Bắt Đầu Hợp Hoan Tông , Bị Sư Tỷ Bắt Chẹt Mạch Máu

Chương 1027: Huynh đệ, đừng chơi, nhanh!

Tư Đồ Lam Tang lại không hề bị Lâm Phong Miên hù dọa, chỉ cười nói: "Ồ? Vậy không biết là loại giao dịch gì?"
Lâm Phong Miên lại không vội nói chuyện này, mà là cười đầy ẩn ý.
"Trước khi bàn chuyện làm ăn lớn, chúng ta khai vị bằng chút món ăn nhẹ, cũng tiện thể cho thấy một ít giá trị của ta."
"Quý điện hạ hiện tại mất đi nguồn cung yêu thú từ Ám Long Các, hẳn là đang đau đầu nhỉ?"
"Thật không dám giấu diếm, hiện tại Ám Long Các đúng là không còn khả năng cung cấp yêu thú dồi dào như trước nữa."
"Nhưng điện hạ đừng lo, Ám Long Các không làm được, ta làm được!"
Tư Mã Lam Dư nghe hắn ba hoa chích chòe, không nhịn được nhổ toẹt: "Quân Vô Tà, ngươi cứ chém gió đi!"
Lâm Phong Miên thầm giơ ngón tay cái khen nàng, huynh đệ, ngươi đúng là một vai phụ tốt!
Hắn cười đầy suy tư nói: "Ta biết nói suông thì khó mà khiến người tin, nên mới chuẩn bị bày ra chút thành ý."
"Nhưng mà, điện hạ, ngươi chắc chắn những người bên cạnh tin được chứ, ta không muốn điện hạ lại để lộ hết quân cơ cho người ngoài."
Nghe đến đây, bốn cao thủ sau lưng Tư Đồ Lam Tang mồ hôi nhễ nhại, chỉ sợ nghe được chuyện gì không nên nghe.
Nhưng Tư Đồ Lam Tang thực sự lo lắng cho an nguy của hai người mình, vẫn kiên quyết gật đầu.
"Điện hạ Vô Tà yên tâm, người bên cạnh ta tuyệt đối tin được!"
Lâm Phong Miên khẽ gật đầu, quay sang nháy mắt đầy ẩn ý với Hoàng Tử San.
"Tiên tử, hay là tiện thể tháo mặt nạ ra cho hai vị điện hạ xem thử? Để phô bày chút thực lực của chúng ta!"
Người khác có lẽ sẽ không hiểu, hoặc hiểu sai ý của hắn.
Thậm chí cho rằng Lâm Phong Miên muốn ra hiệu để tấn công Tư Đồ Lam Tang.
Nhưng Hoàng Tử San lại mơ hồ đoán ra ý đồ của hắn, hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Lâm Phong Miên.
Thằng nhóc thối tha, ta biết ngay ngươi chẳng có ý tốt lành gì mà, đúng là lên thuyền giặc rồi!
Nhưng mà thằng nhóc này trước cũng rất tôn kính mình, lại thêm thành ý của nó cũng coi như được, thôi thì chiều theo ý nó vậy.
Hoàng Tử San tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thật, khẽ gật đầu với hai người Tư Đồ Lam Tang.
"Trưởng lão Lưu Vân Tông Đông Hoang, Hoàng Tử San!"
Lâm Phong Miên mỉm cười, xong rồi!
Lần này Lưu Vân Tông hoàn toàn tham gia vào rồi, coi như mười phần chắc chắn!
Quả nhiên là nói chuyện với người thông minh, là vậy đấy.
Tiểu Bình, quả là một ngoại lệ!
Lâm Phong Miên nhìn tiếp Nam Cung Tú, cười nói: "Tiểu di?"
Nam Cung Tú im lặng tháo mặt nạ, thản nhiên nói: "Nam Cung thế gia Bắc Minh, Nam Cung Tú!"
Lâm Phong Miên cuối cùng mới nhìn sang Thạch Cảnh Diệu, cười nói: "Lão Thạch, tới lượt ngươi!"
Người thật thà như Thạch Cảnh Diệu ngớ người ra, nhưng thấy Hoàng Tử San và Nam Cung Tú đã ra mặt, hắn có ngốc đến mấy cũng phải hiểu ra.
