẫn đến muộn, dưới sự xui khiến của số phận, Hoàng Tuyền Quỷ Thai vẫn là hàng thế!"
Lâm Phong Miên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong không trung xuất hiện một vết nứt, Quỳnh Hoa Chí Tôn từ bên trong bước ra.
Hắn không khỏi có chút không cam tâm, rốt cuộc tiên nhân hay tiên thiên sinh linh mới là nhất?
Tiên nhi nhìn Quỳnh Hoa Chí Tôn, giống như cười mà không phải cười nói: "Quỳnh Hoa, ngươi đến thật là đúng lúc?"
Quỳnh Hoa Chí Tôn mỉm cười, nói: "Phong nhi, gặp vi sư mà đến sư tôn cũng không gọi?"
Tiên nhi thản nhiên đáp: "Vậy phải xem ngươi có xứng đáng để ta gọi một tiếng sư tôn hay không!"
Trong mắt nàng ánh lên vẻ lạnh lùng, đột nhiên di chuyển bước chân, thân hình hóa thành một đạo huyết ảnh, xông thẳng lên trời cao.
Trong tay nàng Khấp Huyết kiếm lấp lánh tia sáng yêu dị, một kiếm chém về phía Quỳnh Hoa Chí Tôn đang ở trên không trung.
Nhát kiếm này hội tụ vô tận sức mạnh Thần Ma Cổ Tích, nơi mũi kiếm lướt qua, không gian bị tê liệt, phát ra tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.
Quỳnh Hoa Chí Tôn chỉ cười nhạt một tiếng, ngón tay khẽ động, trong không khí nổi lên từng vòng gợn sóng, một thanh trường kiếm cổ điển xuất hiện trong tay nàng.
Cổ tay nàng khẽ chuyển, Lục Tiên kiếm phá tan hư không, giao phong chính diện với Khấp Huyết kiếm của Tiên nhi.
Hai kiếm chạm nhau, bộc phát ra ánh sáng rực rỡ tột cùng, kèm theo tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Tiên nhi bị luồng sức mạnh cường đại phản chấn này làm cho thân hình không tự chủ lùi ngược về sau, cuối cùng vững vàng đứng trong hư không.
Nàng đứng lơ lửng trên không, lạnh băng nhìn Quỳnh Hoa Chí Tôn, quỷ khí và huyết khí nồng đậm xung quanh thân thể hội tụ thành một vùng biển sâu thẳm như vực sâu.
Quỳnh Hoa Chí Tôn thì mang nụ cười nhàn nhạt trên mặt, xung quanh thân thể lần lượt từng luồng khí thế mạnh mẽ tản phát, đẩy lùi huyết ô.
Hai người cùng phong hoa tuyệt đại nhìn nhau từ xa, khí tức của cả hai va chạm, khuấy động lên từng vòng gợn sóng mắt thường có thể thấy được.
Không gian xung quanh vặn vẹo giống như mặt nước gợn sóng, Thần Ma Cổ Tích phảng phất bị luồng sức mạnh này gắng gượng cắt thành hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Quỳnh Hoa Chí Tôn khẽ cười nói: "Phong nhi, hình như ngươi có oán khí rất lớn với vi sư?"
"Ngươi lãng phí thời gian và sức lực cùng vi sư giao thủ, chi bằng nghĩ cách vượt qua thiên kiếp này."
Tiên nhi thản nhiên nói: "Ta vốn không muốn vượt qua cái thiên kiếp gì đó này, chẳng lẽ ngươi lo lắng ta phá hủy Hoàng Tuyền Quỷ Thai?"
Quỳnh Hoa Chí Tôn cười nhẹ nhàng: "Đương nhiên, xét cho cùng ngươi cũng là đồ đệ do một tay ta nuôi lớn mà!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiên nhi lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Quỳnh Hoa, rốt cuộc ngươi phí hết tâm tư mưu đồ điều gì?"
Quỳnh Hoa Chí Tôn nhìn hai bảo bảo hiếu kỳ đang ngóng tai, không khỏi khẽ cười một tiếng.
"Muốn biết? Đánh thắng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Tiên nhi cũng không ngạc nhiên, âm thanh lạnh lùng: "Quỳnh Hoa, tuy không phải mong muốn của ta, nhưng dù sao ngươi cũng làm hỏng sự hàng thế của ta."
"Nhân quả này, có phải ngươi nên trả rồi không?"
Nói rồi, trên người nàng bay ra từng đạo tàn ảnh, kiếm quang xẹt qua chân trời, mang theo một loại khí tức huyền nhi hựu huyền, khó nói lên lời đâm về phía Quỳnh Hoa Chí Tôn.
Ánh mắt của Quỳnh Hoa Chí Tôn ngưng trọng hơn vài phần, nhưng vẫn cười nói: "Chuyện nhỏ này, ngươi vẫn còn đuổi theo ta chém nhiều năm như vậy, còn chưa xong sao?"
Kiếm khí nhỏ bé xung quanh thân thể nàng giống như du long linh hoạt quấn quanh, hình thành một mạng kiếm kín không kẽ hở, đẩy lùi từng tàn ảnh kia.
Tiên nhi lạnh như băng sương, chậm rãi giơ Khấp Huyết kiếm trong tay lên, mũi kiếm nhẹ chạm, phảng phất như tạo ra cộng hưởng với một loại sức mạnh thần bí nào đó giữa trời và đất.
Trong khoảnh khắc, đất trời biến sắc, một luồng gió lạnh thấu xương từ sau lưng nàng gào thét mà đến, cành lá Hoàng Tuyền Ma Thụ điên cuồng vũ động.
Gió lạnh rít gào giữa trời đất, phảng phất như vô tận oan hồn đang bi phẫn gào thét, đây chính là gió tĩnh mịch tự sinh của Hoàng Tuyền Quỷ Thai.
Tiên nhi thở dài một tiếng, dường như bi thương cho những âm hồn đã khuất, lại như ai oán cho bộ dạng hiện tại của mình.
Khấp Huyết kiếm trong tay nàng chỉ thẳng lên trời xanh, kiếm khí toàn thân phóng lên tận trời, âm phong quấn quanh xung quanh nàng.
Huyết quang Khấp Huyết kiếm đại thịnh, vết nứt trên thân kiếm nhanh chóng lan rộng, sau đó ầm ầm vỡ tan, hóa thành vô số đạo huyết quang đỏ thẫm kéo dài lên cao.
Giữa trời đất, khí Thần Ma sôi trào mãnh liệt, chúng dường như bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt, điên cuồng hội tụ về phía không trung.
Khung cảnh ấy tựa như trăm sông đổ về biển, vô cùng tráng lệ, hình thành một cảnh tượng Long Hấp Thủy kỳ dị, khiến người ta không khỏi kinh thán.
Ngay phía trên mặt biển oán khí rung chuyển bất an, một thanh trường kiếm huyết hồng khổng lồ chậm rãi trồi lên.
Thân kiếm của nó quấn quanh hắc khí nồng đậm, mũi kiếm chỉ thẳng lên trời cao.
Kiếm khí của nó mạnh mẽ đến nỗi mây sấm sét thiên kiếp cũng phải run rẩy, phảng phất như tùy thời đều bị sức mạnh của nó làm cho tan biến.
Tiên nhi nắm chặt thanh cự kiếm thông thiên này, tóc dài theo gió tùy tiện tung bay, hai mắt huyết mâu của nàng kiên định khác thường nhìn Quỳnh Hoa Chí Tôn.
Quỳnh Hoa Chí Tôn mỉm cười nói: "Có chút ý tứ, nhưng không nhiều!"
Nàng cầm kiếm đặt trước thân, ngón tay ngọc thon thả nhẹ lướt qua thân kiếm, lập tức, thân kiếm bừng lên ánh sáng chói mắt.
Theo động tác của Quỳnh Hoa Chí Tôn, kiếm khí xung quanh nàng chớp mắt dày đặc gấp vạn lần, giống như hữu hình.
Những kiếm mang này ở sau lưng nàng tụ thành biển, dâng lên từng lớp sóng lớn, che khuất cả bầu trời, phảng phất muốn nuốt trọn toàn bộ thế giới vào trong.