Thạch Cảnh Diệu tháo mặt nạ, bắt chước theo hai người kia, giọng ồm ồm: "Thần tướng Tuần Thiên Tháp Đông Hoang, Thạch Cảnh Diệu!"
Lâm Phong Miên giới thiệu: "Hai vị này là người phụ trách đợt tấn công Đông Hoang lần này, cũng là người của ta!"
"Đương nhiên, đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng thôi, những người còn lại thì đợi đến khi chúng ta đạt thành hợp tác mới gặp mặt."
Tư Đồ Lam Tang lập tức mắt sáng lên, tên tiểu tử này có người ở cả Lưu Vân Tông lẫn Tuần Thiên Tháp, hơn nữa hình như còn không ít!
Chẳng lẽ tiểu tử này thực sự có khả năng vượt cảnh vận chuyển Yêu tộc?
"Không biết điện hạ Vô Tà, muốn hợp tác kiểu gì?"
Lâm Phong Miên cười đầy ẩn ý: "Điện hạ, ngươi chắc chắn việc hợp tác này mình có thể quyết định?"
Tư Đồ Lam Tang gật đầu nói: "Việc hợp tác lần này với Ám Long Các, ta toàn quyền quyết định được!"
Lâm Phong Miên lại lắc đầu, khoát tay nói: "Chúng ta chưa nói chuyện hợp tác vội, ta giới thiệu mấy người bạn trước."
Hắn đột ngột nhìn sang Chu Tiểu Bình, cười nói: "Tiểu Bình, có phiền không khi làm quen với hai vị điện hạ?"
Chu Tiểu Bình cũng trợn tròn mắt, cái này mắc mớ gì đến mình chứ?
Lâm Phong Miên, đồ hỗn đản, dù sao ngươi cũng phải báo trước với ta một tiếng chứ!
Nhưng mà là huynh đệ tốt, mình sao có thể không ủng hộ cậu ta được?
Nàng lắc đầu, thản nhiên cười: "Không phiền!"
Chu Tiểu Bình không lo cho an nguy của mình, chỉ cảm thấy chuyện vui thoáng chốc đã không còn.
Với thân phận của nàng, trừ khi đối phương làm cực kỳ sạch sẽ, nếu không để lộ nửa lời, sẽ gây ra tình huống không chết không thôi với Đại Chu.
Lâm Phong Miên mỉm cười, giới thiệu: "Giới thiệu một chút, đây là Tương Bình công chúa của Đại Chu hoàng triều!"
Chu Tiểu Bình tháo mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt tuyệt sắc, đứng dậy hành lễ.
"Chu Tương Bình, người của Đại Chu hoàng triều Đông Hoang, ra mắt hai vị điện hạ!"
Lúc này, Tư Đồ Lam Tang và Tư Mã Lam Dư nghe nàng tự giới thiệu xong thì đầu óc ong ong.
Công chúa của Đại Chu hoàng triều Đông Hoang?
Sao ngay vào lúc then chốt này lại lòi ra chuyện này?
Tư Đồ Lam Tang hai người luống cuống đứng dậy đáp lễ.
"Điện hạ Tương Bình khách khí quá!"
Hai bên khách sáo vài câu rồi ai nấy lại về chỗ ngồi, vẫn còn có chút ngơ ngác không rõ tình hình.
Lạc Tuyết cũng có chút không hiểu, tò mò hỏi: "Sắc phôi, ngươi làm thế này là sao?"
Lâm Phong Miên thản nhiên đáp: "Lưu Vân Tông và Tuần Thiên Tháp đã lên xe, chỉ còn thiếu thế lực đứng sau Tiểu Bình."
Lạc Tuyết ồ một tiếng, ngơ ngác hỏi: "Ngươi tính kéo hết bọn họ xuống nước à!"
Lâm Phong Miên ừ một tiếng: "Ta phải tăng thêm con bài cho mình, nếu không sao Bích Lạc hoàng triều chịu lấy Quy Nguyên Đỉnh ra được?"
"Mà thêm vào đó Hoàng Tử San đã bại lộ thân phận, có Tiểu Bình và mọi người ở đây thì lại càng an toàn."
Lạc Tuyết tò mò: "Ngươi không sợ Tư Đồ Lam Tang nổi lòng tham với Tiểu Bình sao?"
Lâm Phong Miên nhịn không được bật cười: "Tư Đồ Lam Tang có mà ngốc mới trong tình cảnh bị áp lực lớn ở chiến trường, lại đi trêu chọc Đại Chu hoàng triều."
"Mà đây không chỉ là một Đại Chu hoàng triều, những cô nương bên cạnh ta có thể xem là đang bảo hộ nhau."
"Trừ khi Bích Lạc hoàng triều giết hết được các nàng, nếu không tin tức lan ra, bọn họ chắc chắn gánh không nổi!"
"Tư Đồ Lam Tang trừ khi không muốn Bích Lạc hoàng triều chết nhanh hơn, chứ nếu không hắn sẽ chỉ cung phụng Chu Tiểu Bình thôi."
Lạc Tuyết ừ một tiếng, lẩm bẩm: "Thì ra tu tiên rồi cũng phải coi trọng xuất thân à."
Lâm Phong Miên mỉm cười, lại một lần nữa nhấn mạnh: "Tu tiên không chỉ có chém chém giết giết, mà còn là đạo lý đối nhân xử thế!"
Đã chủ động lựa chọn bại lộ thân phận mình và mọi người, tự nhiên hắn có lòng tin đưa mọi người rời đi an toàn.
Nói lui một vạn bước, dù cho Tư Đồ Lam Tang có điên thật!
Có Cỏ Đầu Tường trấn áp, trong tình huống Tư Mã Thanh Ngọc chưa trở về từ tiền tuyến, thì ai có thể ngăn được hắn?
Chỉ cần rời khỏi thành Thanh Ngọc Vương, trời cao mặc chim bay, đội hình này căn bản không thể nào ngăn chặn được đường rút lui của bọn hắn.
Trong đám người, người nguy hiểm nhất sau khi bị lộ thân phận kỳ thực lại là Lâm Phong Miên.
Dù bối cảnh của hắn cứng rắn, cũng không thể kể cho ai, nói ra chắc cũng chẳng ai tin.
Ta là người được Chí Tôn thiên sát bảo bọc?
Ta là nam nhân của Phượng Dao Nữ Hoàng?
Ma quỷ mới tin!
Hai nước giao tranh, giết hắn, một người thừa kế ngôi vị không hợp pháp, quá sức bình thường.
Lâm Phong Miên nhìn sang Ôn Khâm Lâm, khẽ mỉm cười nói: "Ôn huynh?"
Ôn Khâm Lâm cũng không nghĩ tới mình cũng có chuyện, nhưng vẫn gật đầu.
Lâm Phong Miên giới thiệu: "Vị này là Ôn Khâm Lâm, công chúa Thiên Vũ Vương triều Đông Hoang."
"Đúng rồi, người hộ đạo của nàng, là một trong những thần tướng Đông Hoang đang phong tỏa hải vực Đông Hoang."
Ôn Khâm Lâm tháo mặt nạ, ngượng ngùng đứng lên.
"Ôn Khâm Lâm của Thiên Vũ vương triều, ra mắt hai vị."
Hai người Tư Đồ Lam Tang vừa mới yên vị liền nhanh chóng đứng dậy đáp lễ, rồi lại lòng đầy nghi hoặc ngồi trở về.
Lâm Phong Miên nhìn sang Nguyệt Ảnh Lam, Nguyệt Ảnh Lam bất đắc dĩ cười một tiếng, chủ động tháo mặt nạ ra đứng dậy.
"Nguyệt Ảnh Lam, trưởng tôn công chúa của Nguyệt Ảnh hoàng triều, ra mắt hai vị điện hạ!"
Vừa mới yên vị được một lúc, hai người Tư Đồ Lam Tang lại như phản xạ có điều kiện đứng dậy, vội vàng hành lễ.
Tư Mã Lam Dư vừa định ngồi xuống thì bị Tư Đồ Lam Tang giữ lại.
Tư Đồ Lam Tang ánh mắt nhìn sang Tô Mộ, người duy nhất còn chưa lộ diện, ý nghĩa trong mắt thì khỏi cần nói cũng hiểu.
Huynh đệ, đừng có chơi nữa, mau lên!
Cứ phải đứng lên ngồi xuống như vậy mệt chết đi được!
Lâm Phong Miên cũng không để hắn thất vọng, tháo mặt nạ của Tô Mộ xuống, trêu đùa: "Mộ Mộ, chào hỏi hai vị đại ca đi."
Tô Mộ không dám đứng dậy, hành lễ: "Tô Mộ, tộc Thiên Hồ, ra mắt hai vị điện hạ."
Tư Mã Lam Dư thở phào nhẹ nhõm, cũng may đây không phải công chúa!
Trong lòng nàng không ngừng mắng thầm, tên này show nhiều công chúa như vậy làm gì chứ, muốn khoe mị lực của mình sao?
Hừ, ai mà chả là công chúa chứ!
Đừng nói nàng không hiểu, bên phía Lâm Phong Miên, cũng chỉ có Nguyệt Ảnh Lam và Hoàng Tử San là nhìn ra vẻ thấu hiểu trong mắt nhau.
Những người khác thì không hiểu, không biết Lâm Phong Miên đang bán thuốc gì trong hồ lô.
Chẳng lẽ là muốn giới thiệu hết tất cả mọi người có mặt ở đây, sau đó hét một cái giá trên trời sao?
Nam Cung Tú chơi xấu, vẫn nằm dài, cứ nghe lời thằng nhóc này là được!
Không cùng vị trí, góc độ nhìn nhận vấn đề khác nhau, thì nhận thức đối với cùng một sự vật cũng khác.
Trong lòng Tư Đồ Lam Tang dậy sóng kinh hoàng, vì hắn có nghe qua về Tô Mộ, vị thiếu chủ của tộc Thiên Hồ.
Vị công chúa vong quốc của hoàng triều Thiên Hồ này có thể sẽ là mồi lửa cho hành động Đông Hoang lần này!
Liên tưởng tới hai người bên cạnh Lâm Phong Miên, hai người phụ trách chuyên đi đánh vào hoạt động buôn lậu của Ám Long Các.
Chẳng lẽ việc Đông Hoang đánh vào Ám Long Các lần này, là do tên này cố tình làm để đoạt quyền?
Tư Đồ Lam Tang nghĩ kỹ lại mà thấy rợn người, thậm chí bắt đầu nghi ngờ rằng, trận thua ở thành Ngọc Bích cũng có phải là do tiểu tử này cố ý gây ra không.
Một là để trừ khử long thủ, hai là để treo giá, thừa cơ thương lượng giá cả với Bích Lạc hoàng triều.
Rốt cuộc theo chiến báo nói, long thủ của Ám Long Các đã chết ở thành Ngọc Bích, mà tên tiểu tử này cũng ở đó!
Toan Nghê thánh sứ của Ám Long Các, chính là chết trong tay Nam Cung Tú sau lưng hắn.
Thậm chí chuyện Ngục Môn ở vương triều Thanh Xuyên bị một đám người không rõ lai lịch hủy, thì Ngục Môn này cũng là do Nhai Tí và Bệ Ngạn gây ra.
Tiểu tử này đã tính toán từ lâu, một bước trừ một bước, mưu tính quá lớn!
Tư Đồ Lam Tang càng nghĩ càng thấy Lâm Phong Miên đáng sợ vô cùng, nhìn ánh mắt Lâm Phong Miên đã hoàn toàn biến đổi.
Giờ phút này, trong mắt hắn, Lâm Phong Miên đến nụ cười nơi khóe miệng cũng toát lên vẻ lạnh lẽo, đôi mắt lại càng sâu không thấy đáy.
Hắn nhìn xuyên qua hiện tượng thấy bản chất, nhìn những cô gái xinh đẹp vây quanh Lâm Phong Miên, cảm nhận được nguồn năng lượng đáng sợ sau lưng bọn họ.
Đại Chu hoàng triều, Nguyệt Ảnh hoàng triều, Thiên Vũ vương triều, Lưu Vân Tông, Tuần Thiên Tháp, Vân Mộng Yêu Tộc, Nam Cung Thế gia…
Tư Đồ Lam Tang đột nhiên hiểu được ý của Lâm Phong Miên, không phải là hắn không muốn bàn chuyện hợp tác.
Mà là hắn cảm thấy mình không đủ tư cách để bàn chuyện với hắn!
Mục đích của tiểu tử này, thực sự không chỉ là một cái Ám Long Các!
Bạn cần đăng nhập để bình luận