Ở phía dưới, Lâm Phong Miên mắt thấy cảnh này, tâm thần chấn động, trong lòng rung động vô cùng.
Hắn chưa bao giờ nghe đến kiếm khí mênh mông hùng vĩ như thế, có thể hoàn toàn che phủ bầu trời, giống như biển gầm mãnh liệt.
Kiếm khí trên người hai người không có những kỹ xảo hoa mỹ, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh cường đại khiến người ta kinh sợ.
Quỳnh Hoa Chí Tôn ra tay sau mà đến trước, trước huy động Lục Tiên kiếm, biển kiếm khí sau lưng dâng lên từng lớp sóng lớn, hung hăng lao về phía Tiên nhi.
Tiên nhi thấy vậy, khẽ quát một tiếng, cự kiếm trong tay đột nhiên chém xuống.
Thế kiếm mạnh mẽ, tựa như trời sập, mang theo vô tận âm phong cùng sóng thần kiếm khí hung hăng bổ xuống.
Cự kiếm của Tiên nhi phá vỡ từng lớp sóng lớn, nhưng kiếm khí của Quỳnh Hoa Chí Tôn như sóng sau đè sóng trước, từng lớp từng lớp chồng lên nhau không ngừng.
Hai bên giằng co không dứt, kiếm khí không ngừng rơi xuống, tàn phá bừa bãi bên trong Thần Ma Cổ Tích, phá hủy mọi thứ va phải.
Hoàng Tuyền bị kiếm khí nổ tung thành từng mảnh từng mảnh cột nước cao ngất, những oan hồn sơ sẩy trong kiếm khí trong chớp mắt tan thành mây khói, không lưu lại một chút dấu vết nào.
Bỉ Ngạn hoa hải cũng không thể may mắn thoát khỏi, cánh hoa bay tán loạn như tuyết.
Bỉ Ngạn Hoa Yêu run rẩy, vẻ mặt đưa đám nói: "Ta có làm sai gì đâu chứ, thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa!"
Lâm Phong Miên vội đưa tay mở kết giới, ngăn chặn kiếm khí giống như cuồng phong bạo vũ ập xuống.
Hắn không khỏi âm thầm nhổ nước bọt, đây là Chí Tôn sao?
Cũng may trận chiến này phát sinh ở Thần Ma Cổ Tích, bên trong phần lớn là những thần ma bất tử bất diệt.
Nếu không thì chỉ dư chấn của cuộc chiến này thôi cũng đủ để tùy tiện đưa những khán giả xui xẻo đi du lịch Địa Phủ.
Kiếm khí giằng co trong không trung một hồi, Tiên nhi không hề rơi vào thế hạ phong, nhưng Khấp Huyết kiếm trong tay nàng lại không thể chống đỡ được nữa.
Khấp Huyết kiếm dù sao cũng không phải thần khí, khi đối mặt với Lục Tiên kiếm vẫn còn yếu hơn không ít.
Cuối cùng, trong một tiếng nổ vang, kiếm vỡ vụn thành mảnh, theo gió tiêu tan.
Những kiếm khí giống như sóng thần kia thế đi không ngừng, mãnh liệt lao về phía Tiên nhi.
Nàng nhấc vỏ Di Thiên kiếm trong tay lên, làm tê liệt biển kiếm khí, nhưng càng lúc càng nhiều kiếm phá vỡ phòng ngự của vỏ Di Thiên kiếm.
Một lát sau, một vệt kim quang đột nhiên bay ra từ trong biển kiếm, giống như nộ long ra biển, mang theo sát ý mãnh liệt lao thẳng tới Tiên nhi.
Sắc mặt của Tiên nhi biến đổi, vội vàng nhấc vỏ kiếm lên chắn lại, nhưng vẫn không thể ngăn được đạo kim quang này.
Lục Tiên kiếm mang theo thế không thể cản phá, một kích đánh bay nàng ra ngoài, vô tận kiếm khí mãnh liệt ập tới.
Nhưng khi chúng tiếp cận Tiên nhi, lại đột nhiên trở nên nhu hòa, như gió xuân hiu hiu nhẹ nhàng thổi qua gương mặt nàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận